ĐẾ CUỒNG



Đám thiên kiêu Trung Thổ trừ bảy tuyệt đỉnh thiên kiêu và ba nửa bước chí tôn thiên kiêu ra thì còn kèm thêm hai mươi kẻ có khổ hải dưới ba vạn trượng.

Đây là một đội nhóm không quá mạnh nhưng hoàn toàn đủ các thế lực phải kiêng dè.
Ba mươi tu sĩ vận dụng hết tốc độ bình sinh mình có nhưng không tài nào đuổi kịp Độc Cô Minh, đến khi linh lực bắt đầu có dấu hiệu khô kiệt thì mới dừng lại thở hồng hộc, giận dữ nói:
- Kiện pháp bảo kia quá nhanh, chúng ta không thể đuổi kịp được, đành tha cho chúng một mạng vậy!
Một gã nửa bước chí tôn có bộ dáng béo tròn trầm mặc:
- Nếu thu được pháp bảo kia vào tay thì tranh phong với chí tôn thực sự đâu có khó gì? Ta tự tin có thể đại chiến với Quan Thất một trận ra trò, giả dụ không đánh lại cũng có thể rút lui an toàn…
- Đúng vậy, pháp bảo tốt như thế lại rơi vào tay tên kia, thật đáng hận!
Thân hình gã ta tuy mập ú, mọi cử chỉ động tác đều khiến mỡ toàn thân run lên liên hồi nhưng ban nãy lại là người đuổi sát Độc Cô Minh nhất.

Gã ta là người của Đông Hoa thánh hoàng triều, tục danh Bàn Tử.

Đúng như lời Sát Tiếu Thiên nói, hai thánh hoàng triều là Đông Hoa và Độc Cô không hề cử thiên kiêu cấp độ chí tôn tới vì những vị này đều đang mắc kẹt tại Thiên Khanh Trung Thổ.

- Hả, Bàn Tử huynh, hình như kẻ kia quay lại?
Vị nửa bước chí tôn thiên kiêu thứ hai có thân hình hoàn toàn trái ngược với Bàn Tử.


Y ốm như một que tăm, dung mạo xấu xí khô khốc như hạng khát nước lâu năm.

Duy chỉ có cặp mắt sáng quắc vô cùng thần thái là thứ nổi bật nhất trên thân thể của y.
- Khô Mộc đạo huynh, huynh và ta ai ra tay giết kẻ không biết trời cao đất dày này đây?
Bàn Tử cười ha hả, rõ ràng hoàn toàn khinh thường của kẻ chỉ biết dựa vào pháp bảo để bỏ chạy, bây giờ lại dám quay đầu lại chịu chết.
- Để ta! Với kẻ này chỉ cần một kích là đủ giết!
Khô Mộc vô cùng tự tin vào năng lực của bản thân.

Y là một trong số ít những tu sĩ song tu đạo thuật và thể thuật, dù là phương diện nào cũng nổi bật trong lớp trẻ.
- Tặng ngươi một Phá Ma quyền!
Khô Mộc cười lạnh, vung nắm đấm đánh tới hư ảnh đang nhanh như chớp lao đến gần mình.

Phá Ma quyền này của y là võ kỹ cận chiến của thể tu, có sức công phá cực lớn.

Y từng dùng Phá Ma quyền này giết chết một cổ thú Hỗn Nguyên cảnh, đến cả sinh linh có khả năng phòng ngự mạnh mẽ như Thú tộc mà còn không chịu nổi thì đủ hiểu Phá Ma quyền này lợi hại đến nhường nào.
Hư ảnh đang di chuyển với tốc độ thật nhanh kia chỉ thốt lên một tiếng “hả”, rõ ràng hơi ngạc nhiên với phương pháp tấn công của Khô Mộc.

Hắn chưa từng gặp phải thể tu bao giờ, mặc dù biết rằng sức mạnh cơ thể của loại tu sĩ này rất lớn nhưng vẫn muốn thử một chút cực hạn của Trường Sinh thể sau khi đã biến dị là ở đâu.
- Ta cũng tặng ngươi một quyền! Đây là vô danh quyền, do ta tùy tiện đánh ra, chẳng có tên gọi mỹ miều gì cả!
Độc Cô Minh thét lớn, buông Tiêu Mịch Nhi rồi dùng nắm đấm tay phải đối kháng với Phá Ma quyền kia.

Vì hắn đang di chuyển với tốc độ rất nhanh nên vừa buông tay đã khiến Tiêu Mịch Nhi loạng choạng suýt rơi lại phía sau, may mà nàng ta kịp bấu lấy hai bên hông của hắn.
- Chết!
Vẻ mặt Khô Mộc trở nên dữ tợn, dồn hết tám phần công lực vào một quyền này.

Chỉ nghe một âm thanh vỡ nát vang lên, kèm theo đó là tiếng rú đau đớn thấu tận trời xanh.
Hai mươi chín tu sĩ Trung Thổ đều trợn mắt, mồm há hốc khi thấy vị nửa bước chí tôn thiên kiêu nổi danh với luyện thể thuật hùng mạnh lại bị kẻ thần bí dùng một quyền đấm nát tay phải.

Không dừng lại ở đó, dư chấn của một quyền khủng khiếp này tiếp tục lan đến toàn thân Khô Mộc, vô số gân xanh chạy dọc trên da y rồi trương phình ra.
- Không!
Khô Mộc chỉ kịp kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, sau đó thân thể nổ tung thành mấy trăm mảnh, chết ngay tại chỗ.
Hai mươi chín tu sĩ Trung Thổ hít vào một hơi lạnh, đồng loạt lui lại phía sau, mà Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y cũng quay sang nhìn Độc Cô Minh bằng ánh mắt kinh hoàng.
Một quyền đánh nổ tung thân thể một vị nửa bước chí tôn thiên kiêu, đây là loại sức mạnh gì?
Nhưng Độc Cô Minh có vẻ không hài lòng lắm, chỉ thấy hắn đưa nắm đấm lên nhíu mày nghĩ ngợi.
Rõ ràng trong đòn đánh vừa rồi hắn đã thử dùng toàn lực để xem bản thân mạnh tới đâu mà vẫn không tài nào được như ý nguyện.

- Cái gì đang áp chế ta vậy nhỉ? Chẳng lẽ máu chúng sinh lục đạo vẫn chưa dung hợp hoàn mỹ hay sao?
- Chạy mau!
Thấy Độc Cô Minh đang thất thần, Bàn Tử và hai mươi chín tu sĩ kia vội vã bỏ chạy, nhưng đúng lúc bọn họ vừa quay lưng lại thì chợt nghe hắn hừ lạnh một tiếng:
- Ta cho các ngươi đi chưa?
- Liều mạng đi!
Bàn Tử rống to, phóng ra uy áp khổ hải nửa bước chí tôn, cùng với hai mươi tám tu sĩ còn lại đồng loạt thi triển thần thông tấn công Độc Cô Minh.
Tiêu Mịch Nhi chứng kiến một trời thần thông mang khí tức hủy diệt ập tới thì liền run lên vì sợ, ngay cả Tiết Hồng Y vốn luôn cố gắng giữ bình tĩnh cũng không nhịn được muốn thi triển độn thuật tự mình bỏ trốn.
- Không cần chạy…
Chỉ thấy Độc Cô Minh đưa tay ôm eo Tiết Hồng Y kéo lại khiến hai má nàng ta đỏ hồng lên vì ngượng.
- Ta vẫn cảm thấy chút thần thông này không làm khó được ta…
Độc Cô Minh vẫn đang cố làm quen với thân thể sau khi trải qua dung hợp chúng sinh huyết.

Theo hắn cảm nhận thì sau lần tấn công ban nãy, dường như máu đen trong khổ hải hắn chợt run lên, một loại yêu lực nhàn nhạt lan ra toàn thân, khiến da thịt hắn trở nên cứng cáp hơn vì vậy mới dễ dàng chống lại một thể tu là Khô Mộc.
- Thử dùng thần thông xem sao?
Tay Độc Cô Minh vung lên tạo ra một con hắc long dài cả trăm trượng đối kháng với một trời thần thông đang sắp đổ ập xuống người mình.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, từ trong khổ hải của hắn lại xuất hiện một dao động kỳ lạ.

Loại dao động này theo kinh mạch chạy thẳng ra bên ngoài dung nhập vào con hắc long.

Màu sắc của nó lập tức biến đổi thành màu trắng, khí tức cũng trở nên phiêu dật xuất trần, chẳng khác nào một con tiên long giáng thế.
- Tiên thuật?
Bàn Tử sợ hãi kêu lên.

Con bạch long dài cả trăm trượng trên không trung gầm vang rồi phá tan những thần thông đang công kích tới Độc Cô Minh, sau đó tuy mờ nhạt sắp tan biến nhưng vẫn còn dư lực quấn lấy bốn tuyệt đỉnh thiên kiêu siết mạnh một cái khiến họ hình câu thần diệt.
Độc Cô Minh giết liên tục năm người mà mắt không hề chớp lấy một cái, cũng không có vẻ gì kiêu ngạo về thành quả trước mặt.

Hắn vẫn đang toàn tâm toàn ý cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.

Theo hắn thấy máu đen trong cơ thể thực sự tà dị, nhìn là dung hợp hoàn toàn với nhau nhưng dưới những tình huống bất đồng thì lại tự tách ra đối kháng với địch nhân.
Yêu lực chủ về cương, khiến thân thể cứng cáp không khác gì thú tộc.
Tiên lực chủ về thần thông, làm thần thông bản thân biến đổi lên một tầm cao mới.
Ma lực thì khẳng định có tác dụng thôn phệ rất mạnh, hấp thu huyết nhục và tinh hoa vạn vật tẩm bổ cho bản thân.
Vậy còn thần lực, quỷ lực và nhân lực?

Hai mắt hắn híp lại nhìn về phía Bàn Tử đang xoay đầu bỏ chạy, miệng lẩm bẩm:
- Phải liên tục chiến đấu để kích thích máu đen bổn nguyên bộc phát hết tiềm năng.

Những kẻ này quá yếu, không đem lại tác dụng quá nhiều, giết chúng chẳng giải quyết được vấn đề gì… Trừ phi là đánh với chí tôn…
Đoạn hắn nhìn sang Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y đang sợ hãi nhìn mình, nhẹ giọng hỏi:
- Các cô biết có bao nhiêu chí tôn thiên kiêu cảnh giới Khổ Hải vào trong Tuyệt Vọng Ma Uyên không?
Tiêu Mịch Nhi gật đầu.

Vì việc tham gia tranh đoạt giữa ngũ châu sẽ xuất hiện nhiều nguy hiểm, trong đó mối nguy hiểm lớn nhất đến từ tứ châu còn lại, nên các thế lực ở Nam Hoang dùng ba tháng ngắn ngủi kia để sưu tầm toàn bộ tư liệu liên quan đến những chí tôn thiên kiêu của tứ châu, dặn dò kỹ hậu bối nếu gặp họ phải quay đầu bỏ chạy ngay, không được ham chiến.
Trong bốn mươi bảy chí tôn thiên kiêu thì bảy vị cảnh giới Tiên Thai, mười lăm vị cảnh giới Hỗn Nguyên, còn lại hai mươi bảy vị cảnh giới Khổ Hải.
- Các cô từng gặp ai xung quanh khu vực này không?
Lời hắn vừa dứt thì hai nàng đều hiểu hắn đang muốn kiếm chí tôn thiên kiêu khiêu chiến để ước lượng khả năng của bản thân, vậy nên dứt khoát nói cho hắn là đã từng gặp một chí tôn của Bắc Vực, đó là Xích Khao vương tử của Mã Hầu tộc.

Thần Hầu Chân Linh nhất mạch ở Bắc Vực có bốn chi nhánh mạnh nhất là Mã Hầu, Thạch Hầu, Di Hầu và Viên Hầu.

Trong đó Thạch Hầu yếu nhất, thứ ba Di Hầu, mà mạnh thứ hai và thứ nhất lần lượt là Mã Hầu và Viên Hầu.
Xích Khao là chí tôn thiên kiêu của Mã Hầu tộc, tu vi Khổ Hải chín vạn trượng, trời sinh Thủy Linh Thể, cực kỳ am hiểu thuật khống thủy, từng dùng Hoài Thủy Vô Chi yêu pháp giao chiến với Lôi Diệt mà không hề rơi vào thế hạ phong.
Hiện tại Xích Khao đang một mình thăm dò một chiến trường cổ có dấu vết quyết đấu của cường giả cấp Đại Đế.

Mặt đất nơi này bị thần thông tàn phá đến mức không thể tưởng tượng nổi, vô số hố đen sâu đến vạn trượng xuất hiện khắp nơi, có chỗ còn in nguyên dấu hằn của một bàn tay khổng lồ to bằng ngọn núi, bên trong dấu tay chứa đầy xương cốt vỡ vụn của chân linh, giống như có một vị đại năng từng ở trên không nhấn tay xuống đè nát bét một cường giả Thú tộc.
- Chân linh kia dường như chính là Thần Hầu tổ tiên của ta, nếu có thể may mắn thu được một giọt chân linh huyết của ngài thì ta có thể phản tổ, tiến lên cực hạn khổ hải chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng.

Cho dù đối mặt với Thông Bích vương tử của Viên Hầu tộc cũng không có gì phải sợ!
Bàn tay kia mặt dù đã đánh xuống vô số năm nhưng dư âm thần thông vẫn tồn tại trong mỗi tấc đất, không phải là nơi một yêu thú khổ hải có thể dễ dàng xâm nhập.

Mà dẫu vào được bên trong hố sâu thì cũng khó lòng chịu đựng được oán niệm của Thần Hầu kia.

Trừ phi là kẻ mang huyết mạch Thần Hầu, tới với tâm tưởng muốn nhận truyền thừa thì mới có hy vọng đạt được chân linh huyết.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi