ĐẾ CUỒNG



Thời gian như đứng lại ở khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều đồng loạt cảm thấy toàn thân tê dại, linh hồn như trúng phải một công kích thần bí nào đó khiến thân thể đình chỉ mọi hoạt động.

- Cuồng vọng, ngươi dám ra tay với tất cả chúng ta?
Kinh Âm là người đầu tiên thoát khỏi công kích kỳ dị này, nàng lui lại một bước rồi rút ra một thanh kiếm nhỏ dài mảnh mai, mũi kiếm nhọn hoắt như kim châm chĩa thẳng về phía Độc Cô Minh.
Pháp Hải tụng kinh liên tục, hư ảnh phật đà hiện ra sau lưng, biểu tình trầm trọng nhìn lên Độc Cô Minh đang nhập ma trên cao.
Ngọc Chân tử tuy không bộc phát tiên lực nhưng cũng lùi lại mấy bước, cẩn thận quan sát tình hình.
Về phần ba người đi chung với Kim Thiên Chí và Lý Mật thì có một người là nữ.

Nếu Quỷ Diện Quân ở đây thì chắc hẳn không xa lạ với cô gái này.

Đây chính là cô gái áo vàng, tóc cũng màu vàng thắt thành hai bím, sở hữu đôi mắt to tròn khả ái, tay cầm đại đao nặng mấy ngàn cân khiêu chiến trước cửa Luyện Ngục Tông, tên gọi Kim Phát Nữ của Bá Đao phái.

Ở Trung Thổ danh tiếng của cô ta rất lớn, chỉ thấp hơn Quan Thất và mấy thái tử của thánh hoàng triều một chút.

- Thú vị, không ngờ Nam Hoang lại có người mạnh như vậy! Thật muốn xem thử ngươi chịu được bao nhiêu đao của Kim Phát Nữ ta!
Hai thanh niên kia có một người là sư huynh của Mạc Ảnh, tên gọi Thạch Tu.

Y bài danh thứ mười một trên Đông Hải Khổ Hải bảng.
Kẻ cuối cùng là một nam tử áo xanh dáng người cao lớn.

Khoảnh khắc trúng phải thần thông của Độc Cô Minh thì trong thân thể của y bỗng xuất hiện những tiếng nổ đì đùng như có vô số tảng đá va chạm vào nhau, cuối cùng mạnh mẽ đánh tan lực công kích linh hồn thần bí kia.

Y chính là Liễu Khấu, tộc nhân Thi tộc Tây Thiên.


Người thi tộc thường xuyên thu thập kỳ thi khắp thiên hạ đem về bồi dưỡng, sử dụng Dục Thi quyết để thi thể nảy sinh ra linh trí trở thành tộc nhân của mình.

Liễu Khấu chính là sinh ra từ một thi thể thần tộc vô cùng hùng mạnh, bẩm sinh đã sở hữu thần lực siêu việt nhân loại, chỉ có các yêu thú thuộc chân linh nhất mạch mới có tư cách so sánh với y.
Người tỉnh lại muộn nhất là Kim Thiên Chí, tu vi của gã hiện nay mới chỉ là Khổ Hải tám vạn sáu ngàn trượng.

Bị trúng một thức thần thông “Nhiếp Hồn” kia khiến gã phải dốc toàn lực, thậm chí kích phát cả chân linh huyết trong người thì mới may mắn giãy dụa ra được.

Chứng kiến thân ảnh như ma vương tái thế của Độc Cô Minh đang mỉm cười tà ác nhìn mình, trong đáy mắt gã không khỏi hiện lên sự kinh hoàng.
- Vì sao chỉ trong một thời gian ngắn hắn lại trở nên mạnh đến vậy? Rốt cuộc trong U Minh bí cảnh hắn chiếm được thứ gì?
Thật sự mà nói số phận Độc Cô Minh rất đen đủi.

Trong U Minh bí cảnh kia hắn biểu hiện xuất chúng nhất, cuồng ngạo trước mặt quần hùng, trong mộng cảnh lại dám chém cả Bất Động Minh Vương, vung đao ném về tàn niệm của Quỷ Chủ.

Nhưng đổi lại ba thức cấm kỵ thần thông kia lại được chia đều trên đầu người.

Nếu có vật phẩm gì đó đem về thì chỉ là một tảng đá màu đen vô dụng đến tận bây giờ còn ngủ say trong Khổ Hải, hoàn toàn chẳng có tác dụng trợ lực gì cả.

Khi đặt chân đến Chân Đại Đạo hắn còn bị Giang Trần tính kế, học phải một Hư Thần kinh khiếm quyết khiến "bản ngã" nổi loạn biến thành tâm ma muốn thôn phệ hắn.

Chỉ đến khi hắn chịu hết nổi phải nhảy xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, vô tình gặp kỳ ngộ dung hợp được với chúng sinh huyết thì mới thực sự vươn lên trở thành cường giả trong thế hệ trẻ tuổi hiện nay.
- Ha ha, ăn ngươi trước, huyết nhục của chí tôn thiên kiêu nhất định ăn rất ngon!
Độc Cô Minh liếm môi.

Mái tóc hắn ngày một đen nhánh rồi dài ra chấm tới ngang hông, làn da lại trắng bệch như mấy chục năm chưa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Hiện tại bất cứ ai nhìn vào hắn cũng chỉ thấy một sự tà dị bệnh hoạn tới cực điểm.
Trước mặt hắn lúc này chính là Lý Mật đang vung đại đao chém xuống.

Sau một thức thần thông Nhiếp Hồn kia, thân thể y từ trên không trung rơi bịch xuống đất, hai mắt vô thần, linh hồn bị tổn thương đến mức biến thành người thực vật.
- Ăn ngươi!
Độc Cô Minh há miệng hút nhẹ một cái, không hiểu bằng cách nào mà thân thể Lý Mật liền bị tan rã ra hoá thành một sương máu đỏ tươi, toàn bộ chui tọt vào miệng hắn.
- Thật sự rất ngon!
Xong xuôi Độc Cô Minh đưa đôi mắt màu bạc của mình nhìn sang đám người Liễu Khấu, Pháp Hải, Ngọc Chân tử, Thạch Tu, Kim Phát Nữ, Mạc Ảnh, ánh mắt của hắn đi đến đâu là khiến bọn họ biểu tình trầm trọng đến đó.

Ngay cả hai cô gái Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y cũng không tránh khỏi bị ánh mắt tham lam này liếc tới.
- Giả thần giả quỷ! Lý Mật có liên quan tới truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn.

Không có y sử dụng võ công của ông ta để thể hiện thân phận truyền nhân thì trong Sơn Hà Đồ không biết sẽ xảy ra nguy hiểm gì.

Ngươi nói chúng ta nên xử lý ngươi như thế nào đây?
Kinh Âm lạnh lùng nói.

Mặc dù kẻ trước mắt có chút tà dị nhưng nàng không tin hắn nghịch thiên đến mức địch lại được một chí tôn thiên kiêu đại viên mãn như mình.
- Tiên Âm Đạo Thể, ăn vào chắc còn ngon hơn tên kia...
- Nếu như ngươi có bản lãnh đó!

Kinh Âm cười lạnh, thân hình thoáng biến mất sau đó hiện ra trước mặt Độc Cô Minh, liễu kiếm trong tay phất lên đâm liên tục bốn mươi tám nhát về phía hắn, tất cả đều nhằm vào những bộ phận yếu hại trên cơ thể.
Đây chính là tuyệt kỹ Nhất Kiếm Điểm Huyết đã thành danh của Kinh Âm.

Không ngờ tuy xuất thân ở Tiêu Dao tiên môn mà nàng ta lại thiên về sử dụng võ kỹ hơn là thần thông.

Tất cả những người có mặt ở đây ngoại trừ tu tiên giả là Thạch Tu, Mạc Ảnh, Ngọc Chân tử ra thì từ Lý Mật, Kim Thiên Chí, Kinh Âm, Pháp Hải, Liễu Khấu ai cũng là cao thủ về võ đạo hoặc cận chiến.

Hiển nhiên là do đám Mạc Ảnh chủ tâm lựa chọn những người am hiểu nhất về lĩnh vực này để tham gia bí cảnh, hẳn lúc vào trong Sơn Hà Đồ rồi sẽ có việc cần nhờ tới bản lĩnh của bọn họ.
- Kiếm pháp và đao pháp rốt cuộc thứ nào mạnh hơn?
Độc Cô Minh cười tà dị, đưa tay phải hút lấy đại đao của Lý Mật đang nằm dưới đất.

Sau đó trước ánh mắt sửng sốt đến tột độ của mọi người, hắn lại thi triển ra một thức Phá Sát mà ban nãy Lý Mật từng sử dụng.

Thậm chí Phá Sát của hắn nếu xét về đao ý còn rõ ràng và mạnh mẽ hơn Lý Mật gấp bội phần, hoàn toàn mang tư thái của kẻ bị dồn vào đường cùng mới dùng hết sức chém xuống một đao, mở ra đường máu thoát thân.
Sau một đao này, toàn bộ bốn mươi tám kiếm của Kinh Âm đều tan vỡ, đao khí lăng lệ đến mức chém đứt một lọn tóc đen của nàng ta.

Nếu không phải thân pháp của nàng ta quá nhanh thì thứ rơi xuống ắt hẳn không phải chỉ là một lọn tóc này.
- Độc Cô huynh, ngừng tay được rồi...
Mạc Ảnh cười khổ.

Gã không nhìn thấu nổi Độc Cô Minh có bao nhiêu thực lực.

Nếu lúc giao chiến với mình mà Độc Cô Minh thể hiện ra sự hung mãnh như bây giờ thì gã mọc thêm mười cái đầu cũng không đủ cho hắn chém.
Nhưng đáp lại lời khuyên nhủ của Mạc Ảnh lại là một đao kinh diễm.

Đao này đẹp đẽ đến cực điểm, giống như một đoá hoa mỹ lệ nở rộ giữa không trung khiến người ta phải ngơ ngác đến thất thần vì nó.
- Kinh Thần!
Da đầu Mạc Ảnh run lên, biết bản thân dù dốc toàn lực ra cũng khó đỡ được một đao này.

Cũng may cho gã là Ngọc Chân tử ở bên cạnh đứng ra chắn trước mặt.

Tiên lực trong người Ngọc Chân tử thúc giục đến cực hạn, vẻ mặt nghiêm túc, dùng chưởng tay phải đưa lên tiếp đón một đao kinh diễm này.
- Khí Vô Ứng Giả!
Bao bọc xung quanh Ngọc Chân Tử là một làn sương mù mờ nhạt.

Khi một đao của Độc Cô Minh chém tới, mặc dù gần như tám phần đao lực đã bị một chưởng của y hoá giải nhưng đao khí vẫn còn.

Chỉ hai phần đao khí này tiếp tục lướt tới đánh tan sương mù đang bảo vệ Ngọc Chân Tử và Mạc Ảnh, chém trúng ngực trái Mạc Ảnh khiến ngực áo gã chảy đầy máu tươi.

Tuy chỉ là ngoại thương nhưng vẫn làm gã sợ hãi đến cực điểm.
- Đủ rồi!
Liễu Khẩu quát lớn.

Nhưng không ngờ Độc Cô Minh lại cười ha hả, lần này không phải chỉ tấn công mình y mà đồng thời chém ra tám đao phân biệt đánh tới tám chí tôn thiên kiêu ở đây.

Hắn giết một chí tôn thiên kiêu là Lý Mật thôi chưa đủ.


Hắn thậm chí còn tiếp tục ra tay với Kinh Âm, nhân tài tuyệt diễm của Phiêu Miểu cung.

Mọi người những tưởng hắn thế là đã đủ cuồng vọng nhưng không.

Hắn lại tiếp tục đánh cả Mạc Ảnh.

Ngọc Chân tử xen vào hắn cũng không ngại chém luôn một Kinh Thần đao về phía y.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, một người, hai người, bốn năm người đều không đủ.

Hắn muốn một mình đánh tất cả, mặc kệ địch nhân có đông đến đâu.
- Cắn nuốt các ngươi xong ta sẽ hoàn toàn trấn áp được hắn!
Đúng lúc mọi người đều biến sắc chuẩn bị đồng loạt tấn công tru diệt Độc Cô Minh thì đôi ngân đồng của hắn lại chợt phát sinh biến dị.

Đôi mắt vốn dĩ chỉ tồn tại màu bạc đột nhiên xuất hiện một điểm đen nhỏ bằng đầu kim.

Điểm đen này đang không ngừng lớn lên với tốc độ rất nhanh, có lẽ chỉ ít phút nữa thôi là sẽ hoàn toàn trở thành tròng đen trong mắt hắn.
- Nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi sao?
Cơ mặt Độc Cô Minh co rút, biểu tình dữ tợn.

Làn da trắng bệch nhanh chóng xuất hiện sắc vàng trở lại.

Theo đó ma khí cũng dần tán đi nhường chỗ cho tiên khí.
Mọi người thấy sự biến đổi của hắn quỷ dị như vậy thì đều âm thầm đề phòng, thật sự không đoán nổi tiếp theo hắn sẽ làm nên chuyện gì.
- Ha ha, rồi ta sẽ quay trở lại...
Tròng đen trong mắt Độc Cô Minh dần dần trở về kích thước như cũ, ma khí cũng đã gần như tán đi hoàn toàn.

Khoảnh khắc ma khí sắp biến mất, chỉ thấy hắn xoay người lại trừng mắt nhìn Kinh Âm một cái.
Hai mắt Kinh Âm liền xuất hiện cảm giác đau nhói.

Cảm giác đau nhói này không chỉ đến từ ngoại thương nơi đôi mắt mà còn đến từ nội thương sâu trong linh hồn.

Kinh Âm nhắm nghiền đôi mắt, hai hốc mắt chảy ra hai dòng huyết lệ hệt như Độc Cô Minh lúc nãy.
- Ngươi làm ta cảm thấy chán ghét...
Tiếng thì thầm của Độc Cô Minh truyền vào trong tai Kinh Âm, chỉ mỗi mình nàng nghe được câu nói này.

Trước mặt nàng là một mảng tối tăm không còn nhìn thấy được gì nữa, nhưng dường như trong hắc ám vô tận kia có thân ảnh của Độc Cô Minh đang lạnh lùng nhìn nàng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tà ác khiến nàng không khỏi run rẩy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi