ĐẾ CUỒNG



“Cấm kỵ là một loại giác ngộ, không phụ thuộc vào cảnh giới.

Tu sĩ bình thường vĩnh viễn không thể chạm đến.

Chỉ có tự thân trải qua, đi tìm loại giác ngộ này, cộng minh với nó thì mới hiểu được cấm kỵ.

Ví như hiện tại dù ta có truyền Bá Thiên Sát cho ngươi thì ngươi cũng không thể sử dụng.

Bá Thiên Sát chứa khát vọng tầm đạo của ta, chính là mô phỏng hình ảnh ta kiên cường theo đuổi mục tiêu vấn đỉnh trên con đường tu luyện.

Chỉ cần cái "đỉnh" đó có tồn tại, ta sẽ nhanh chóng tiếp cận và leo lên nó.”
Lời Bất Động Minh Vương vang vọng bên tai Độc Cô Minh, trong đầu hắn không ngừng nhớ lại hình ảnh trong mộng cảnh ông ta dùng một thức thần thông này từ cách xa đến vạn dặm, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mình.

Thậm chí khi đáp xuống còn phong ấn tu vi của mình trong khoảng thời gian ngắn, cực kỳ khủng bố.

Nhưng muốn thi triển được cấm kỵ thần thông không hề đơn giản, dù là ở cảnh giới nào thì cũng phải hy sinh và trả giá.

Cấm kỵ thần thông, nói thẳng ra là một loại thăng hoa tột cùng của ý cảnh, đi kèm với tín niệm mạnh mẽ.

Tin tưởng thì sẽ thành hiện thực, nếu lòng tin không đủ thì vĩnh viễn không thể thi triển.
Vào lúc này đây Độc Cô Minh đã rơi vào tình huống cực kỳ cấp bách.

Nếu hắn không thành công thi triển Bá Thiên Sát thì chắc chắn chờ đợi hắn sẽ là một đợt tru diệt đến từ Sơn Hà Đồ đang dần thức tỉnh kia.
- Minh Tiên Biến!
Tín niệm của Độc Cô Minh dâng lên đến cực điểm, nhưng song hành với đó là sự tiêu hao cực nhiều linh lực, ép buộc hắn phải dùng tiên lực bù vào mới có thể miễn cưỡng chống cự.


- Ngươi…
Ngọc Chân tử nghẹn họng, lại cảm giác Độc Cô Minh thi triển loại sức mạnh thứ hai, thân thể hắn cũng bắt đầu biến dị hoàn toàn.
- Minh Yêu Biến!
Cơ bắp, huyết nhục, kinh mạch toàn thân đều trong tình trạng căng cứng.

Đây là dấu hiệu cho việc cấm kỵ thần thông đã vận chuyển thành công, nhưng thân thể của hắn lại không đủ cường đại để chống đỡ.

Minh Yêu Biến bắt buộc phải thi triển ra để giữ cho thân thể mình không bị nổ tung.

Đây là lần đầu tiên hắn đồng thời thi triển cả hai loại biến thân này.

Hai loại sức mạnh tiên và yêu cộng hưởng với nhau, khí tức của Độc Cô Minh cũng đột ngột tăng cao, hoàn toàn vượt qua nửa bước chí tôn mà trở thành chí tôn chân chính, thậm chí còn đi một bước lớn hơn, tiến gần tới đại viên mãn.
Nhưng sắc mặt Độc Cô Minh không có lấy một chút vui mừng mà hoàn toàn trở nên âm trầm.
- Thọ nguyên của Độc Cô huynh đang dần dần mất đi…
Tiêu Mịch Nhi nhìn thấy tóc trên đầu của hắn đang có một bộ phận đang nhanh chóng chuyển sang màu bạc thì vô cùng lo lắng.

Thọ nguyên là một thứ mông lung mờ mịt, một khi bị tổn thương thì rất khó chữa trị.

Dù sao tiên đan diệu dược thế gian tuy nhiều, nhưng có công dụng gia tăng thọ nguyên, nghịch thiên cải mệnh thì thật sự ít ỏi vô cùng, còn chưa đến mười đầu ngón tay.

Mà Độc Cô Minh thì phát hiện ra khoảnh khắc mình cùng lúc thi triển hai loại biến thân tiên và yêu thì thọ nguyên chợt biến mất cực kỳ nhanh.

Sinh cơ không phải là thọ nguyên.

Sinh cơ là sức sống của tu sĩ, hao tổn cũng có khả năng hồi phục.

Còn thọ nguyên lại là tuổi thọ gia tăng được nhờ sự tu hành, trừ phi cảnh giới tăng lên, hoặc dùng tiên đan diệu dược, bằng không chẳng có cách nào thay đổi, mất đi chính là vĩnh viễn mất đi.

Chỉ cần là tu sĩ Hỗn Nguyên thì sẽ đều có thể cảm giác mơ hồ được thọ nguyên của mình còn bao nhiêu.

Hoặc giả dụ tu vi đạt đến chí tôn thiên kiêu Khổ Hải đại viên mãn thì cũng cảm nhận được.
Mà ở đây Độc Cô Minh chỉ mới là tu sĩ Khổ Hải nhưng khi thi triển cùng lúc hai thần thông Minh Yêu Biến và Minh Tiên Biến thì vô hình chung chạm đến chí tôn đại viên mãn, trong đầu mơ hồ hiện ra số thọ nguyên còn lại của mình.
- Ba trăm năm…
Hắn là Trường Sinh thể còn chưa trải qua thăng hoa máu huyết, vậy nên thọ nguyên chỉ gấp đôi tu sĩ Khổ Hải bình thường.

- Không ngờ một lần đồng thời sử dụng hai loại sức mạnh lại khiến ta mất đi năm mươi năm thọ nguyên…
Chứng kiến thọ nguyên của mình đột ngột mất đi tận năm mươi năm thì Độc Cô Minh không khỏi than thở.

Quả nhiên những thứ nghịch thiên luôn đi kèm với kiếp nạn.

Chúng sinh huyết mạnh mẽ vô bì, hắn cứ tưởng rằng nếu bản thân tu luyện cả sáu loại sức mạnh “tiên yêu ma quỷ thần nhân” đến cảnh giới đại thành, sau đó cùng lúc sử dụng thì sẽ là vô địch thiên hạ.

Nhưng nay mới chỉ dùng hai loại mà thọ nguyên đã tổn hao khủng khiếp thế này, vậy thì khi dùng cả sáu loại chẳng phải ngay lập tức mất luôn cái mạng hay sao?
Nhưng đó còn chưa phải kết thúc, cấm kỵ thần thông vốn cũng là một thứ nghịch thiên.

Nó còn dã man hơn chúng sinh huyết, không những nuốt sạch yêu lực và tiên lực trong người hắn mà còn tước đoạt của hắn thêm bảy mươi năm thọ nguyên.
Đến nước này thì Độc Cô Minh không còn chịu nổi nữa, gào lên khiến mọi người sửng sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Đúng là cái bẫy mà, tức chết ta, thoáng cái đã mất một trăm hai mươi năm thọ nguyên, bảo Độc Cô Minh ta phải sống kiểu gì đây? Bất Động Minh Vương, ngài gài hàng ta…
Ở phía xa, Thạch Tu cười ác độc, giơ Sơn Hà Đồ lên, từ bức tranh vạn lý sơn hà này tỏa ra tiên uy vô thượng khiến ai nấy run lên bần bật.
- Các ngươi chết chắc rồi! Sơn Hà Đồ hiện…

Mạc Ảnh cười lạnh nhìn về phía Độc Cô Minh đang run rẩy gào thét ở phía xa, cho rằng hắn đang sợ hãi mình:
- Ngươi tài hoa đến đâu thì cũng phải chết yểu mà thôi.

Để ta cho ngươi biết cái gì mới là tiên lực chân chính…
Nhưng đúng lúc này tròng mắt cả hai bỗng co rút lại.

Một thân ảnh như tiên như yêu đột ngột từ trên trời giáng xuống, yêu khí và tiên khí kinh khủng bùng phát từ cơ thể hắn lan tỏa ra bốn phía xung quanh khiến thân thể Thạch Tu và Mạc Ảnh hoàn toàn cứng đờ.
- Vì sao tiên lực trong người ta lại bị phong ấn?
Thạch Tu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên gã gặp phải loại thần thông kỳ dị có thể trong nháy mắt vượt qua khoảng cách chục ngàn trượng, thậm chí khi tới trước mặt còn phong ấn được tu vi của mình.
Độc Cô Minh tay cầm Toái Mộng đao lạnh lùng nhìn hai gã, đao ý trong ánh mắt sắc bén đến mức tận cùng.

- Độc Cô huynh, cái gì cũng có thể thương lượng…
Thạch Tu run rẩy nói.

Nhưng gã hoàn toàn tuyệt vọng khi thấy vẻ mặt Độc Cô Minh đột nhiên trở nên hết sức dữ tợn:
- Thương lượng, thương lượng? Một trăm hai mươi năm thọ nguyên của ta, ngươi có bồi thường được không? Đi chết đi!
Hắn không nhiều lời nữa mà chém xuống một đao cực kỳ dứt khoát.

Khoảng thời gian có thể phong ấn được tu vi của Thạch Tu và Mạc Ảnh không hề lâu, chỉ thoáng qua trong mấy nhịp thở.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì chắc chắn bọn chúng đủ khả năng vùng vẫy được.
- Không…
Thạch Tu và Mạc Ảnh chỉ kịp thét lên một tiếng chói tai sau đó liền im bặt.

Đầu cả hai lìa khỏi cổ rơi xuống mặt đất, máu tươi bắn vào áo Độc Cô Minh nhưng đều bị hắn dùng tiên lực thiêu đốt sạch.
Độc Cô Minh đưa tay chộp lấy Sơn Hà Đồ cũng đang từ từ rơi xuống.

Đột nhiên Toái Mộng đao run lên từng đợt, sau đó thoát khỏi sự khống chế của hắn mà chém mạnh vào Sơn Hà Đồ.

Trong lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã thấy từ trong Sơn Hà Đồ xuất hiện một luồng sáng màu vàng lao thẳng lên trời.

Luồng sáng màu vàng này ẩn chứa tiên lực cực kỳ nồng đậm, không phải hạng tu tiên giả bình thường có thể sánh bằng.

Tuy nhiên khí tức của nó lại yếu ớt đến cực điểm, Độc Cô Minh cảm giác như dù là một tu sĩ Khổ Hải cũng có thể đả thương được nó.
Ngón chân điểm nhẹ xuống đất, Độc Cô Minh phi thân lên không trung đuổi theo luồng sáng màu vàng, Toái Mộng đao liên tục chém về phía nó mấy chục nhát.

Nhưng luồng sáng màu vàng này cực kỳ tinh ranh, né được toàn bộ đòn công kích của hắn.

Chỉ trong một thoáng hắn sơ xuất thì đã thấy nó xé thủng vòm trời rồi biến mất hoàn toàn.
- Chẳng lẽ kia chính là tàn hồn của Họa Thánh Phạm Thiên sao?
Độc Cô Minh trầm mặc.

Suy đoán này không hợp lý cho lắm, nếu tàn hồn của Họa Thánh Phạm Thiên còn sống thì sao lại không điều động Sơn Hà Đồ hỗ trợ Thạch Tu, Mạc Ảnh chém giết hắn.

Thậm chí nó tự mình ra tay cũng đủ làm đám Độc Cô Minh rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Mặc dù khí tức yếu ớt nhưng tiên lực cực kỳ nồng đậm, vậy mà nó chỉ ẩn nấp trong Sơn Hà Đồ chứ không dám thoát ra ngoài.


Phải tới khi bị Toái Mộng đao tấn công thì mới bị động bỏ chạy, thật khó hiểu…
Ôm một bụng nghi vấn, Độc Cô Minh đi tới trước mặt Pháp Hải và Ngọc Chân tử, tay cầm Toái Mộng đao sáng lấp loáng khiến cả hai gã cảm thấy vô cùng chói mắt.
- Bây giờ các ngươi muốn thế nào? Định tự sát hay để ta tiễn các ngươi lên đường?
Ngọc Chân tử cười khổ.

Hai gã bị Đệ Thập Tứ Đao của Kim Phát Nữ đánh bị thương nặng, không mất mấy tháng thì khó lòng hồi phục được:
- Độc Cô huynh đâu nhất thiết phải làm thế.

Thành vương bại khấu, chúng ta tình nguyện bồi thường…
- Bồi thường?
Độc Cô Minh cười nhạt:
- Thứ nhất, các ngươi ở tại đây bồi thường ta, nhưng sau khi ra ngoài lại gọi người của Đông Hải và Tây Thiên truy sát ta, chỉ sợ ta dù có phúc mười đời cũng không thể dùng được tài vật của các ngươi.

Thứ hai, nếu muốn tài vật thì ta trực tiếp chém các ngươi một đao, sau đó lục soát khổ hải há chẳng phải dễ dàng hơn sao? Vừa không lưu lại dấu vết, vừa an toàn cho sau này…
Pháp Hải nói:
- Chúng ta có thể dùng đạo tâm để thề, nếu trái lời hứa thì trên con đường tu đạo sẽ xuất hiện tâm ma…
Nghe nhắc đến hai chữ “tâm ma”, Ngọc Chân tử mặt đen như than, lại liên tưởng tới Độc Cô Minh lúc trước từng vi phạm giao ước.

Thề thốt cái gì chứ, lời thề căn bản không có tác dụng với loại vô sỉ như tên kia.

Quả đúng như vậy, Độc Cô Minh đưa tay lên miệng ho khan, hắn thật sự không tin vào mấy lời thề:
- Không phí thời gian với các ngươi nữa.

Muốn giữ mạng thì giao hồn huyết cùng thần niệm bản mạng ra, sinh tử từ nay do ta nắm.

Yên tâm đi, con người Độc Cô Minh ta thật sự rất tốt, chưa từng làm hại ai, cũng không có loại tính cách thích hành hạ người khác.

Chỉ là lâu lâu ta cảm thấy buồn bực sẽ gọi các ngươi đến để sút vào mông mấy cái…
- Độc Cô huynh, chúng ta đều là chí tôn thiên kiêu, nếu huynh muốn vũ nhục thì chúng ta sẽ tự sát… Thà chết sảng khoái còn hơn sống tạm bợ…
Pháp Hải lạnh lùng nói, thần thái cương nghị vô cùng.

Độc Cô Minh hiểu gã không nói chơi.

Suy nghĩ lúc lâu, Độc Cô Minh cuối cùng mỉm cười nói:
- Vẫn như cũ, giao ra hồn huyết và thần niệm bản mạng, đồng thời bồi thường cho ta thì có thể đi.

Trong vòng mười năm ta có ba yêu cầu dành cho hai ngươi, nếu hoàn thành thì ta sẽ trả lại hồn huyết và thần niệm bản mạng.

Đây là ta nói thật, có thể dùng đạo tâm để thề, nếu ta làm trái lời hứa thì trên con đường tu đạo sẽ xuất hiện tâm ma cản trở…
- Độc Cô huynh vẫn nên đổi lời thề khác đi…
Ngọc Chân tử biến sắc nói, cực kỳ ám ảnh với loại lời thề này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi