ĐẾ CUỒNG



Bảy ngày luyện khổ hải đến một ngàn trượng.

Thành tích này không gọi là kinh thế hãi tục, tuy nhiên có thể liệt vào hàng ngũ tuấn kiệt đương thời.

Tu đạo cũng giống như đang leo thang.

Những bậc thang đầu tiên bao giờ cũng dễ dàng và chẳng tốn bao nhiêu sức lực, nhưng dần về sau người leo sẽ rất đuối sức, tốc độ chậm dần, có khi còn trượt tay té mất mạng.

Cửu Chuyển Thiên Công vẫn luôn không ngừng vận chuyển trong cơ thể Độc Cô Minh.

Toàn bộ máu huyết nguyên thủy đã được hắn phong ấn vào trong kỳ kinh bát mạch, nhường lại chỗ cho máu bạc tung hoành ngang dọc.

Loại máu bạc này bá đạo vô cùng, không ngừng cải tạo thân thể hắn theo chiều hướng tích cực, những lỗ chân lông và huyệt đạo trên người vì thế cũng thổ nạp linh khí nhanh hơn.

Độc Cô Minh mở bừng mắt, sự sắc bén trong ánh nhìn của hắn ngày một tăng cao.

Chiến đấu, ma luyện không ngừng khiến cho tu vi hắn thăng tiến thần tốc.

Đúng lúc này Lưu Tích Quân vội đánh vào vai hắn, gấp gáp nói:
- Mau chạy, hai kẻ đang đến là người Lưu gia có tu vi Khổ Hải trung kỳ đỉnh phong.

Đừng tưởng rằng giết được mấy lệ quỷ Khổ Hải trung kỳ là có thể khinh thường tu sĩ cấp độ này.

Lệ quỷ ngoài công kích nguyên thủy thì chẳng có chút thần thông nào, mà tu sĩ lại khác, không những có pháp bảo trợ lực mà thần thông lại biến hoá thâm ảo.

Một tu sĩ Khổ Hải trung kỳ có thể cùng lúc giết chết bốn con lệ quỷ cùng cấp.


Hơn nữa là dễ dàng giết chứ không chật vật như Độc Cô Minh.

- Rốt cuộc cũng tìm được các ngươi!
Hai tu sĩ kia cười lạnh, phân làm hai hướng bao vây Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân.

- Ta có thần phù chứa một kích toàn lực của Đạo Đài đại viên mãn, các ngươi nhất định muốn cá chết lưới rách hay sao?
Nghe Lưu Tích Quân nói vậy, hai gã kia cười ha hả:
- Ngươi chỉ dùng được một lần, chúng ta hy sinh một người lại bắt được các ngươi.

Đại công tử chắc chắn sẽ đối xử tốt với gia đình của ta!
Bọn họ đã xác định bằng mọi giá phải tiêu hao tấm thần phù khiến toàn thể Lưu gia phải cố kỵ kia.

Lưu Tích Quân im lặng, thần phù lơ lừng trước mi tâm nàng, có thể đánh ra bất cứ lúc nào.

- Muốn đổi mạng thì ra tay đi!
Cả hai tu sĩ đồng loạt tấn công, định thi triển một kích tất sát.

- Khoan!
Đúng lúc này Độc Cô Minh la lớn:
- Hai vị đại gia ngừng tay, chúng ta đầu hàng!
Không chỉ hai gã kia ngớ ra mà Lưu Tích Quân cũng sửng sờ.

"Hắn lại muốn giở trò gì đây?"
Lưu Tích Quân nhìn Độc Cô Minh trưng ra khuôn mặt hèn hạ vô cùng đáng đánh, hai tay huơ huơ lên cao, trong lòng xuất hiện dự cảm bất an.

- Chúng ta đầu hàng, các vị cũng không cần tổn thất một mạng chẳng phải tốt đẹp hơn sao?
Một tên tu sĩ hừ lạnh:
- Đầu hàng cái quái gì, trên người cô ta vẫn còn thần phù, ngày nào chưa phá hủy nó chúng ta ăn không ngon ngủ không yên!
Tên còn lại gật đầu:
- Vì đại công tử, chúng ta tình nguyện hy sinh!
- Ài...!
Độc Cô Minh chợt thở dài, lắc đầu nguây nguẩy:
- Hai vị làm thế là ngu trung.

Nghĩ mà xem, cả hai vị đều là nhân tài tuyệt thế, hào kiệt đương thời, vì sao lại chịu táng mạng ở nơi đây, chẳng phải là uổng phí một đời anh hùng hay sao? Ai tình nguyện hy sinh để lại mẹ già cha yếu, vợ goá con côi ở nhà, huynh, hay huynh? Liệu các huynh có chắc Lưu Bình sẽ làm theo lời hứa hay không?
Hắn lần lượt đưa mắt về phía hai tu sĩ ra chiều chất vấn.

Quả nhiên khi nhắc tới việc ai sẽ là người phải chết, cả hai đều bộc lộ ra ánh mắt ẩn chứa suy nghĩ "hy vọng người đó là đối phương".

- Định dùng mấy lời này mê hoặc chúng ta sao, vô dụng thôi!
Một tên cười lạnh, tuy nhiên không hề ra tay mà chờ đợi đồng bạn lên trước.

Tên còn lại phát hiện ra ý nghĩ của tên kia, vẻ mặt không kìm nổi tức giận.

- Thôi nào, đã không ai muốn chết thì chúng ta thương lượng lại một chút được không?
- Thương lượng?
Quả nhiên hai tu sĩ đang bị lung lay, không còn ý liều chết nữa.

- Chúng ta giao ra Cửu Chuyển Thiên Công, các huynh tha mạng cho chúng ta.

Ta nói trước, Cửu Chuyển Thiên Công này không nên tự tiện tu luyện, các huynh có thể đem chúng giao cho Lưu Bình lấy thưởng cũng được.

Vẻ mặt Độc Cô Minh hết sức chân thành, còn nói rõ Cửu Chuyển Thiên Công có vấn đề, hai tu sĩ kia cũng biết chuyện này là thật nên không nhìn ra nổi hắn có mưu đồ gì.

- Vậy mau giao ra đây!
Cả hai đồng thanh lên tiếng.


- Bí pháp quan trọng như vậy không có ghi chép trong thư tịch đâu, ta đọc qua một lần, các huynh hãy nhớ kỹ!
- Nhanh lên, ngươi nói nhiều quá!
Hai tu sĩ bất mãn vô cùng.

Độc Cô Minh không dám chậm trễ bèn đọc to tâm pháp đệ nhất chuyển.

- Kỳ diệu như vậy?
Quả nhiên hai tu sĩ này cũng như hắn lúc trước không kìm nổi ham muốn đắm chìm trong đó, chỉ muốn ngay lập tức luyện thử.

- Được, giao dịch thành công, chúng ta cáo từ!
Mặc dù ham muốn đang dâng lên tột đỉnh nhưng hai tên này vẫn bảo trì tỉnh táo, quyết định tìm chỗ nào đó yên tĩnh bế quan tu luyện.

Nhìn hai tên chia làm hai hướng lao vút đi trong màn sương dày đặc, khoé miệng Độc Cô Minh liền nở nụ cười lạnh.

Lưu Tích Quân chứng kiến từ đầu tới cuối, trong lòng có chút hoảng sợ về sự điên cuồng của hắn:
- Ngươi muốn đuổi giết chúng ngược lại?
- Lúc này không giết còn đợi đến khi nào!
Dứt lời, hắn cõng Lưu Tích Quân đuổi theo một tên.

Khi hắn đến nơi thì thấy tên này đang lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết.

Hiện tượng máu nguyên thủy chống chọi lại máu bạc khiến cho thân thể gã trọng thương nghiêm trọng.

Nếu gã sở hữu Trường Sinh thể chắc chắn sẽ chống chọi lại được, rất tiếc gã không phải Độc Cô Minh.

Một quyền đánh chết tu sĩ này, Độc Cô Minh lập tức chạy đến hướng của tu sĩ còn lại.

Nơi đó đang vang lên tiếng khóc la đau đớn, chốc lát sau liền im bặt.

Độc Cô Minh lau đi vết máu trên tay, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng vô sỉ ban nãy.

- Rốt cuộc ngươi là con người thế nào? Ta nhìn không thấu ngươi!
Lưu Tích Quân không khỏi buộc miệng nói.

- Cô nói ta sao?
Độc Cô Minh nhoẻn miệng cười, vẻ lạnh lùng hoàn toàn biến mất:
- Ta ác với kẻ ác, thiện lương với kẻ thiện lương, vô sỉ với kẻ vô sỉ.

Lưu Tích Quân đang định nói tiếp thì bị hắn phất tay chặn lại.

Ngày đầu tiên kết thúc, Độc Cô Minh đã giết gần cả trăm lệ quỷ và yêu thú, thông qua huyết chiến điên cuồng, khổ hải hắn cũng lập tức gia tăng đến một ngàn chín trăm trượng.

Trong khoảng thời gian này ngẫu nhiên cũng có đụng độ tu sĩ các thế lực khác, nhưng họ biết Lưu Tích Quân đang giữ thần phù trong tay nên không dám làm càn, chủ động tránh né.

Ngày thứ hai, Độc Cô Minh tiếp tục bắt đầu công cuộc chém giết vô vị của mình.

Trên tay cầm một thanh kiếm màu xanh lục cướp được từ hai tu sĩ hôm, hắn thi triển Cổ Vu kiếm pháp của Lưu gia một cách điêu luyện.

Tất nhiên là Lưu Tích Quân truyền thụ, vì hiện tại pháp lực trong khổ hải của hắn đã đủ cơ sở để thôi diễn môn kiếm pháp này.

- Tà Kiếm Tinh Vũ!
Theo kiếm quang Độc Cô Minh chém xuống, một cơn mưa sao băng mang theo khí tức tà dị cũng phủ xuống đầu hơn mười lệ quỷ Khổ Hải sơ kỳ, biến chúng thành sương tím bay thẳng lên bầu trời.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày thứ hai lại kết thúc.


Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân trở nên trầm mặc vì vẫn chưa đoạt được chìa khoá nào.

Hôm nay hắn có gặp được một đầu lệ quỷ hình người, tuy nhiên khi cảm nhận được tu vi của nó nằm ở mức Hỗn Nguyên trung kỳ thì chỉ biết vắt giò lên cổ mà chạy.

Tới lúc hắn đã chạy ra rất xa mới nhìn thấy Kim Thiên Chí của Kim Sí tộc đại chiến với lệ quỷ này.

Hai bên đánh đến long trời lở đất, cuối cùng Kim Thiên Chí hoá thành một con Kim Sí Điểu khổng lồ nuốt sống lệ quỷ kia, thành công chiếm được chìa khoá.

Ngay cả Lưu Tích Quân cũng tỏ ra tán thưởng vô cùng.

- Hắn dám vượt qua một đại cảnh giới và một tiểu cấp giết chết Hỗn Nguyên trung kỳ, thật sự là một đối thủ đáng gờm.

Từ Khổ Hải đến Hỗn Nguyên là một lần biến đổi hoàn toàn từ thể chất đến tinh thần của tu sĩ.

Tại tu đạo giới, việc vượt một tiểu cấp giao chiến xảy ra như cơm bữa.

Tuy nhiên vượt qua một đại cảnh giới giao chiến lại là vấn đề khác.

Một tu sĩ Khổ Hải trung kỳ có thể giết một Khổ Hải hậu kỳ đỉnh phong, nhưng một trăm tu sĩ Khổ Hải đại viên mãn chưa chắc giết nổi một Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ.

Ở đây, Kim Thiên Chí làm được còn nhiều hơn thế, giết hẳn Hỗn Nguyên trung kỳ, sao có thể không kinh hãi được?
Bỏ qua Kim Thiên Chí, vấn đề nan giải bây giờ là làm sao tìm được chìa khoá cho cửa ải thứ hai.

Chỉ còn một ngày nữa, mà Độc Cô Minh lại không đủ tự tin ngày mai có thể chiếm được chìa khoá, sau đó còn phải giữ nó cho đến cuối ngày.

Có rất nhiều cường giả cũng trắng tay trong hai ngày nay, họ đang ngưng thần bảo trì chiến lực ở mức đỉnh phong, chuẩn bị cho trận tử chiến ngày mai.

- Thôi vậy, ngày mai chắc chắn có không ít cường giả Hỗn Nguyên cảnh.

Phần thắng không cao, chúng ta rút lui thôi...!
Đến người kiên cường như Lưu Tích Quân cũng có suy nghĩ bỏ cuộc.

Nhưng lúc này nàng lại phát hiện Độc Cô Minh hoàn toàn không nghe mình nói gì, hai mắt hắn dán chặt lên bầu trời màu tím trên cao, quan sát cực kỳ chăm chú.

Một canh giờ sau, khi trong mắt đã tràn đầy tơ máu.

Hắn mới thở ra một hơi, vẻ mặt tươi tỉnh nói:
- Ta có cách rồi! Trong khắp bí cảnh có vô số lệ quỷ và yêu thú bị giết hoá thành làn sương tím bay lên không trung, tiếp tục tụ lại thành những đám mây, sau đó giáng xuống mặt đất hoá thành lệ quỷ và yêu thú mới.

Mà chìa khoá xuất hiện từ trong yêu thú, có thể nói chìa khoá chân chính vốn dĩ nằm ở trên trời!
- Điều này ta cũng đoán được, nhưng bầu trời trên kia làm sao với tới được chứ?
Lưu Tích Quân cau mày khó hiểu.

Độc Cô Minh mỉm cười bí hiểm:
- Cần gì phải với tới trời, chúng ta cứ trực tiếp bay lên thôi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi