Mấy ngày sau, ba người Độc Cô Minh, man nhân Đả Cẩu và Mộng Tiểu Phàm dẫn đầu đội quân khô lâu đi thám thính khắp nơi để truy tìm tin tức của Trần Mạn Dao, đồng thời quan sát động tĩnh của những chí tôn thiên kiêu kia.
Nhưng điều lạ lùng là bọn họ đều như hòn đá ném xuống nước, dù có tìm cách mấy cũng không thấy bóng dáng.
Song có một tin tức truyền lại nói rằng Tiêu Ức Tình tại một di tích nọ thành công đoạt được truyền thừa của Cầm Thánh Thiên Tôn, chính là một trong ba người mạnh nhất trong thập đại thiên tôn thời kỳ thượng cổ, hoàn toàn có thể đối địch với Họa Thánh Phạm Thiên của Tiên giới.
Họa Thánh Phạm Thiên!
Cầm Thánh Thiên Tôn!
Kỳ Thánh Minh Vương!
Thi Thánh Yêu Đế!
Đây chính là bốn vị dùng bốn loại thế gian đạo để xưng hùng lục giới, tu vi tiếp cận Chủ cảnh, nhưng điểm chung của họ là đều đã vẫn lạc vào thời thượng cổ, không có bất kỳ một ai sống sót.
Họa Thánh Phạm Thiên bị Chân Võ Thiên Tôn và bốn Thiên Tôn khác liên thủ giết chết, dù vậy vẫn dùng chút sức lực cuối cùng phong ấn Chân Võ Thiên Tôn vào Sơn Hà Đồ, kéo theo hai vị thiên tôn nữa chết chung.
Cầm Thánh Thiên Tôn thì bị Tiên Chủ dùng thần thông vô thượng đánh tan nát thần hồn, nhưng cũng kịp tự bạo khiến Tiên Chủ trọng thương nghiêm trọng.
Sau đó ai cũng đã biết, Tiên Chủ bị một cây hắc thương của cường giả thần bí nào đó đâm xuyên qua trán, táng mạng đương trường.
Kỳ Thánh Minh Vương là Minh Vương thời đại sau này của Minh Giới, nghe đồn là thuộc hạ đắc lực dưới trướng Diêm La Quỷ Chủ.
Y là đi theo Diêm La tấn công vào Thiên Khanh Trung Thổ, bị mấy vị siêu cấp cường giả nhân giới liên thủ tiêu diệt ở đây.
Mà Thi Thánh Yêu Đế là người có cái chết lãng xẹt nhất.
Trong lúc trùng kích Chủ cảnh, y tự sáng tạo ra một thế giới trong thi từ, vô tình lạc bước dẫn đến yêu hồn không thể quy vị, để lại thân xác héo rũ ở yêu tộc suốt năm mươi vạn năm.
Độc Cô Minh thở dài:
- Bọn họ đúng là nhất đại thiên kiêu thế hệ này, dù là trí tuệ hay vận khí đều rất cao.
Cầm Thánh là nhân vật sánh ngang với Quân Đồ Lợi Minh Vương thời thái cổ, lần này không ai ngăn được Tiêu Ức Tình quật khởi rồi.
Mộng Tiểu Phàm cười cười:
- Ta nhớ huynh có một chiếc cổ ngọc màu đồng cũng không tệ, có lẽ là thuộc về một vị thiên tôn nào đó.
- Nó là một cổ ngọc đam mê tửu sắc, đã bỏ ta mà đi theo mỹ nhân rồi…
Độc Cô Minh lắc đầu.
Lúc hắn rơi xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, tấm cổ ngọc này không ngờ chỉ tỏa ra ánh sáng bảo vệ Trần Mạn Dao, để mặc hắn bị ma khí cắn nuốt thân thể, sáu tôn thần do Hư Thần kinh ngưng tụ ra đều vỡ nát.
Nhưng đây cũng là nguyên do khiến Hư Thần kinh tạm thời đình chỉ, không thể giúp tâm ma ngày một lớn mạnh.
Hắn không rõ cổ ngọc là vô tình hay cố ý làm vậy nữa.
Hai người đang trò chuyện thì thấy man nhân Đả Cẩu dẫn theo Tẫn Cốt quay trở lại.
Trên tiểu huynh đệ của Tẫn Cốt còn dính máu tươi, thần sắc kích động, mà Đả Cẩu thì đưa tay xoa xoa mông liên tục, điều này khiến Độc Cô Minh và Mộng Tiểu Phàm nhìn gã bằng ánh mắt kỳ quái.
Đả Cẩu hiểu được suy nghĩ của hai tên này, vội hừ lạnh:
- Không giống như ngươi nghĩ đâu! Con mẹ nó, vừa nãy ta truy sát người của Hạo Nhiên tông.
Vốn đang đánh giết hả hê thì gặp phải sư đệ của Diệp Huyền Thanh vừa lúc trở về.
Tên này bài danh thứ hai ở Đông Hải Khổ Hải Chí Tôn bảng, chỉ xếp sau Thẩm Yến.
Tu vi của hắn cực kỳ biến thái, điểm liên tục vào mông ta bảy tám cái đau điếng cả người.
- Dùng ngón tay điểm vào mông ngươi? Có lún vào sâu không? Vậy ngón tay tên này chắc thúi hoắc lên rồi…
Mộng Tiểu Phàm chậc lưỡi.
Man nhân tức giận nói:
- Hắn dùng kình lực đánh ta… Ngươi cứ cười đi, chờ gặp được hắn sẽ biết mùi lợi hại ngay thôi.
Đông Hải quả nhiên không thiếu nhân tài.
Đang bình yên bỗng xuất hiện một kẻ có thể đuổi đánh man nhân phải vắt giò lên cổ mà chạy thế này, tu vi của y chắc hẳn chỉ thua Thẩm Yến một chút.
Độc Cô Minh trầm tư.
Từ lúc hắn tu đạo đến nay đã sắp tròn ba năm, cảnh giới Khổ Hải chín vạn trượng.
Tiến cảnh như vậy so với những thiên kiêu khác ở nhân giới không tính là nhanh, cũng không quá chậm.
Nhưng điều đáng nói ở đây là thọ nguyên của hắn chỉ còn đúng ba năm, làm sao kịp để tiến đến hoàn mỹ Khổ Hải đây?
- Trường Sinh thể nhưng lúc nào cũng hết thọ nguyên, đứng ở ranh giới sự sống và cái chết, lão thiên đúng là biết trêu đùa ta…
Hai ngày sau lại truyền đến tin tức Côn Vũ một mình đánh bại Phong Diệt và Tử Đường của Thi tộc, thành công chiếm được truyền thừa của Ngạo Thiên Tôn, vị Thiên Tôn mạnh nhất thời thượng cổ, tu vi nửa bước Chủ cảnh, đã gần như sánh ngang với Nhân Chủ.
Côn Vũ một tay cầm ngọc giản truyền thừa, một bên là ống tay áo trống rỗng bay phấp phới trong gió, ánh mắt đầy ngạo khí nhìn Phong Diệt và Tử Đường quay đầu bỏ chạy, lạnh lùng nói:
- Truyền thừa này vốn sinh ra để dành cho ta.
Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên, lấy môn công pháp này làm bàn đạp, thành tựu ngạo khí của ta.
Ta muốn trở thành Côn Bằng giương cánh bay đến chín tầng trời, càng bay càng xa, càng bay càng cao.
Độc Cô Minh, chờ ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, trùng tu xong ta sẽ đến tìm ngươi lần nữa…
Khoảnh khắc Độc Cô Minh vừa nghe được tin tức này thì liền nhanh chóng bế quan suốt ba ngày, tham ngộ cách sử dụng Sơn Hà Đồ, cây bút lông và nghiên mực thần bí kia.
Đây là bảo vật của Họa Thánh Phạm Thiên, bên trong nhất định có ẩn giấu bí mật không tầm thường.
Suốt mấy tháng nay hắn rơi vào tình cảnh phải liên tục chém giết đánh nhau, ngay cả thời gian ngồi xuống tu luyện còn không có.
Nhưng nay không ngừng nghe tin những chí tôn thiên kiêu khác đoạt được rất nhiều tạo hóa, bản thân không khỏi phải tỉnh táo lại để vận dụng hết toàn bộ những tài vật đang có trong tay, biến chúng thành lá bài tẩy của mình.
- Toái Mộng đao đã là một kiện Đế bảo.
Sơn Hà Đồ còn mạnh hơn nhưng bị tàn phá gần như hủy diệt, chỉ có cây bút lông và nghiên mực là còn nguyên vẹn.
Nếu có thể tìm ra cách sử dụng hai thứ này thì thực lực của ta sẽ đại tiến.
Độc Cô Minh trích tiên huyết trong chúng sinh huyết ra nhỏ vào cây bút lông và nghiên mực, bắt đầu mạnh mẽ xóa đi những tàn niệm còn sót lại của hai tên Mạc Ảnh và Thạch Tu trên đó.
Kế đến dung nhập thần hồn vào trong hai pháp bảo này.
Rất nhanh hắn đã biết được tên và cách thức sử dụng của chúng.
- Lan Mặc bút, Họa Hồn nghiên…
Đây là tên hai pháp bảo này.
Chúng là một cặp pháp bảo đi chung với nhau không thể tách rời, nếu không có Họa Hồn nghiên thì Lan Mặc bút sẽ không có tác dụng.
Mà có Họa Hồn nghiên, không có Lan Mặc bút thì nét vẽ cũng sẽ chẳng thể biến thành thần thông hiển lộ trong trời đất.
- Dùng máu hóa thành mực, máu huyết càng mạnh thì bức tranh sẽ càng có hồn… Tiên lực càng lớn thì Lan Mặc bút sẽ càng sắc đậm nét, họa hình càng chân thật hơn.
Độc Cô Minh lầm bẩm, cũng không vội dùng thử hai pháp bảo này mà chỉ cố gắng ghi nhớ cẩn thận cách sử dụng.
Vào ngày thứ ba khi hắn kết thúc đợt nghiên cứu của mình thì từ phương xa chợt xuất hiện tiếng hú dài, một vệt đen trên mặt đất từ ngàn dặm phía xa lao vút lại đây.
Tốc độ của vệt đen nhanh tới mức kinh người, khiến Mộng Tiểu Phàm, man nhân và Độc Cô Minh đứng bật dậy.
Mà quân đoàn khô lâu cũng nháo nhào cả lên.
Rốt cuộc vệt đen dừng lại hiện ra hình dạng con ô quy từng nằm ăn vạ trong khổ hải của Độc Cô Minh.
Từ lúc hắn được Trần Mạn Dao và ô quy đẩy vào trong huyết hà đến nay thì hắn chưa từng gặp lại nó lần nào nữa.
Mặc dù lúc đó hắn đang hôn mê nhưng vẫn cảm nhận rõ sự trợ giúp của ô quy và Đào Ngột dành cho mình.
Từ tận đáy lòng cực kỳ biết hơn hai yêu vật này.
- Tiểu Minh Tử, cuối cùng tìm được ngươi! Hóa ra truyền thuyết là có thật, một khi Trường Sinh thể rơi vào huyết hà do máu chúng sinh để lại thì sẽ phát sinh biến dị… A, ngươi, ngươi…
Con rùa đen đột nhiên dừng lại nghi hoặc nhìn về khổ hải của Độc Cô Minh, sau đó run rẩy nói:
- Đây đúng là khí tức của nó.
Không ngờ nó vẫn chưa chết, đang trốn trong khổ hải của ngươi?
Độc Cô Minh biểu tình khó hiểu, trực tiếp lấy tảng đá đen đã bong tróc đến cực hạn, lộ ra một nhúm lông đen tuyền cực kỳ mượt mà ở trên đỉnh, đưa nó cho con ô quy.
Nhưng con rùa đen vẫn nhảy dựng lên, nhìn khổ hải của hắn với vẻ thù địch.
- Không phải! Là con gà chột mắt kia, nó chính là đạo tặc gian ác nhất thế gian.
Thời thái cổ đi cướp bóc, trộm vặt khắp lục giới.
Con mẹ nó, nó ỷ mình là sủng vật của tên Bá Luân kia nên chẳng coi ai ra gì…
Đến lúc này Độc Cô Minh mới hiểu thứ khiến con rùa đen như phát điên chính là quả trứng màu vàng ố, nhìn như trứng gà đã thối nát mà mình trấn lột được của tên hòa thượng Pháp Hải.
Hắn ném quả trứng về phía rùa đen đang đứng, ngay lập tức rùa đen thét lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
Vốn còn tưởng nó một đi không trở lại nhưng chưa tới một canh giờ sau đã xuất hiện, trên lưng cõng theo một cái nồi đá được đục đẽo khá công phu, trên cái nồi này in đầy dấu răng rùa nhỏ xíu, rõ ràng là do chính nó gặm thành.
- Kiếp trước con gà chột mắt kia gây ra bao nhiêu chuyện xấu xa, kiếp này gặp phải ta, nhất định phải ăn ngươi trước khi ngươi tái sinh trở lại.
Tiểu Minh Tử còn nhìn cái gì, mau kiếm lửa lại đây đốt nó…
Độc Cô Minh cười khổ, nhìn con rùa đen đang nghiến răng ken két, hai cánh tay nhỏ xíu cầm hai khúc cây nhét xuống đáy nồi.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cả ba người, con rùa đen đứng trên miệng nồi cầm tiểu huynh đệ nhỏ bằng cây tăm tè xuống.
Mặc dù thân hình nhỏ nhắn như thế nhưng rất nhanh đã tè ngập cả chiếc nồi bằng đá.
Không dừng lại ở đó, con rùa đen khạc ra một ngọn lửa màu xanh da trời cực kỳ nóng bức thổi bùng bếp lò lên, cười điên cuồng:
- Con gà này sợ nhất là lửa, ta đun ngươi, làm món canh gà độc nhãn.
Con mẹ ngươi chứ, bây giờ không còn Bá Luân ở bên cạnh nữa ta xem thử ai cứu nổi ngươi!