ĐẾ CUỒNG



Thái Dịch kia có lai lịch khá bất minh, mặc dù tu vi chỉ là Hỗn Nguyên cảnh nhưng thần sắc khi đối diện với sự tra hỏi đến từ cường giả Ứng Kiếp vẫn ung dung vô cùng.

Có người hỏi vì sao y lại bình tĩnh đến vậy, y chỉ đáp:
- Nếu ngươi đã xâm nhập một trong những hung địa nguy hiểm nhất nhân giới mà còn sống sót trở ra, những tao ngộ trong đó sẽ khiến ngươi trở nên bình tĩnh.

Hoặc giả như ngươi từng chứng kiến toàn bộ người thân của mình chết đi, từng người từng người, trước khi chết đau đớn đến tột điểm, ngươi cũng sẽ biến thành người cực kỳ bình tĩnh.
Một trưởng lão Ứng Kiếp khác lại quát:
- Ngươi đã thoát ra được khỏi đó hẳn đã chiếm được truyền thừa kinh thế, vì sao vẫn muốn gia nhập Thiên Địch thánh hoàng triều chúng ta.

Là ai cử ngươi đến, muốn tung tin tức giả lừa chúng ta sao?
Sau khi vị trưởng lão này nói xong thì bộc lộ sát khí ngập trời, thả ra toàn bộ uy áp hòng khiến Thái Dịch phải khai sự thật.

Nhưng nào ngờ khuôn mặt Thái Dịch vẫn lạnh tanh, mặc kệ thất khiếu chảy máu vẫn chỉ cười lạnh lùng:
- Đây là cách đối đãi với người quy hàng, muốn đem đến tin tức có lợi cho các ngươi sao? Ta mặc dù đoạt được truyền thừa nhưng tu vi lại yếu ớt đến cực điểm, không cách nào báo thù cho gia tộc.


Ta đến từ Thái gia ở phía đông, nơi giáp ranh với Đông Hải thần bí kia.

Thái tộc của ta bị Ngọc Hư cung diệt sạch.

Tính mạng bảy trăm tám mươi hai người, già trẻ, lớn bé, cho đến anh nhi còn chưa thành hình trong bụng mẹ cũng bị giết không chút lưu tình.

Kiếp này ta dù có nhận được truyền thừa từ Tuyệt Vọng Ma Uyên cũng khó lòng tiêu diệt Ngọc Hư cung.

Ta muốn các ngươi giúp ta điều đó…
Thái Dịch nói xong, khóe môi khẽ nhếch lên, cũng không bận tâm tới vị trưởng lão Ứng Kiếp kia có giết mình hay không.

Một kẻ bất hạnh tới cực điểm, chứng kiến cả gia tộc mình trên dưới bị giết sạch thì trên đời này còn gì có thể khiến y cảm thấy sợ hãi nữa? Sống tiếp với y chỉ đơn giản mang ý nghĩa báo thù.
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, một vị hoàng đế mình mặc long bào, tay dắt theo một hài tử sáu tuổi có vẻ mặt cực kỳ giống Quan Thất đi vào bên trong ngục giam.
Khoảnh khắc vị hoàng đế xuất hiện thì tất cả cường giả Ứng Kiếp đều quỳ mọp xuống, kính cẩn hành lễ.
- Bái kiến bệ hạ!
Vị hoàng đế kia phất tay ra hiệu cho đám cường giả này rời khỏi nơi đây, đoạn ông ta dắt theo hài tử kia tới ngồi trước mặt Thái Dịch, vẻ mặt điềm tĩnh mà sâu sắc, tự tay rót cho y một tách trà rồi nói:
- Bí mật của ngươi lớn đến bao nhiêu mà đòi đổi lấy sự hủy diệt của Ngọc Hư cung?
Thái Dịch mỉm cười, không chút sợ hãi đón lấy tách trà rồi nói:
- Ta lấy hồn phách ở dưới cửu tuyền của bảy trăm tám mươi hai tộc nhân kia ra thề rằng lời ta là chân thật, nếu có chút giả dối thì linh hồn họ vĩnh viễn không được siêu thoát… Thiên Địch thánh hoàng triều chẳng phải suốt mấy vạn năm nay luôn bị Độc Cô thánh hoàng triều áp chế hay sao? Bí mật trong Tuyệt Vọng Ma Uyên rất có thể sẽ thay đổi cán cân quyền lực ở Trung Thổ, nó đem lại khả năng trở thành Chủ cảnh cho ngườii nắm được nó.

Ta dù phát hiện ra bí mật này nhưng không thể thực hiện, vì ta không có Nhân Chủ lệnh…
Vừa nói, Thái Dịch vừa mỉm cười nhìn tiểu hài tử sáu tuổi kia, ánh mắt tràn đầy sự ôn hòa.
Không sai, tiểu hài tử chính là Quan Thất lúc nhỏ.

Mà Thái Dịch lại chính là một trong những người hộ đạo của gã.

Mười hai năm trước, Thái Dịch một mình đi tới Thiên Địch thánh hoàng triều, dùng bí mật trong Tuyệt Vọng Ma Uyên đổi lấy sự hủy diệt của Ngọc Hư cung Đông Hải.

Mà trong sự ngờ vực của mọi người, Thái Dịch lại chọn Quan Thất để đầu quân.


Thực tế chứng minh sự lựa chọn của y là đúng, Quan Thất từ khi bắt đầu tu đạo đến nay thể hiện cực kỳ kinh nhân, có thể nói là thiên kiêu ngang hàng với những Thẩm Yến, Pháp Táng, Côn Vũ.
Mà sự kiện Ngọc Hư cung thật ra cũng có sự ngấm ngầm câu kết của các thế lực ở Đông Hải, bằng không Thiên Địch cũng không dễ dàng trong một lần ra quân đã tru diệt được một siêu cấp thế lực như vậy.

Còn Thái Dịch kia thiên tư cực kỳ cao, trong mười năm đã từ Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong đột phá tới Đạo Đài, trở thành tâm phúc bên cạnh Thiên Địch đế, cũng tức là cha của Quan Thất.
- Ngươi dám lừa ta! Thái Dịch!
Quan Thất cực kỳ tức giận, nhưng lao đã ném ra không thể vãn hồi, mà gã cũng không cam tâm.

Từ nhỏ đến nay phàm là việc gì gã cũng phải thử một lần để xem có thể cải biến kết cục của nó hay không.

Đó chính là một loại “nghịch đạo” đã ăn sâu vào máu của gã.

Chính vì vậy mặc dù có rất nhiều cơ hội giết chết Trần Mạn Dao song gã vẫn không làm, chỉ muốn bắt sống để chứng minh rằng tương lai có thể thay đổi, nhân định chắc chắn có thể thắng được thiên.
Vô số khô lâu vỡ nát biến thành những điểm sáng dung nhập vào Nhân Giới Chiến Giáp mà Quan Thất đang mặc.

Rốt cuộc nó cũng hóa thành thực chất, giúp tu vi của gã bùng nổ trở thành cường giả Ứng Kiếp hậu kỳ.

Sở dĩ không thể tăng quá cao là vì tu vi của gã khá thấp, mà những khô lâu thực hiện huyết tế cũng đã chết rất lâu rồi, tinh khí không còn bao nhiêu.
- Chỉ là một khí linh đã tự chém đi Đế quả, tu vi rơi rớt đến mức thảm thương.

Sáu đao kia e rằng đã là cực hạn của ngươi rồi chứ nhỉ?
Quan Thất cười lạnh, cảm giác cường đại khiến tâm trạng của y cũng thay đổi hoàn toàn, trong đầu nảy sinh một loại ý nghĩ coi những kẻ bên dưới chẳng khác gì sâu kiến chỉ cần dẫm nhẹ là chết hết.
- Ngươi muốn giết ta và bọn họ sẽ mất rất nhiều thời gian, tiên cơ cũng sẽ bị ba kẻ đang cầm Nhân Chủ lệnh kia chiếm lấy…
Từ trong Toái Mộng đao vang lên giọng nói chậm rãi của Chân Võ, vẫn tiếp tục bảo vệ Độc Cô Minh và quân đoàn khô lâu phía sau mình.
Quan Thất trầm mặc nhìn về ba hướng đang xuất hiện ba vòng xoáy ở phía xa.

Nhờ có Nhân Giới Chiến Giáp mà gã cảm nhận cực kỳ rõ ràng rằng có ba cỗ khí tức chẳng hề thua kém gì mình đang dần dần ngưng tụ ở những vị trí đó.

Nếu bản thân còn dây dưa với Chân Võ thì hẳn sẽ vào đạo giới sau ba kẻ kia.
- Mặc dù ta không biết phía Đông Hoa và Độc Cô thánh hoàng triều cử ai tới, nhưng dám tranh với Quan Thất ta chỉ có một con đường chết! Còn các ngươi, không vào đạo giới thì thôi, đã dám đặt chân vào thì chuẩn bị sẵn tâm lý nộp mạng đi!

Dứt lời, gã cũng không thèm ra tay với Toái Mộng đao và đám Độc Cô Minh nữa mà giơ tay đấm một quyền về phía sâu trong vòng xoáy mình đang đứng.

Vòng xoáy chấn động không ngừng, sau đó liên tục bành trướng rồi biến thành một cánh cửa khổng lồ cao tới mấy trăm trượng.
Quan Thất liếc nhìn Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao lần cuối rồi lạnh lùng bước vào bên trong.

Khí tức Ứng Kiếp của gã biến mất khiến không gian yên bình trở lại.

- Không sao rồi!
Độc Cô Minh thở phào nhẹ nhõm khi thấy đại quân khô lâu và Tẫn Cốt Tỏa Cốt đều đã trở về trạng thái bình thường, không còn bị lực hút cường đại từ cánh cửa khổng lồ kia hấp dẫn.

Toái Mộng đao vẫn lơ lửng trên không trung, từ đó truyền ra giọng nói:
- Mọi việc chưa kết thúc đâu, đạo giới đã mở ra, bây giờ chỉ cần cầm tín vật của những thiên tôn, đại đế, thống lĩnh, hoặc tướng quân thời cổ là đều có thể triển khai thuật Chúng Sinh Huyết Tế để ngưng tụ ra Nhân Giới Chiến Giáp.

Ta có thể tạm thời ngăn một Quan Thất, nhưng nếu là mười hậu nhân của cấp bậc đại đế, thống lĩnh thì chắc chắn không cản nổi họ.

Mà ngươi, đến nước này rồi e rằng cũng phải dùng bản thể của ta ngưng tụ ra Cực Phẩm Chiến Giáp mới có tư cách tranh hùng với chúng thiên kiêu.
Nhân Giới Chiến Giáp cũng có cấp độ mạnh yếu khác nhau.
Nếu cầm tín vật của Nhân Chủ thì sẽ ngưng tụ ra được Tuyệt Phẩm Chiến Giáp, tu vi tăng đến Ứng Kiếp hậu kỳ.
Tín vật của cấp độ Thiên Tôn sẽ ngưng tụ ra Cực Phẩm Chiến Giáp giúp tu vi đạt đến Ứng Kiếp trung kỳ.
Tín vật cấp độ Đại Đế, Thượng Phẩm Chiến Giáp, tu vi Ứng Kiếp sơ kỳ.
Tín vật cấp độ Thống Lĩnh sẽ là Trung Phẩm Chiến Giáp, tu vi tăng đến Đạo Đài đại viên mãn.
Tất nhiên còn có cấp độ Tướng Quân, nhưng cấp độ này là thấp kém nhất, chỉ có thể ngưng tụ ra Hạ Phẩm Chiến Giáp, tu vi Đạo Đài Hậu Kỳ.

Chỉ vừa miễn cưỡng chịu được uy áp của đạo giới, dù cử động cũng khó khăn vô cùng chứ đừng nói đến là tranh phong đoạt kỳ ngộ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi