ĐỆ ĐỆ CỦA TA TRÁO ĐỔI LINH HỒN VỚI THÁI TỬ

Tử Lâm Viện của Sở Ngọc Khê là Nhị Tiến viện, bên ngoài sân có trồng một loạt trúc tía, còn xây một hồ sen nhỏ. Bên trong trồng cây sen cao vút, hoa sen cũng vừa hay nở rộ.

Hoa cỏ trong viện khoe sắc um tùm, trên mấy bàn đá bày biện đồ ăn.

Sở Ngọc Khê cho người gọi Sở Nham đến để nhóc ta đi chơi với Tư Mã Tĩnh.

Sở Nham bị ép đành phải ăn nói khép nép, nhưng mà Tư Mã Tĩnh lại lười để ý đến nhóc ta, chỉ luôn đi theo bên cạnh Sở Ngọc Lang.

Sở Ngọc Lang cũng không thèm để ý, chỉ cảm thấy hôm nay Trĩ Nhi rất ngoan, không quậy cũng không tìm gây rối, cực kỳ yên tĩnh.

Một đám tỷ muội ngắm hoa, đối thơ từ, chơi hồi lâu. Thứ nữ và đích nữ không liên quan, nhưng hai đám người ở chung cũng coi như hài hòa.

Tam phòng cũng có thứ nữ, tính cách Sở Ngọc Khê ương ngạnh, Triệu thị lại là người không có đầu óc chiều nữ nhi, Sở Hoa càng thờ ơ với hậu trạch một lòng chỉ nghĩ đến sự nghiệp. Điều này dẫn tới, hai thứ nữ Tam phòng này, cả ngày sống ở dưới bóng của mẹ cả và đích tỷ, tuổi không lớn lại bị bắt nạt đến thảm. Giống như hôm nay, thứ nữ khác đều ở một bên chơi.

Hai vị thứ nữ Tam phòng lại ở một bên hầu hạ.

Sở Ngọc Khê kiêu căng ra lệnh: “Ngọc Lan,muội pha trà ngon thì thể hiện tài năng đi.”

“Vâng, Lục tỷ tỷ.”

Một tiểu cô nương ăn mặc mộc mạc vẻ mặt hơi nhút nhát đi ra, trong tay nàng ấy xách theo một cái ấm sắt thật lớn. Người biết thì nàng ấy là thứ nữ Tam phòng, không biết còn sẽ cho rằng đây là tỳ nữ hạ đẳng.

Sở Ngọc Lan thuần thục đổ nước vào bình, sau đó biểu diễn kỹ thuật pha trà tinh vi của nàng ấy.

Động tác của nàng ấy vừa nhanh vừa thuần thục, lúc châm trà đưa ấm trà lên cao, nước rót vào chén không lọt ra ngoài giọt nào. Hương thơm của trà lan tỏa trong không khí.

Nàng ấy đưa trà cho từng người, dựa theo trình tự đưa trà cho mấy người bên cạnh, tiếp theo là đến Sở Ngọc Lang. Nàng ấy thuận lợi đổ trà cho Sở Ngọc Lang rồi muốn đi rót cho người tiếp.

Đột nhiên, Sở Ngọc Lan như là vấp phải cái gì đó, cả người nghiêng đi muốn té ngã, ấm trà trong tay nàng giơ lên cao. Sở Ngọc Lang ngồi, người bên cạnh đứng, không kịp tránh né.

Mắt thấy nước kia sắp hắt lên mặt Sở Ngọc Lang, Tư Mã Tĩnh bên nhìn, lấy thân thủ của hắn thì trốn đi vẫn kịp.

Nhưng mà, chớp mắt trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ, hắn không những không trốn ngược còn dùng cánh tay đi chặn.

Nước trà nóng bỏng hắt lên ống tay áo Tư Mã Tĩnh, nóng làm hắn kêu đau một tiếng.

“Trĩ Nhi!” Sở Ngọc Lang căn bản không kịp phản ứng. Nàng vội duỗi tay nhấc ống tay áo của Tư Mã Tĩnh lên xem xét, cánh tay ngó sen trắng nõn sưng đỏ một khoảng.

Sở Ngọc Lan hoảng loạn quỳ xuống: “Trưởng tỷ, muội không cố ý.”

Sở Ngọc Lang không kịp quan tâm người hắt nước nóng, chỉ cao giọng sai bảo: “Mau đi lấy nước đá tới.” Bị bỏng này không nhân lúc còn sớm mà nhanh chóng chườm nước lạnh, nếu không chờ khi nổi bong bóng thì sẽ rất đau.

Sao đứa ngốc kia lại chặn chứ, Sở Ngọc Khê hơi thất vọng.

Hai tỳ nữ vâng lệnh vội vàng lui xuống, nhưng mà tỳ nữ trong viện đều là người của Sở Ngọc Khê. Tiểu thư nhà mình không lên tiếng, các nàng cũng không dám đi lấy thật, vâng mệnh đi xuống chỉ là làm cho ra vẻ mà thôi.

“Đệ đau.” Tư Mã Tĩnh nhíu mày.

“Ngoan, chút xíu nữa nước lạnh đến là tốt.” Sở Ngọc Lang vừa trấn an vừa ngẩng đầu giọng như ngâm trong băng: “Sao nước còn chưa tới! Hai tỳ nữ kia đi làm gì vậy!”

“Cái này cũng không trách được tỳ nữ của muội. Ở đây vốn không có bao nhiêu băng, nước lạnh thì cần phải đặt trong băng mới được. Cái này cũng cần thời gian mà.” Nhìn dáng vẻ Sở Ngọc Lang đau vạn phần, trong lòng Sở Ngọc Khê khơi dậy sự khoái cảm. Nàng ta làm bộ làm tịch khuyên nhủ: “Chỉ là chút bỏng nho nhỏ thôi, cũng không phải quan quan trọng, bôi tí thuốc là được rồi.”

Sở Ngọc Lang nào còn không biết đây là có chuyện gì. Khuôn mặt nàng lạnh xuống, nhìn về phía Sở Ngọc Lan quỳ trên mặt đất, hỏi: “Thất muội muội, muội còn gì muốn nói không?”

Lời này âm u lạnh lùng như là muốn xử tử người ta luôn vậy.

“Trưởng tỷ, muội có chuyện muốn nói.”

Sở Ngọc Lan ngẩng đầu lên, mặt đã đầy nước mắt. Nàng quỳ trên mặt đất giơ tay chỉ vào Sở Ngọc Khê: “Việc này đều là Lục tỷ tỷ ép muội. Tỷ ấy ghen ghét tỷ nên muốn huỷ hoại mặt tỷ. Nhưng tỷ ấy lại không dám tự mình động thủ, nên ép muội làm người chịu tội thay.”

“Muội không muốn hắt vào tỷ, muội thật sự không muốn. Là tỷ ấy, thật sự là tỷ ấy, tỷ ấy bảo tỳ nữ của mình đẩy muội! Muội đứng không vững, lúc này mới không cẩn thận sẩy tay.”

Trong viện lập tức ồ lên, ánh mắt qua lại giữa Sở Ngọc Lan và Sở Ngọc Khê. Tàn hại thủ túc là tội lớn ở Sở gia, nhất định phải phạt nặng.

“Sở Ngọc Lan, muội nói bậy bạ gì đó!” Sở Ngọc Khê lập tức đứng dậy giận dữ vỗ bàn.

Nàng ta không nghĩ tới mình lại nhìn nhầm, tiểu nha đầu này ngày thường nhìn có vẻ nhút nhát, vậy mà gì cũng dám nói.

“Chẳng lẽ ta nói sai chắc?” Sở Ngọc Lan phản bác, nàng lau nước mắt kéo tay áo, trên cánh tay là vết roi chất đều: “Tỷ không vừa mắt muội với mẫu thân muội, động một chút là đánh chửi muội, a tỷ của muội và cả mẫu thân muội nữa.”

Hai người cãi cọ, không ai nhường ai. Tỳ nữ đi múc nước mãi không thấy quay lại, như thể đi mất tích.

Rốt cuộc là tình huống như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ ràng. Tính tình Sở Ngọc Khê này đặt ở nơi đó, từ trước đến nay là người có thù oán tất báo. Trước đó, Sở Ngọc Lang hại nàng ta thảm như vậy, nàng ta trả thù cũng là hợp tình hợp lý.

“Chẳng lẽ Thất muội muội còn sẽ đổ oan cho ngươi chắc? Mọi chuyện cũng không đến mức này nếu như ngươi chịu giả vờ nghiêm túc một chút.”

Mọi người nghe vậy nhìn qua.

Chỉ thấy Sở Ngọc Lang cười lạnh một tiếng, trực tiếp xách ấm trà lên, sau đó đổ hết nước trà nóng bỏng lên đầu Sở Ngọc Khê.

“Á…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nước kia vừa sôi không lâu, chuẩn bị dùng để pha trà. Nước trong ấm sắt cũng không ít, trực tiếp làm tung đầu tóc Sở Ngọc Khê, vòng trang sức rơi đầy đất, còn một vài cái vẫn treo ở trên đầu.

Khuôn mặt vốn thoa son đánh phấn trắng nõn của nàng ta, bột chì trộn với phấn mặt đắp ở trên mặt, da tạp thịt bong cũng chỉ đến vậy.

Tất cả mọi người không kịp phản ứng, khiếp sợ nhìn cảnh này.

Sở Nham cũng bị dọa choáng váng, chân như bị ghim ở đó, không dám nhúc nhích, bên tai chỉ tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của a tỷ nhóc ta.

“Mặt ta! Mặt ta!” Sở Ngọc Khê ngồi xổm xuống, đau đớn kêu thảm thiết.

“Mau, mau đi gọi thầy thuốc trong phủ.” Bên cạnh có người run run nói.

Không ai có thể tưởng tượng được Sở Ngọc Lang sẽ đột nhiên tàn nhẫn như vậy. Đây vẫn là Tam phòng đó, Sở Ngọc Lang dám làm ra hành động xằng bậy như vậy!

Tư Mã Tĩnh cứng đờ đứng ở đó, nét mặt toàn là kinh ngạc.

“Khê Nhi, Khê Nhi của ta!”

Triệu thị nghe tin chạy đến thấy cảnh như vậy, đứng cũng không yên, nghiêng ngả chạy tới nửa quỳ ở bên cạnh Sở Ngọc Khê.

“Mẫu thân, mặt con đau quá! Có phải con sẽ bị hủy dung không!”

“Đừng nói bậy, người đâu mau đi gọi thầy thuốc trong phủ!” Triệu thị ôm mặt nữ nhi, lấy can đảm kiểm tra vết thương, cả người đều run rẩy.

“Lục muội muội cũng đừng lo lắng, gương mặt này của ngươi rất đáng giá. Dĩ nhiên ta sẽ không để nó bị hủy mà không có giá trị.”

Sở Ngọc Lang nắm tay Tư Mã Tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt coi khinh mang theo trên cao nhìn xuống: “Quý phi nương nương ban cho ngọc phù dung cao, nghe đồn có thể khứ cốt sinh cơ, nói vậy cứu khuôn mặt này của ngươi vẫn không thành vấn đề. Về phần việc hôn nhân gì đó, cũng không cần lo lắng, ta sẽ tự mình đi nói với tổ mẫu, để bà chỉ định một cửa hôn nhân tốt cho ngươi.”

Mấy chữ cuối dùng âm vô cùng nặng, nghe vào trong tai khiến cho người ta không khỏi sợ hãi.

Triệu thị nắm chặt tay nữ nhi. Bà ta chịu đựng sợ hãi, lạnh lùng nói: “Sở Ngọc Lang, ban ngày ban mặt tàn hại thủ túc, ngươi có còn để quy củ của gia tộc vào mắt không? Chẳng lẽ bởi vì lão phu nhân dung túng mà ngươi có thể một tay che trời à?”

Sở Ngọc Lang kéo cánh tay Tư Mã Tĩnh đi thẳng, đầu cũng không quay lại: “Chỗ tổ mẫu, ta sẽ tự đi giải thích. Trĩ Nhi bị thương như vậy, còn phải xin lão nhân gia chủ trì lẽ phải cho.”

Nhóm nữ nhi đều hơi run rẩy tránh ra một con đường, Sở Ngọc Lang nắm tay Tư Mã Tĩnh rảo bước rời đi ở trong tầm mắt sợ hãi của mọi người.

Tư Mã Tĩnh chưa hoàn hồn. Hắn chưa từng thấy Sở Ngọc Lang như. Ra tay quyết đoán tàn nhẫn, không sợ hậu quả.

“Bị dọa rồi à?” Một bàn tay thon nhọn mềm mại dừng ở đỉnh đầu hắn, giọng Sở Ngọc Lang lại mềm đi: “Đừng sợ, chuyện hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Không bao giờ có nữa! Chuyện hôm nay vừa qua, nếu còn có người bất kính với Trĩ Nhi thì cũng sẽ phải cân nhắc hậu quả. Sở Ngọc Lang trấn an Tư Mã Tĩnh, vừa cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại.

Tư Mã Tĩnh hoàn hồn, lúc này mới ý thức được, bàn tay đang nắm tay mình của Sở Ngọc Lang đang vô ý thức run rẩy.

Nàng đang sợ hãi sao?

Nàng cũng sẽ sợ à?

Trong lòng có loại cảm giác khó tả, làm Tư Mã Tĩnh không nhịn được nhíu mày.

Trở về Quan Sư Viện, Trường Dung lấy thuốc mỡ và nước lạnh tới.

Sở Ngọc Lang mềm nhẹ cuộn ống tay áo Tư Mã Tĩnh lên, lộ ra vết thương chói mắt. Nàng cẩn thận dùng nước lạnh đắp lên vết thương cho hắn, để quá lâu rồi, trên cánh tay đã nổi bong bóng, nàng cẩn thận chích bong bóng ra.

Sở Ngọc Lang trấn an: “Đau thì cứ nói ra, không cần chịu đựng.”

Từ nhỏ Trĩ Nhi không quá mẫn cảm với cơn đau, thường xuyên tự làm tổn thương mình, bị thương cũng sẽ không khóc. Vốn tưởng rằng khỏi bệnh rồi sẽ không như vậy nữa, kết quả hôm nay bị thương nặng như vậy, lại vẫn chưa từng khóc lóc kêu đau.

Tư Mã Tĩnh mím môi, hắn không đến mức sợ tí đau này.

Mùi hương ngọc phù dung cao thanh nhã điềm đạm, chất cao trắng mượt mà như ngọc. Sở Ngọc Lang dùng tay quệt một cái, nhẹ nhàng lại đều tay xoa lên vết thương.

Miệng vết thương nóng rực đau đớn được cảm giác mát lạnh vỗ về, lại hơi ngứa.

Tư Mã Tĩnh có phần không được tự nhiên: “Không phải có bông à.”

“Bông nào có nặng nhẹ, cũng không dễ lau chùi.” Sở Ngọc Lang an ủi: “Hôm nay Trĩ Nhi bị uất ức, a tỷ nhất định sẽ đòi lại cho đệ. Muốn ăn gì thì nói với a tỷ, nhưng mà hai ngày tới không thể ăn quá mặn, cẩn thận để lại sẹo.”

Tư Mã Tĩnh không muốn ăn gì, hắn không phải Sở Trĩ, không biết cậu nhóc có kiêng ăn gì không, nếu nói sai thì không tốt.

Rất nhanh đã bôi thuốc xong, Sở Ngọc Lang lại thuần thục băng bó cho hắn. Tư Mã Tĩnh cảm thấy có phải trước kia Sở Ngọc Lang thường xuyên bị thương không, nếu không sao không gọi đại phu còn thuần thục tự làm mấy thứ này như vậy.

“Canh trứng tôm nõn được không, buổi tối a tỷ tự làm cho đệ.” Sở Ngọc Lang xoa xoa đầu hắn: “Để Tô Chỉ lấy cho đệ hai quyển sách, đệ ở đây đừng đi đâu. A tỷ đi xử lý ít chuyện.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi