ĐỆ ĐỆ

Hãy cho tôi đóa hồng đỏ thắm. Tôi sẽ vì người hát lên khúc ca tuyệt vời nhất.

—— Sơn ca và đóa hoa hồng đỏ [1]

Cánh cửa lớn chỉ khéo hờ, trong phòng khách truyền đến thanh âm trò chuyện.

Hứa Bình không vươn tay ra đẩy cửa.

Hô hấp của cậu dồn dập, có vài giọt mồ hôi dính dấp chảy xuống từ thái dương của cậu.

Trong rất nhiều giấc mộng, cậu đã thấy em trai ngồi trên ghế trong phòng khách, nói với cậu: “Anh hai, em đã về rồi.” Sau đó cậu cảm động đến rơi nước mắt, bừng tỉnh giữa cơn mộng mị.

Đây có phải lại là ảo giác của cậu, đợi đến khi cánh cửa này được đẩy ra mới phát hiện lại là một đêm khuya cô độc trên giường?

“Cảm ơn, cảm ơn… Tôi không biết nên cảm ơn các anh như thế nào…”

Hứa Bình nghe được thanh âm lộn xộn của cha mình.

“Nào có, đứa nhỏ này là được một ông cụ nhặt rác ở bãi rác Nam giao (Vùng ngoại thành phía nam) đưa về. Ông cụ vốn cho rằng đứa nhỏ này là người câm, hỏi gì cũng không chịu nói, thấy thằng bé đáng thương liền coi như con trai nuôi dưỡng mấy ngày, sau đó thấy thông báo tìm người của các anh mới đưa đến đồn công an.”

“Dạ dạ dạ, tôi nhất định phải cảm ơn ông cụ ấy…”

“Lần này con trai anh thực sự là may mắn gặp được người tốt. Chỗ của chúng tôi mỗi năm không biết nhận được bao nhiêu vụ án trẻ con mất tích, có thể bình an tìm về chưa tới một phần ba, không ít người nhà khóc đến cạn nước mắt…”

“Cảm tạ cảm tạ, đều là do các đồng chí công an làm việc tận tâm. Anh uống chút nước trà, ăn trái cây, nào nào nào…”

Thanh âm trong phòng khách lại hơi dừng lại.

Hứa Bình nghĩ, nếu như đây là mơ, như vậy bất kể là ai, làm ơn, đừng để cậu tỉnh lại.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa.

Trong phòng khách có ba người đang ngồi, đưa lưng về phía cửa là một đồng chí công an mặc đồng phục xanh biếc, cha của cậu đang ngồi đối diện, bên cạnh là một đứ nhỏ cả người bẩn thỉu.

Hứa Bình lẳng lặng đứng ở cửa.

Người đàn ông đội mũ đứng dậy, lôi kéo đồng phục nói: “Được rồi, con của anh tôi đã dẫn về, trong đồn còn chuyện khác, tôi cũng không trì hoãn nhiều nữa.”

Hứa Xuyên vừa bắt tay đối phương vừa liều mạng nói cảm ơn, còn nhìn về phía Hứa Bình nói: “Mau tới cảm ơn chú cảnh sát, chú ấy đã đưa em trai con về đấy.”

Hứa Bình không cử động nhìn chằm chằm Hứa Chính, cái gì cũng không nghe được.

Cậu bước lên một bước, rồi lại một bước nữa, mỗi lần nhấc chân lên cậu đều đã làm xong chuẩn bị rơi vào vực sâu mộng mị, thế nhưng rốt cục cậu cũng đã thanh tỉnh đứng trước mặt Hứa Chính.

Tóc của Hứa Chính dài hẳn ra, trên người tản ra hương vị khó nghe, mặc một cái áo nam không biết nhặt được từ đâu, mụn vá chằng chịt, phần cổ và cánh tay lộ ra ngoài đều đen kịt bám bẩn, móng tay cũng đầy ghét đen.

Em trai trong mộng vẫn luôn sạch sẽ, trầm tĩnh đáng yêu hệt như thiên sứ, sẽ chủ động lôi kéo cậu nói chuyện, sẽ làm nũng muốn cậu cùng chơi cát với mình, còn biết cười biết nói, thế nhưng bởi vì như vậy nên cho dù là trong mộng Hứa Bình cũng không biết đây không phải là thật.

Hứa Chính cúi đầu, đôi vai khẽ run, cậu vừa bẩn vừa hôi, hệt như ăn xin trên đường vậy. Cậu thấy anh trai đứng trước mặt mình thế nhưng đối phương ngay cả một câu cũng không nói ra.

Hứa Bình cho rằng mình sẽ giống trong mơ lại vui mừng lại cảm động, kết quả trong lòng chỉ dâng lên từng đợt chua xót khổ sở.

Cậu siết chặt nắm tay, nỗ lực không để nước mắt của mình rơi xuống.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ổ ạt, sau đó két một tiếng, vòi nước bị người khóa lại.

Cửa không đóng, từ phòng khách có thể thấy được cha đang ngồi trên cái ghế nhỏ trong phòng tắm, cầm lấy tay Hứa Chính.

“Tiểu Chính, ngoan, đem quần áo bẩn cởi ra.”

Hứa Chính vẫn cứ không ngừng giãy dụa.

Hứa Xuyên nắm lấy tay cậu, kéo cái áo gần như đã biến thành màu đen trên người cậu xuống.

Mấy đốt xương sườn lộ rõ dưới làn da dơ bẩn loang lổ.

Hứa Xuyên sững sốt một chút, cái mũi lên men, nước mắt chậm rãi trào ra.

Anh nhanh chóng cúi đầu kéo cái quần bẩn của Hứa Chính.

“Đã chịu khổ rồi đi, lâu ngày như vậy hẳn là chưa ăn được bữa cơm nào ra hồn, đợi chút nữa cha tắm cho con xong sẽ đi làm thịt kho tàu, con không phải thích ăn thịt kho tàu nhất sao?”

Hứa Chính không nói gì, cậu đang chống đối với bàn tay to đang cố lột quần mình.

Hứa Xuyên cũng không chờ đợi con trai trả lời, anh cậy mạnh mà cởi Hứa Chính ra trần trụi, xoay quanh kiểm tra một vòng, phát hiện trên người Hứa Chính không có vết thương gì, chỉ là gầy một chút, sau đó mới thở dài một hơi.

Anh múc một ca nước ấm đã được pha tốt, xối mạnh từ trên đầu Hứa Chính xuống.

Hứa Chính bị làm cho ướt sũng, mái tóc dài ép sát vào mặt, càng ra vẻ gầy yếu vô cùng.

Hứa Chính sợ đến ‘A a’ kêu to.

Âm nước trong phòng bếp đã sôi lên ùng ục.

Hứa Xuyên nắm chặt tay con trai, hô to: “Hứa Bình, đi tắt bếp, rót nước sôi vào bình thủy rồi mang vào đây.”

Hứa Bình lên tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Cái bình thủy có vỏ ngoài bằng nhôm sơn đỏ, bên trong là một lớp tráng bạc kia cũng là một trong những món đồ cưới của mẹ Hứa Bình năm đó. Khi ấy vợ chồng Hứa Xuyên sinh hoạt vô cùng khó khăn, ở trong khu nhà nông dân ngoại thành đơn sơ, không có nhà vệ sinh cũng không có phòng bếp, ngay cả muốn uống một ngụm nước nóng cũng phải đi rất xa mới có thể lấy được.

Hứa Bình đem nước nóng rót tốt, lại đậy nút chặn lại, ôm cả cái bình bước vào phòng tắmc.

Cậu thấy cha đang muốn xoa xà bông lên người Hứa Chính, em trai lại giống như phát điên liều mạng vùng vẫy đấm đá thoát đi.

“Tiểu Chính! Tiểu Chính con làm gì đó! Ngoan, cha tắm con cho sạch sẽ nè, nghe lời!”

Lúc xà bông tiếp xúc đến da thịt của Hứa Chính, cậu lập tức phát ra tiếng thét chói tai.

Hứa Xuyên ôm lấy vai con trai hô to: “Tiểu Chính, con làm sao vậy?! Trước đây rõ ràng rất thích sạch sẽ mà?! Con nghĩ cha là ai?! Con nhìn rõ nào, cha là cha con, là cha con này!”

Đáp lại anh là một quyền nặng nề của Hứa Chính vung thẳng vào viền mắt.

Cha che mắt, ngồi xổm dưới đất thật lâu cũng không đứng dậy nổi.

Hứa Chính nhân cơ hội trần trụi chạy ra ngoài, lưu lại một đường vết chân ướt đẫm.

Lúc cậu chạy qua anh trai giống như mang theo một luồn gió xoáy nho nhỏ, ngay cả một ánh mắt cũng không để lại.

Hứa Bình buông bình thủy, đừng sững trước cửa nhà tắm hồi lâu.

Cha đưa lưng về phía cậu không hề xoay người, bờ vai run rẩy, hai bên tóc mai vươn lên sương trắng.

Hứa Bình nhẹ nhàng giúp cha đóng cửa lại.

Cậu men theo dấu chân ướt đẫm đi tới phòng ngủ chính. Dựa vào bên tường có một cái tủ áo lớn bằng gỗ, cánh cửa đóng chặt.

Trời đã tối rồi, rèm cửa không có buông xuống, xuyên qua lớp thủy tinh có thể thấy bầu trời đầy sao.

Trong phòng ngủ âm u, chỉ có phần sàn nhà gần cửa thấp thoáng ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, không lan được đến chân giường đã bị bóng tối lẳng lặng nuốt chửng.

Hứa Bình gõ nhẹ cửa gỗ: “Có người có ở bên trong không?”

Yên tĩnh không có ai trả lời.

Hứa Bình kéo nhẹ cánh cửa, phát hiện bên trong giống như bị ai chặn lại, làm sao cũng kéo không ra.

“Tiểu Chính, em ở đâu?”

Không ai trả lời.

Hứa Bình bước tới đóng cửa phòng ngủ, thả màn cửa sổ xuống.

Trong phòng khắp nơi tối mịt, ngoại trừ chút ánh sáng luồn qua dưới khe cửa thì hoàn toàn không nhìn được gì khác.

Bóng tối như vậy đáng ra phải khiến người sợ hãi, thế nhưng lại làm Hứa Bình bất chợt yên lòng.

Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với em trai, những việc này đã đè nặng trong lòng cậu rất lâu, hành hạ cậu đến hằng đêm mộng mị mất ngủ. Cậu muốn lớn tiếng nói xin lỗi với em trai thế nhưng đến cuối cùng cậu vẫn sợ, sợ em trai sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, sợ bản thân sẽ đánh mất dũng khí cuối cùng sau ánh mắt lạnh băng đó.

Hứa Bình cúi đầu đứng trước tủ gỗ, cậu cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Hứa Chính đã từng thân mật với cậu đến dường nào, đuổi cũng đuổi không đi, thế nhưng hiện tại cho dù cậu lớn tiếng gọi em trai cũng sẽ không đáp lại.

“Tiểu Chính, em ghét anh nên không muốn nói chuyện với anh sao?”

“Mấy hôm nay em chạy đi đâu vậy? Anh và cha vẫn luôn đi tìm em, cha còn đăng quảng cáo trên báo nữa, cha rất lo cho em.”

“Anh đã đem cái thùng đỏ và xẻng của em về rồi, đều đặt dưới gầm bàn. Đợi đến mai anh lại dẫn em đi chơi cát có được không?”

“Xin lỗi, anh hai sau này sẽ không về trễ nữa, cũng sẽ không phát giận với em nữa, em rất giận phải không? Xin lỗi mà, Tiểu Chính, anh hai sau này sẽ không như vậy nữa, anh nhất định mỗi ngày đều đúng giờ về nhà…”

“Tiểu Chính, em có đang nghe không?”

“Vết thương trên chân em thế nào rồi? Chỗ hôm đó bị đánh có còn đau không?”

“Cha rất tức giận, bởi vì em đi mất mà cha lần đầu tiên đánh anh, cha nói anh không phải một người anh hai tốt.”

“Anh đại khái cũng là một anh hai rất tệ đi.”

“Tiểu Chính em biết không? Sức lực của em hình như lại lớn hơn rồi. Vừa rồi em đấm vào mắt của cha, anh thấy ba đau đến phát khóc.”

“Em đại khái không biết cái gì là đau đi. Thân thể con người rất yếu ớt, hơi va đầu vào đâu đó, chạy chơi ngã xuống đất chảy máu, đều sẽ đau. Đôi khi cho dù thân thể rất tốt, lại gặp phải chuyện gì đó không thể tiếp nhận, như vậy trong lòng cũng sẽ khổ sở đau đớn. Đợi khi đau đến không chịu nổi nữa sẽ rơi nước mắt, chính là có thứ giống như nước vậy trào ra khỏi mắt, vậy nên nếu như một người đang khóc, như vậy người đó nhất định gặp phải chuyện gì đó rất không tốt, rất đáng thương.”

“Tiểu Chính, cha đã khóc rồi, chúng ta cùng ra ngoài an ủi cha một chút có được không?”

“Tiểu Chính, em có đang nghe chứ?”

“Thím Hà nói em là từ nhà thím ấy chạy đi, em vì sao lại muốn chạy đi chứ?”

“Em giận anh sao? Tiểu Chính? Bởi vì anh mắng em, anh nói lời làm em giận nên em mới không muốn để ý anh nữa?”

“Hắc… anh đang nói cái gì vậy chứ, em không giận mới là kỳ quái nha…”

“Em còn nhớ được mẹ không? Mẹ rõ ràng rất dịu dàng cũng rất xinh đẹp, mắt của em rất giống mắt mẹ. Mọi người đều nói mẹ là kẻ ngốc, thế nhưng anh cho tới bây giờ cũng không nhớ được mẹ có từng phát giận hay không? Mẹ còn biết làm bánh bao và bánh bột ăn rất ngon, nếu như em cười với mẹ, mẹ nhất định cũng sẽ cười lại với em. Mẹ của chúng ta rất xinh đẹp, không có mẹ của ai có thể so được.”

“Tiểu Chính, em biết không? Lúc cha tức giận muốn đánh anh còn nhớ phải bảo anh cởi nón do mẹ đan xuống, hai người chính là thương nhau như vậy, cho dù mẹ mất rồi cha cũng không nỡ khiến mẹ ở trên trời phải khổ sợ. Tiểu Chính, anh thật sự rất vui đó.”

“Trên đời này, rốt cục như thế nào mới được coi như thông minh, như thế nào lại là ngu ngốc chứ? Mẹ sẽ hấp bánh bao, sẽ đan len, sẽ cười với mọi người, mẹ ngay cả chó con mèo con cũng không chịu thương tổn. Thế nhưng chỉ bởi vì mẹ gặp khó khăn trong việc đọc và viết chữ, không biết cách giao tiếp với người khác liền bị coi như kẻ ngốc. Vậy mà loại người cái gì cũng không biết như Lô Gia, chỉ biết lấn thiện sợ ác lại được coi như thông minh. Nếu như thế giới này thật sự là như vậy, anh tình nguyện làm kẻ ngốc cả đời.”

“Em có nghe được không, Tiểu Chính?”

“Sau khi em đi rồi, anh vẫn luôn nghĩ thế giới trong mắt em rốt cục có bộ dáng như thế nào, em thật sự là không nghe hiểu lời của người khác hay là vẫn luôn che kín tai của mình, không muốn nghe bất kỳ thanh âm nào khác đâu? Em thật sự không cảm thấy đau hay là đã đau đến cả người chảy máu lại không thể dùng ngôn ngữ nói ra cảm thụ của mình?”

“Xin lỗi, Tiểu Chính. Anh đã hứa với mẹ phải làm một anh hai tốt.”

“Anh đã không làm được, anh đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nói rất nhiều lời quá đáng khiến em bị tổn thương.”

“Xin lỗi, Tiểu Chính, xin lỗi. Anh là một anh hai rất kém cõi.”

——————-

1/ Sơn ca và hoa hồng đỏ là một câu chuyện cổ tích trong tuyển tập ‘Hoàng tử hạnh phúc’ của Oscar Wilde. Tập truyện Hoàng tử hạnh phúc gồm 5 truyện ngắn mang đậm màu sắc đời thực nhưng lại được viết bằng bút pháp tưởng tượng tuyệt vời, cùng với một hệ thống ngôn ngữ lấp lánh đẹp đẽ.

Trong thế giới cổ tích của Oscar Wilde, những nhân vật chính dù là bức tượng, dù là chim sơn ca, hay một cậu bé nghèo khổ,… đều được ông miêu tả sắc nét và thu hút, dù mê đắm theo đuổi sự đẹp đẽ thì những câu chuyện của Oscar vẫn ẩn chứa một tiếng nói thâm trầm ý nhị về sự bao dung trong đời sống, về tình cảm và những gắn bó giữa con người với con người trong xã hội.

Trong truyện Chim sơn ca và bông hồng đỏ, Oscar Wilde lại một lần nữa thể hiện năng lực sáng tạo cái đẹp tuyệt diệu của mình khi ông khắc họa chân dung một con chim sơn ca vì cảm động trước tình yêu của con người, đã dùng máu của mình để nuôi dưỡng một bông hồng đỏ, với nguyện ước cho những người yêu nhau được đắm đuối trong ái tình.

Chim sơn ca có trái tim nồng nhiệt si mê như vậy, chỉ tiếc con người tầm thương hơn loài chim ấy nhiều. Oscar Wilde viết về cái chết của loài chim sơn ca ấy bằng thứ ngôn từ đẹp đẽ đến đau lòng.

Tóm tắt câu chuyện: Chim sơn ca đem lòng yêu một anh sinh viên, anh sinh viên lại yêu một thiếu nữ xinh đẹp, có một ngày anh sinh viên than phiền rằng nếu mình có một đóa hồng đỏ, thiếu nữ nọ sẽ đồng ý đi khiêu vũ với  anh vào bữa tiệc đêm mai. Chim sơn ca nghe vậy liền dùng hết mọi cách tìm đóa hồng đỏ cho anh, sau cùng nó đã dùng tiếng hát nồng nhiệt nhất và dòng máu trong tim để ủ ra được một đóa hồng đỏ. Chàng sinh viên đem đóa hồng đến tìm thiếu nữ, thiếu nữ lại từ chối anh để đi với cháu trai ngài Hoàng thân, người đã tặng châu báu và trang sức cho nàng, chàng sinh viên ê chề vứt bỏ đóa hồng, trở về giũ những quyển sách đầy bụi của mình tiếp tục đọc. Đóa hồng cuối cùng bị một bánh xe cán qua, rơi xuống vũng nước đọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi