ĐỆ ĐỆ

/Một cặp vợ chồng một đứa con, sinh ít dạy nhiều là tốt nhất!/

Hứa Bình cắn kem đi ngang qua áp phích tuyên truyền cực lớn ở đầu đường, bởi vì miệng đầy khí lạnh nên cái ót có chút buốt lên.

Sắc trời chậm rãi ảm đạm xuống, đã không còn là sắc xanh trong trẻo mà lại giống như đốt một cây đuốc cuối chân trời, ngay cả tầng mây cũng bị nhuộm thành sắc cam ấm áp.

Những người tan tầm vội vàng đạp xe về nhà, thỉnh thoảng gặp phải người quen ngay trên đường liền cất tiếng chào hỏi, hàn huyên vài câu, sau đó lướt qua rời đi. Chiếc xe buýt số 4 màu xanh trắng đan xen, phía trước có treo biển ‘Công trình thanh niên’ xoạch một tiếng dừng ở trạm ven đường, nhân viên bán vé nhô đầu ra khỏi cửa sổ lớn tiếng báo tên trạm, không bao lâu xe lại rước đầy hành khách, xì một tiếng đóng cửa, chậm rãi chạy về phía trước.

Hứa Bình đem que kem đã trống trơn vứt vào giỏ rác cạnh tiệm cơm ven đường, dùng sức hít mũi một cái.

Hương vị xào nấu tản trong không khí, từng tầng như có ma pháp quẩn quanh mũi của cậu.

Hứa Bình phảng phất có thể nghe được tiếng kêu từ bao tử của mình.

Bất quá hiện tại Hứa Chính cũng đã chơi cát đến không sai biệt lắm, cậu nghĩ, nếu lại không trở về que kem trên tay cũng chảy mất.

Cậu giơ cao que kem chạy nhanh trở về, lúc vừa vào sân liền gặp được chú Trương, đồng sự trong đoàn văn công của cha, đối phương đeo mắt kính gọng vuông, mặc áo sơmi ngắn tay sợi tổng hợp, trong túi giắt một cây bút máy, đang dắt xe đạp vào nhà.

“Thưa chú Trương.”

“Hứa Bình sao, trễ vậy mới về, đã chạy đi đâu?”

Hứa Bình giơ que kem trên tay: “Con đi mua kem cho em trai.”

Chú Trương cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cầm lấy túi công văn đen trong rỗ xe, nói với cậu: “Đợi lát nữa dẫn Hứa Chính qua nhà chú ăn cơm, hôm nay dì của cháu hầm đậu hũ.”

“Dạ.” Hứa Bình lên tiếng, chạy như một làn khói.

Mặt trời đã chậm rãi lặn xuống khỏi đường chân trời, chỉ để lại ráng chiều lấp lánh.

Hứa Bình đứng trước hố cát trống rỗng, mờ mịt nhìn xung quanh.

Trên hố cát không một bóng người.

Xa xa truyền đến tiếng nấu nướng chiên xào và thanh âm TV rộn rã, tiếng nhạc quen thuộc vang lên, chương trình thời sự lúc bảy giờ đã sắp bắt đầu.

“Tiểu —— Chính —— “

Tiếng gọi của Hứa Bình quanh quẩn truyền ra, giống như một viên đá ném xuống nước rồi rơi vào thinh lặng.

Kem cây dần hoa tan, chảy theo que tre xuống tay Hứa Bình, nhớp nhúa.

Trong hố cát có ba mươi trụ cát chỉnh tề đắp lên, hai bên lại là con ngựa nhỏ và cái thùng sắt của Hứa Chính.

Hứa Bình quẳng que kem, chạy tới đỡ thùng sắt lên.

Bên trong rơi ra vài tờ giấy ô vuông dùng để viết tập làm văn, Hứa Bình dưới sắc trời mờ tối nhìn thấy vài con chữ xiêu vẹo ngã nghiêng:

/Hứa Bình, mau đến sở nghiên cứu tình báo!/

Ngu ngốc, từ sớm đã dặn không được theo người khác đi lung tung!

Hứa Bình vừa mắng thầm trong lòng vừa chạy về phía Sở nghiên cứu tình báo đã bỏ hoang.

Phiền muốn chết! cái gì cũng không hiểu lại thích tìm phiền toái cho người khác!

Hứa Bình tức giận nghĩ, lại nhịn không được guồng nhanh bước chân.

Đế giày vải vỗ lên mặt đất phát ra thanh âm lộp bộp.

Dưới đáy lòng lại có một thanh âm yếu ớt nói với cậu, ‘Ai bảo mày bỏ một mình em trai ở lại đi xem truyện tranh chứ’.

Hứa Bình sơ ý trượt chân ngã nhoài trên đất, cặp sách bay ngang ra ngoài, khủy tay bị cọ xuống nền gạch, kéo ra từng tia máu li ti.

Chậc! Đau chết được!

Hứa Bình chống tay xuống đất, nhe răng trợn mắt đứng dậy.

Đâu có chuyện gì liên quan đến cậu! Rõ ràng đã dặn qua, bản thân nó cũng nói đã nghe được.

Thế nhưng…

Đần như vậy, ai gọi cũng đi theo, vì sao không bị người bắt cóc bán đi luôn đi!

Cái thanh âm kia trong lòng chậm rãi yếu xuống, cũng không nghe được nữa.

Sắc trời càng lúc càng tối, ngẩng đầu có thể thấy được một vòng trăng rằm tròn trịa cùng mấy khỏa ngôi sao nho nhỏ.

Chú Trương đợi mãi không thấy mình dẫn Hứa Chính qua ăn cơm nhất định sẽ ra ngoài tìm.

Hứa Bình nghĩ như vậy, cũng không đoái hoài đến việc nhặt cặp sách, vội vàng nhảy dựng lên chạy về phía tòa nhà xây bằng gạch đỏ rách nát trước mặt.

Sở nghiên cứu tình báo rốt cục đã nghiên cứu tình báo gì, Hứa Bình mãi đến tận ba mươi tuổi cũng chưa từng hiểu được..

Đám bạn nhỏ của cậu đã rất nhiều lần vì tòa nhà thần bí ngay cả biển số cũng không treo này cãi nhau đến nước miếng tung bay, cuối cùng kết luận không ngừng dao động giữa tiến công Đài Loan và đả đảo Mỹ quốc.

Ở niên đại này, mỗi một bé trai đều sẽ có một chiếc mũ nhà binh màu lục đính sao vàng năm cánh, cờ đỏ trên tay, ngay cả máu phảng phất đều là nóng bỏng.

Hứa Bình tuy rằng không thiếu một bầu nhiệt huyết thế nhưng cậu mỗi ngày đều phải chăm sóc đứa em trai như của nợ, cậu thiếu chính là cơ hội cùng các bạn đồng trang lứa sảng khoái chơi đùa dưới cờ đỏ, kỳ vọng vào ngày mai tươi sáng.

Cậu đi vào tòa nhà sở tình báo, thấy mấy khóm hoa hồng bởi vì thiếu sự chăm sóc đã chết từ lâu, chỉ để lại cành nhánh khô vàng chỉa thẳng lên trời.

Khắp cả mặt đất đều là vụn thủy tinh, giương mắt nhìn lên, mỗi cánh cửa sổ đều giống như sắp rơi ra, để lộ một cái miệng lớn gào thét như quỷ khóc giữa gió đêm.

Từ một căn phòng truyền ra tiếng Hứa Chính khóc lóc, sau đó là tiếng hi hi ha ha cười nói của đám bé trai.

“Này, mau chụp lại, thằng ngu này vẫn luôn động đậy, tao sắp ấn không được nữa rồi.”

“Mày gấp cái gì! Đây là máy chụp hình hải âu tao trộm của ông già, nếu làm hư ống tuyệt đối sẽ lột da tao!”

“Vậy mày nhanh lên một chút.”

Hứa Bình đuổi theo thanh âm đi tới.

“Được rồi, bày tư thế đi.”

“Mày chụp uy vũ một chút đấy.” Dừng vài giây lại bổ sung, “Phải giống như trong ‘Tùy Đường anh hùng’ nha.”

“Đã biết, mày đừng nói chuyện hoài như vậy.”

Nhờ sự che chắn của cánh cửa gỗ màu xám ghi, Hứa Bình nhìn xuyên qua khé cửa thấy được cả người Hứa Chính vẫn còn hoàn hảo bị Lô Gia kềm giữ, chỉ là ngược sáng nên không nhìn rõ biểu tình.

Cả đám lưu manh kia rốt cuộc muốn làm gì nha? Hứa Bình nghĩ, gọi mình tới xem bọn hắn chụp ảnh cho Hứa Chính sao?

Hứa Bình cảm giác mình có chút hồ đồ.

Cậu muốn mở miệng quát to.

Tiểu Chính, anh tới rồi.

Cho mày dám cùng người khác chạy loạn!

Tiểu Chính, theo anh về nhà ăn cơm!

Từ một góc cậu nhìn không thấy, một đứa bé trai nhảy dựng lên đá bay một cước, mạnh mẽ đạp vào mặt Hứa Chính.

Thời gian giống như dừng lại.

Cậu thấy thân thể nho nhỏ của em trai giống như diều đứt dây bay ra ngoài, cơ thể mặc áo thun đỏ và quần soóc lam nhạt, tay chân co quắp mềm oặt như một quả cầu tuyết.

/Hứa Chính là đứa em trai phiền phức nhất trên thế giới này./

Hứa Chính nặng nề rơi phịch xuống đất.

/Là nó hại mình không thể tham gia hoạt động ngoại khóa, phải nói dối với thầy cô và cả bạn học, phá hỏng kế hoạch chơi xuân một năm lại một năm./

Hứa Chính giật giật cơ thể, tựa hồ muốn đứng dậy nhưng lại không thành công.

“Này, động tác vừa rồi của tao thế nào? Có phải rất giống Lý Nguyên Bá không? Chỉ là thiếu hai cái chùy lớn.”

/Từ nhỏ nó cũng chỉ quấn quýt lấy cậu, ăn cần người đút, ngủ cần người bồi, tắm cũng cần người cầm khăn mặt giúp chà lưng./

Hứa Chính lại giật giật cơ thể, hai khủy tay chống lên mặt đất, gắng gượng muốn đứng dậy nhưng rất nhanh lại ngã phịch xuống.

“Mày có chụp được cho tao không? “

“Hẳn là chụp được đi.”

/Rõ ràng là đã tám tuổi trí lực lại thấp muốn chết, học cái gì cũng không biết, đi trường tiểu học nửa năm đã bị giáo viên đưa về nhà —— “Đứa nhỏ này nhà trường không dạy được.” Sau đó mọi người đều biết, giáo viên, học sinh… tin tức trong một trường học truyền đi còn nhanh hơn gió “Này này, bọn bây có biết không? Em trai của Hứa Bình là một thằng ngốc đấy.”/

Lần này Hứa Chính rốt cuộc đã ngồi dậy, gương mặt sưng một mảng lớn, còn lưu lại vết giày lấm bùn.

“‘Hẳn là’ là có ý gì?”

“Mày đạp nhanh như vậy, ai biết được lúc đó có canh chuẩn hay không.”

“Vậy chúng ta làm lại lần nữa? Lần này phải chụp cho tốt đó!”

“Biết rồi.”

/Chỉ vì mình đi muộn một chút nó liền phát giận, khi chân chính gặp phải lúc bị người khác đánh đập lại chỉ biết ngơ ngác đứng đó. Rõ ràng trên người đã đau gần chết, vì sao không khóc, vì sao không khóc?!/

Hứa Chính không cử động ngồi trên mặt đất, bắp chân của cậu bị đâm rách một mảng, máu không ngừng đổ xuống. Cậu nghiêng đầu hướng ra ngoài nghe hồi lâu, sau đó đột nhiên nói: “Bảy giờ, phải về nhà.”

Lô Gia kéo cậu từ dưới đất lên.

“Triệu Bác, mày giúp tao giữ nó cho tốt.”

“Hình của tao…”

“Lần này để tao chụp.”

Hứa Chính là đứa em trai phiền toái nhất, đáng ghét nhất thế giới.

Hứa Bình một bên đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nghĩ, một bên khom lưng nhặt lên một cái chân bàn mục đã bị gãy lìa.

————————–

Editor lảm nhảm: Khi làm đến đây, mình đã vừa làm vừa khóc, trẻ con đúng là sinh vật đơn thuần nhất cũng tàn nhẫn nhất trên đời này. Bọn trẻ làm như vậy, chúng có biết mình ác không? Không hề, chúng chỉ biết Hứa Chính là một thằng ngốc, là đứa lạc loài, là đứa không cao quý như bọn chúng, một đứa không bình thường cho dù bắt nạt thế nào cũng không biết mách người lớn, bọn trẻ không hiểu thế nào là sinh mạng, bọn chúng có thể vì vui đùa mà mạo hiểm cả mạng sống của mình, vậy thì xá chi mạng của một thằng ngốc chứ?

Đổi lại một chút, ngoài thực tế liệu có những việc này xảy ra chăng? Có chứ, có nhiều lắm, mọi người không nhớ những vụ bạo lực học đường rộ lên trong khoảng thời gian gần đây sao? Ngay cả bạn bè cùng trường cùng lớp, trí lực ngang nhau bọn trẻ con còn có thể đối xử như vậy, huống chi đứng trước một đứa trẻ bị tự kỷ, thiểu năng? Chưa hết, những vụ việc vị thành niên giết người còn ít sao? Giết người vì cướp tiền chơi game, giết người vì cho rằng người cũng sẽ hồi sinh lại như nhân vật game, giết người vì nghĩ rằng, người bị dao đâm sẽ không chết…. những trường hợp như vậy còn ít sao?

Chúng ta nên trách những đứa trẻ đó quá tàn nhẫn, quá vô tri, quá nghiện game không có tri thức hay nên trách những bậc làm cha làm mẹ bỏ mặc và giáo dục con mình một cách sai lầm? Tôi đã tới tuổi làm mẹ, trên fb của tôi không thiếu những tấm ảnh với lời lẽ nâng niu quý mến mà đám bạn tôi dành cho con của họ, đối với mối người cha, người mẹ, con của họ là tạo vật xinh đẹp nhất, nổi bật nhất và cao quý nhất cõi đời này. Thế nhưng có phải chính là vì như vậy, những đứa trẻ được nuôi dạy ra mới cho rằng mình quý giá hơn người khác một bậc, có quyền coi khinh thậm chí là ngược đãi những người mà bọn chúng ‘không vừa mắt’? Chúng ta nên giận bọn trẻ ăn chơi, khinh đời, lưu manh hay nên trách những bậc cha mẹ chúi đầu vào làm ăn, đem hết chuyện dạy dỗ con cái đổ cho nhà trường, TV và mạng internet, để rồi khi xảy ra chuyện thì, ‘ABC XYZ đã hại con tôi’, ‘Tôi dạy mãi mà bọn nó chẳng nghe’. Ừ, trẻ con một tuổi, hai tuổi, ba tuổi còn nghe lời cha mẹ thì không uốn nắn, đợi đến khi mười hai mười ba tuổi, có là ông trời nói bọn chúng cũng chẳng nghe huống chi cha mẹ.

Nói nhiều như vậy, tôi chỉ hy vọng những bạn hủ đã đọc đến chương này, những bạn đã và sẽ làm mẹ hãy nhớ một việc, khi sinh một đứa trẻ, trách nhiệm của bạn không phải chỉ là nuôi nấng thể xác của đứa trẻ trưởng thành mà còn phải giúp bé xây dựng nhân cách và tâm hồn. Đừng để con bạn trở thành những đứa trẻ như Lô Gia, như Triệu Bác, đừng để những thiên thần trong vòng tay bạn sẵn sàng hướng mũi dao, nắm đấm về phía người khác, cho dù đó là bác giúp việc, là cậu bé bán vé số, là người bạn nghèo, xấu, gai mắt nào đó cùng lớp, và thậm chí là một người thân không biết chìu theo ý bé.

Xin đừng quên, trên đời tuy có những đứa trẻ thực sự là không thể giáo dục, thế nhưng hơn 90% trẻ con sẽ trưởng thành đúng theo cách mà cha mẹ đã chăm sóc và dạy dỗ chúng.

Xin hãy để thiên thần mãi là thiên thần dù phải đi trên một con đường rèn luyện chông gai gian khó, đừng để những thiên thần ấy hóa thành ác quỷ khi dẫm trên con đường trải rợp cánh hồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi