ĐỂ EM Ở TRONG LÒNG - SẦM DỮU

Translation: Duật Vân Ngữ Yên

Beta: Matcha Machiato

1/3/2022

9h sáng thứ hai, là cuộc họp thường lệ mỗi thứ hai hàng tuần của Đàm Thị.

Giám đốc các bộ phận sẽ báo cáo kế hoạch tuần này lên cấp trên, sau khi giám đốc khu vực tổng hợp và điều chỉnh, sẽ được đưa tới Tổng giám đốc phê duyệt.

Vu Tín đang chỉnh sửa tài liệu thì nhận được một cuộc điện thoại.

Hai ngày trước, cũng là buổi chiều mà Đàm Khải Thâm phủ định đề án bất động sản Triêu Vũ, cậu đi điều tra chuyện kinh doanh của bất động sản Triêu Vũ theo lệnh cấp trên, cùng chủ quản Trần Thế Khang tra mọi tài liệu liên quan

Đàm Khải Thâm chỉ cho cậu nửa ngày. May mà Trần Thế Khang hành động phách lối liều lĩnh, không tin tức nào giấu được, đợi cậu thu thập đủ tài liệu giao lên trên, Đàm Khải Thâm giao cậu đi xử lý hai việc.

Đầu tiên là gọi hai công ty đầu tư nhỏ để giải trình.

Chuyện thứ hai có liên quan tới hotsearch hôm nay. Sau khi biết tin Trần Thế Khang ẩn hôn rồi ngoại tình, đặc biệt tìm tới khách sạn của Trần Thế Khang đánh hắn ta một trận, rồi tìm mọi camera khắp 17 tầng lầu của khách sạn, cuối cùng lấy được một đoạn video làm chứng cứ chỉ ra chuyênn Trần Thế Khang ngoại tình.

Tới thời điểm này thái độ của Đàm Khải Thâm đã rõ ràng.

Vu Hi là một nhân viên kỳ cựu đã làm việc cho Đàm thị được 5 năm tuân thủ nguyên tắc làm việc nói ít làm nhiều, đối với chỉ thị của boss luôn là nói sao làm vậy.

Chính là sáng hôm nay, sau khi lên hotsearch không lâu, cậu ta nhận được việc cấp trên giao, tiếp tục đi xử lý công việc. Số điện thoại của Bạch Tranh, là khi Vu Tín xử lý tài liệu liên quan tới Trần Thế Khang, ngẫu nhiên phát hiện ra.

Xét thấy vị Bạch tiểu thư này có quan hệ tới cao tầng trong công ty mình, cậu quyết định tạm thời lưu số điện thoại của cô ấy vào trong danh bạ.

Vu Tín không thấy lạ khi Bạch Tranh liên hệ, bởi vì đây là một phần trong công việc hôm nay của cậu.

5 sau, cuộc điện thoại kết thúc.

Vu Tín lau mắt kính, cầm theo một xếp văn kiện tới gõ cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.


" Vào."

"Đàm tổng, đây là những văn kiện cần ngài ký tên." Cậu đặt xấp văn kiện lên một góc trống của chiếc bàn gỗ lim theo quy định.

"Ừm." Đàm Khải Thâm không ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt và nghiêm túc xử lý công việc, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả nếp gấp nơi khuỷu tay chiếc áo sơ mi cũng được gấp cực kỳ ngay ngắn, cực giống con người anh ấy.

"Đàm tổng." Vu Tín đáng lẽ đưa văn kiện xong thì nên rời đi giờ vẫn đứng đó không rời.

Đàm Khải Thâm: " Có chuyện gì nói đi."

"Bạch tiểu thư gọi điện thoại tới hỏi chuyện liên quan tới giám đốc Trần."

Ngòi bút đang ký tên lên văn kiện chợt ngưng lại, chấm lên một điểm nhỏ trên giấy trắng, nét sau lập tức được viết theo, anh hỏi: " Nói theo lời tôi dặn chưa?"

Vu Tín: " Nói rồi ạ, bên công ty đầu tư cũng đã đánh tiếng trước."

Đàm Khải Thâm tiếp tục chìm vào công việc, khuôn mặt lạnh lùng và cương quyết bớt đi vài phần lạnh lẽo, tiếng cũng bớt lạnh theo, " Được, ra ngoài đi."

Bạch Tranh không nhận được đáp án như cô nghĩ.

Lời nói của trợ lý hoàn toàn trùng khớp, không có kẽ hở khiến cô cho rằng mình đã nghĩ sai là cô nghĩ quá nhiều.

Việc đầu tư diễn ra suôn sẻ và hãng phim dần hoạt động bình thường trở lại. Sau khi tiền đến, Bạch Tranh dành hết tâm sức cho công việc của mình, vấn đề này tạm thời gác lại.

Tin tức Phương Bình Bình ngoại tình với Trần Thế Khang náo loạn một trận ở trên mạng, sau đó bị các scandal của minh tinh khác che đậy, độ chú ý không còn cao như trước. Theo câu chuyện này, tiếng tăm của Phương Bình Bình trong vòng tròn của các công ty truyền thông đã xuống dốc không phanh, vài bloger lão làng được cô ta hướng dẫn đã gửi tin nhắn riêng cho Bạch Tranh, đưa ra ý muốn tiếp tục hợp tác.

Sau khi thương nghị cùng Lận Nhiễm, Bạch Tranh chủ động liên hệ với đối phương,- cự tuyệt.

Cô không cho rằng những người được đào tạo xong lại quay lưng với mình lại có chút trung thành nào, tài nguyên trước đó không dính dáng gì với bọn cô, thì sau này cũng có không khả năng. Mùi vị bị người ta phản bội không dễ chịu chút nào, Bạch Tranh không muốn trải qua một lần nào nữa.

Chôn mình trong phòng làm việc hai ngày liền, đống việc chất đống kia cũng coi như được xử lý xong, cuối cùng cô có thể về nhà tắm rửa đánh một giấc ngon lành rồi.


Mấy ngày trước trời nắng, độ ẩm cao, dường như cuối cùng ông trời cũng tích đủ năng lượng, trước buổi tối cuối tuần vài tiếng đã mưa thật lớn. Gió điên cuồng thổi, có cả sấm sét, mấy thân cây trên đường phố bị thổi thành từng đoạn, nằm ngổn ngang trên đường, taxi đều tránh đoạn này.

Bạch Tranh xử lý xong công việc, buổi tối trong lúc quay về, mặc váy ngắn nên có chút lạnh.

Cô đi nhanh hơn, ôm vai đi đến dưới khu chung cư, mở cửa ra, điện thoại vừa hay reo lên.

Là Đàm Ngữ Lâm.

Bạch Tranh nhận điện thoại đứng trong thang máy, hít 1 hơi thật sâu.

Vài phút phân tâm, cửa chống trộm bị gió lớn thổi bật lại, tốc độ quá nhanh, Bạch Tranh không kịp phản ứng lại, cửa bèn thuận theo phía trước, kẹp cả ngón tay chưa kịp rút của cô.

" Á-" Chân mày cô co rút lại, không phải khoa trương, cái kẹp tay này có thể làm cô chảy cả nước mắt luôn.

Lúc này, bên kia điện thoại hình như chọn xong cách diễn đạt rồi.

" Tiểu Tranh, sức khoẻ ông nội không tốt, bây giờ đang ở bệnh viện." Giọng của Đàm Ngữ Lâm vẫn như cũ, nếu không cẩn thận nghe, thì sẽ không phát hiện ra bất cứ điều lạ gì, " Ông ấy muốn gặp con, con qua đây một chuyến nhé?"

Trung tâm bệnh viện Bắc Thành trong đêm khuya luôn sáng đèn.

Bạch Tranh đi thang máy tới tầng 13, vì chạy nhanh mà trên mặt hiện lên một lớp mồ hôi mịn, đôi môi anh đào ánh nước, đang hít thở dồn dập.

Sau khi nhận điện thoại của Đàm Ngữ Lâm, cô không kịp chạy về nhà, vội vội vàng vàng bắt xe qua đây, đầu tóc loạn tùng phèo, cơ thể còn lưu lại mùi lạ khi ngâm mình trong phòng làm việc hai tuần liền.

Nhưng đợi tới khi cô phát hiện ra thì cũng chẳng có hơi đâu mà quản mấy cái này, cửa thang máy vừa mở, Bạch Chanh xuyên qua mấy bác sĩ đang mặc áo blouse, xông ra ngoài.

Tình huống của Phó Trí Hồng, cô nghe Đàm Ngữ Lâm đơn giản nói một lượt. Cơ thể ông vẫn là mấy bệnh cũ, trái gió trở trời là lại tái phát, đầu gối không đi lại được. Ông già cố chấp, lúc ốm không thích gặp bác sĩ, tin rằng bản thân mình tập thể dục nhiều hơn thì sẽ khoẻ re

Ngay sau trận mưa lớn sáng nay, ông lão thấy trời quang đãng hơn nên đòi ra ngoài đi dạo.

Dì trong nhà không khuyên ông được, nói muốn đi cùng ông, nhưng bị Phó Trí Hồng từ chối. Cuối cùng là tới nửa đường, không biết là dép hay chỗ nào không thích hợp, lúc xuống lầu không đứng ổn được, đập mình xuống đất, ngã bên bậc thềm.


"Nếu không phải có người tử tế nhìn thấy hậu quả có thể sẽ rất tệ" Phó Viễn Lâm người đến muộn, nắm lấy vai vợ đưa người sang một bên để ngồi xuống.

Bạch Tranh đặt chiếc túi sang một bên hơi thở không đều"Ông ơi, ông làm cháu sợ chết khiếp"

Phó Trí Hồng nắm tay cô để cô ngồi xuống mép giường, thở dài, "Là bọn họ hoảng hốt ngạc nhiên."

"Ba." Phó Viễn Lâm phản bác, "Ngữ Lâm nhận được điện thoại thì rất sợ hãi, sợ ba xảy ra chuyện gì, tụi con cũng là vì quan tâm ba."

Phó Trí Hồng: "Ba thì có thể xảy ra chuyện gì!"

Bạch Tranh nhẹ nhàng siết chặt tay Phó Trí Hồng, ra hiệu cho ông đừng tức giận như vậy, chuyển chủ đề: "Vậy bác sĩ nói sao ạ?"

"Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần rồi uống thuốc là khỏi." Đàm Ngữ Lâm nép vào vòng tay của Phó Viễn Lâm , cho dù bị ba mắng, giọng điệu vẫn dịu dàng, "Ba, nếu ba muốn ra ngoài, ba nhất định phải để dì đi cùng"

"Dựa vào lời nói của con, ba không thể tự mình ra ngoài à?" Phó Trí Hồng không nghe, "Ta thấy các con đây là kêu người giám sát ta."

Phó Viễn Lâm hít sâu một hơi, còn muốn nói chuyện, kết quả bị Đàm Ngữ Lâm kéo lại, đôi mắt ngập nước của bà như biết nói, khuôn mặt lộ ra nét lo lắng lắc lắc đầu. Phó Viễn Lâm đành mặc kệ.

Chuỗi hành động này, Phó Trí Hồng không chú ý, Bạch Tranh cũng lười để vào mắt.

Mối qua hệ giữa ba con nhà họ Phó thật ra không hoà thuận như bên ngoài đồn đại. Nhà họ Phó không lớn như mấy gia tộc khác ở Bắc Thành, anh chị em cũng nhiều. Phó Trí Hồng chỉ sinh được một cậu con trai, dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ, cho rằng Phó Viễn Lâm trưởng thành rồi thì có thể kế thừa ông, vào trong quân đội.

Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc Phó Viễn Lâm học cấp 3 thì quen được cô bạn cùng lớp Đàm Ngữ Lâm.

Hai người rơi vào lưới tình, tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn.

Nhà họ Đàm được coi là giàu có số 1 số 2 ở Bắc Thành, các thế hệ đều làm thương nhân, trên dưới giàu có sung túc, theo lý thì cũng coi như môn đăng hộ đối. Mà lòng Phó Trí Hồng thì muốn để con trai mình đi làm lính, nhất định phản đối mối hôn sự này. Phó Viễn Lâm không chịu, để giữ Đàm Ngữ Lâm bên mình, cuối cùng quay lưng lại với tâm nguyện của cha mình.

Lão gia luôn cho rằng con trai nhà họ Phó bị người ngoài liên luỵ, trong lòng luôn tức giận.

Mang theo người Đàm gia không thích tới, bình thường mấy dịp lễ tết rất ít khi lui tới.

Hồi nhỏ Bạch Tranh không hiểu, sau khi bị quấn mấy lần vào mớ rắc rối của Bạch Hướng Vũ mới hiểu ra nguyên nhân trong đó.

" Ông nội." Cô thấy không khí căng thẳng, bèn nói lời ôn hoà, " Bây giờ ông không thể giận dữ được, như vậy không tốt cho cơ thể."

Phó Trí Hồng giãn mày ra, quay sang hướng khác, trông có vẻ vẫn chưa hết giận.


" Nếu ngài muốn để dì đi theo thì đó là sự tự do của ngài, nhưng dùng từ " giám sát" thì quá đáng rồi ạ." Bạch Tranh biểu cảm nghiêm túc nói mấy lời có lý, " Hơn nữa, hôm sinh nhật ngài có phải ngài nói dì Vương nấu cơm ngon phải không, nhanh vậy đã quên rồi sao?"

Ông không nói gì.

Bạch Tranh lại nói, "Như vậy là không đúng, đường đường là thiên tướng, mà lại nói rồi không nhận."

"Sao ông có thể không thừa nhận." Lão gia tử cả đời này để ý nhất là mặt mũi, bị khiêu khích như vậy thái độ cuối cùng cũng hoà hoãn lại, "Dì Vương đó nấu ăn không tệ, tốt hơn các người nhiều."

Bầu không khí được kéo trở lại Phó Viễn Lâm và Đàm Ngữ Lâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tranh rất giỏi trong việc dỗ dành mọi người, một lúc sau ông lão kéo cô vào trò chuyện với nụ cười trên môi.

Công ty của Phó Viễn Lâm có một hội nghị trực tuyến vào buổi tối không thể ở lại quá lâu trước khi đi, ông có đến phòng khám của bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho lão gia tử để hỏi thăm tình hình. Sau khi xác nhận rằng Phó Trí Hồng thực sự ổn mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Bạch Tranh đợi Phó Trí Hồng ngủ say rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Đàm Ngữ Lâm mang theo đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm tới, hai người bọn họ đơn giản ăn chút gì đó ở nhà hàng Liễu Châu.

"Tranh Tranh, tối nay thật sự rất cảm ơn con." Sau bữa ăn, Đàm Ngữ Lâm đem chuyện vừa rồi cau mày nói, "Quan hệ giữa ông và Viễn Lâm đôi khi dì không biết phải làm gì mới được."

"Dì đừng nói vậy." Bạch Tranh nháy mắt an ủi, "Vừa rồi chú Phó rất bảo vệ dì, trong lòng con rất ngưỡng mộ."

"Ông ấy đúng là đối với dì rất tốt." Đàm Ngữ Lâm cong môi, nghĩ tới Phó Viễn Lâm, khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ e thẹn của một cô gái, "Bọn dì biết nhau bao nhiêu năm, chưa bao giờ ông ấy tức giận với dì. Lúc mới bắt đầu Khải Thâm còn không đồng ý dì gả cho ông ấy, chắc có khoảng 1 tháng nó không thèm để ý tới dì. Sau này Viễn Lâm thường hay chạy tới nhà dì, để thuyết phục tên nhóc thối tha đó, không biết nói biết bao lời tốt đẹp. Bây giờ nhớ lại, cứ như chuyện lâu lắm rồi."

Nói tới Đàm Khải Thâm Bạch Tranh rất ngạc nhiên , "Sao chú lại không đồng ý?"

"Nó à, nó nói dì còn nhỏ quá, không biết cái gì là tình yêu, sợ người khác sẽ bắt nạt dì." Đàm Ngữ Lâm vô ý thừa nhận nói, " Thật ra lúc đó nó mới bao tuổi , tới tình yêu là cái gì cũng không biết, còn muốn cấm dì cưới nữa, nghĩ cũng đẹp quá rồi."

Sau khi nghe Đàm Ngữ Lâm miêu tả, cô cảm thấy bộ dáng nghiêm túc của Đàm Khải Thâm dường như đang ở trước mặt mình.

"Nói đi nói lại, thật ra Khải Thâm cũng già đầu rồi."

Đàm Ngữ Lâm quay lại và nhìn Bạch Tranh , "Đợi chuyện của con và Minh Tu giải quyết xong xuôi, thì phải lo cho hôn sự của nó rồi"

Tác giả có lời muốn nói:

Nghe câu đợi hôn sự của Phó Minh Tu và Tiểu Bạch thành rồi, Đàm tổng sẽ trở thành cậu rồi :))))


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi