ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Trần Kình có thể tự quyết định chuyện của bản thân, nhưng hắn không thể tự quyết định chuyện liên quan tới phụ hoàng và mẫu hậu, hắn có thể tin tưởng Tần Như Yên, nhưng phụ hoàng và mẫu hậu có tin tưởng nàng hay không thì lại là chuyện khác.

Vậy nên Trần Kình chỉ có thể nói. Cẩn Nhi là người thân của ta, ta biết bây giờ nàng đang mang thai, cũng biết đứa con trong bụng nàng là của ai, nàng ấy là người nhà của chúng ta nên nàng đừng lo lắng.

Tần Như Yên có thể hiểu được lý do tại sao Trần Kình không nói rõ ràng, bây giờ sai một li đi một dặm, huống chi hai người mới vừa thẳng thắn với nhau, hắn cẩn thận một chút cũng là lẽ đương nhiên.

Tần Như Yên không oán giận khi hắn giấu nàng, gật đầu, không nói nhiều. Nàng đứng dậy mặc xiêm y, Trần Kình ngăn nàng lại. Nàng còn chưa khỏe, ngồi dậy làm gì?

Tần Như Yên cười với hắn. Ta đi lấy đồ cho chàng, giao vài thứ cho chàng ta mới an tâm được. Dứt lời, nàng đẩy tay hắn ra, chầm chậm bước tới bàn trang điểm, ngồi xổm người xuống lấy một chiếc hộp được giấu trong bàn trang điểm ra, nói. Đây là mật thư qua lại với Tần gia suốt bao nhiêu năm qua mà ta giữ lại, ta không hủy bất cứ lá thư nào, có lẽ ta đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay! Nàng đưa hộp cho hắn, lại lấy giấy và bút ra viết từng cái tên một. Đây là những tai mắt mà ta sắp xếp giúp Tần gia ở trong cung mấy năm nay, có lẽ chàng đã biết vài người rồi.

Trần Kình nhận lấy đồ, những mật thư này rất hữu dụng với hắn. Hắn nhìn lướt qua danh sách, quả nhiên có tên của cung nữ hạ độc hắn. Ta biết một chút, cung nữ này từng hạ độc trong lư hương của ta, nhưng ta đã gọi người đổi hương.

Tần Như Yên nghe vậy rất sửng sốt, hiển nhiên cũng không biết chuyện này, sau khi định thần lại, trên mặt nàng lộ ra vẻ đau thương. Ta không biết chuyện này, tuy ông ấy xem ta như quân cờ nhưng không hoàn toàn tin tưởng ta, không phải cung nhân nào trong cung đều nghe theo ta, có lẽ ta đã nhiều lần làm trái ý ông ấy, khiến ông ấy không chịu nổi. Lúc trước ông ấy muốn sắp xếp cho thứ muội của ta tiến cung thay thế ta, tình cảm của cha và con gái hóa ra lại bạc bẽo như vậy...

Trần Kình biết chuyện này, vị thứ muội kia của Tần Như Yên suýt nữa đã làm lỡ thời gian hắn lén đi gặp mẫu hậu, bị những lời nói lạnh lùng của hắn xua đuổi, lúc ấy hắn còn tưởng là do Tần Như Yên làm.

Trần Kình cầm tay nàng, nghiêm túc nói. Như Yên, sau này có ta ở đây rồi không ai có thể làm tổn thương nàng nữa.

Tần Như Yên lắc đầu, buồn bã nói. Ta cũng từng oán hận, tại sao chuyện dơ bẩn như vậy lại rơi xuống người ta, khiến ta phải sống trong lạnh lẽo cô đơn mỗi ngày, nhưng rồi chàng lại đối xử tốt với ta, khiến ta tìm được một chút ánh sáng và hơi ấm. Ta từng do dự, sợ chàng bị tổn thương, nhưng lại cứ bước tới gần chàng. May mắn là lần này ta đã buông thả bản thân, nói rõ mọi chuyện với chàng. Nàng mỉm cười với hắn. Phúc họa gắn liền với nhau, bây giờ ta rất thỏa mãn, ta chỉ mong chàng và Tự Nhi có thể bình an vui vẻ là đủ rồi.

Trần Kình dường như nghe hiểu, lại có vẻ không hiểu, tóm lại là cảm thấy thê tử của mình rất có văn hóa, nói lời tâm tình mà còn thi tình họa ý như vậy, chắc chắn mẫu hậu không làm được! Nghĩ vậy, hắn lại cảm thấy mình tốt hơn phụ hoàng.

Trần Kình vui vẻ ôm nàng. Còn cả nàng và Lân Nhi mới nhà chúng ta, cả hai đều phải bình an.

Tần Như Yên chợt nhớ ra mình có thêm một đứa con, lúc này có con nàng không biết là chuyện tốt hay xấu. Nàng sờ lên bụng mình. E rằng đứa bé này tới không đúng lúc...

Trần Kình vừa nghe xong đã nghiêm túc nói. Nào có chuyện đó, không có gì là thời điểm tốt, thời điểm xấu! Đây là con của hai chúng ta, nàng nhẫn tâm làm hại nó sao?

Đương nhiên Tần Như Yên lắc đầu. Nó là một miếng thịt trên người ta sao ta cam lòng làm hại nó. Chàng yên tâm đi, ta chỉ sợ có người sẽ không muốn nó được sinh ra mà thôi. Vào thời điểm này, sao cha nàng để nàng sinh thêm một đứa cho Trần Kình được.

Trần Kình suy nghĩ một chút, nói. Mấy ngày tới ta sẽ giam nàng lại, thay người bên cạnh nàng bằng người của ta, có lẽ ta sẽ không thường xuyên tới thăm nàng được. Khi nào đứa nhỏ ổn định rồi ta sẽ giả vờ làm hòa cùng nàng, bỏ lệnh cấm nàng, vậy thì bên phía nhà mẹ đẻ sẽ không có cơ hội gây rắc rối cho nàng.

Nghĩ tới nhà mẹ mình, Tần Như Yên lại thở dài. Ta biết cha ta phạm tội, liên lụy tới cửu tộc cũng không quá, nhưng mẹ ta vô tội, bà ấy không biết tham vọng của cha ta, ta biết là không nên như vẫn muốn cầu xin chàng có thể tha cho mẹ ta một mạng...

Trần Kình không đành lòng nhìn nàng đau lòng, gật đầu nói. Nàng yên tâm đi, ta sẽ không đuổi cùng giết tận nhà mẹ nàng, nếu cha nàng có thể thu tay về, ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ông ấy.

Tần Như Yên không biết liệu cha mình có thể thu tay lại hay không, nàng nói. Ta thật sự không rõ cha ta có ý định đoạt vị là vì tham vọng hay vì lý do khác. Nhưng theo thái độ của ông ấy, có lẽ là ông ấy có hận ý gì không thể xóa nhòa đối với tiên đế, mỗi lần nhắc tới ông ấy đều rất tức giận.

Tiên đế? Phụ hoàng ta?

Tần Như Yên lắc đầu. Không phải, là ông nội của chàng, Khang Bình Đế.

Chuyện này Trần Kình không rõ lắm, hắn phải đi hỏi phụ hoàng một chút. Được rồi, ta đi thăm dò thử xem có thể tra ra chuyện gì hay không. Mấy ngày này nàng dưỡng thai cho tốt, nhất định phải chăm sóc con chúng ta thật tốt.

Tần Như Yên gật đầu, rúc vào lồ ng ngực hắn, trong lòng cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết. Cảm ơn chàng, Kình Lang.

Tiếng Kình Lang vang lên khiến cơ thể Trần Kình mềm nhũn, hắn cúi đầu hôn lên phần giữa hai ch@n mày nàng, dịu dàng nói. Giữa phu thê chúng ta cần gì phải nói những chuyện này, ta không thể ở lâu được, lát nữa sẽ đưa Tự Nhi tới thăm nàng nhé?

Tần Như Yên lắc đầu. Không cần đâu, nó ở chỗ Cẩn Nhi rất tốt, Cẩn Nhi võ nghệ cao cường, nếu có thể để nàng dạy Tự Nhi thì tốt biết bao.

Dường như thê tử vẫn không gần gũi với con trai, Trần Kình hơi lo lắng. Như Yên, mới đầu nàng không thích Tự Nhi phải không?

Tần Như Yên ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói. Sao lại thế được, nó là do ta mang thai mười tháng mới sinh ra, sao ta lại không thích nó? Ta chỉ sợ sau này nó sẽ bị ông ngoại mình lợi dụng nên mới cố ý không cho nó thân cận với ta, muốn nó thân thiết với chàng một chút, để nó biết ai mới là người thân mà nó nên bảo vệ.

Trần Kình nghe vậy gật đầu, hóa ra là như vậy, thê tử quả là mưu tính sâu xa.

Hắn đau lòng nói. Khổ cho nàng rồi, mấy năm nay chắc hẳn nàng rất dằn vặt mình.

Tần Như Yên lắc đầu nói. Có mất tất được, đáng giá.

Trần Kình lại ở cùng thê tử một lát, cũng không thể ở lâu, giấu đồ vật mà nàng đưa cho hắn vào trong lòng rồi đập vỡ một lọ hoa, giả vờ tức giận bước ra ngoài. Người đâu! Trong coi Trung Cung cho kỹ, không được để hoàng hậu ra khỏi cửa điện nửa bước! Sau đó, lại phái cung nhân trong cung của mình qua chăm sóc Tần Như Yên, không cho phép cung nữ ma ma của nàng tới gần nàng nửa bước.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên kinh động tới Triệu Chân, nàng vừa dỗ cháu trai đi ngủ, không biết con trai ở bên kia xảy ra chuyện gì mà lại tức giận với con dâu như vậy.

Nàng lo lắng bước ra đại điện, nhìn ra ngoài rồi phân phó cung nhân. Đi mời bệ hạ tới đây.

Cung nhân do dự. Nương nương, bệ hạ vừa tức giận ở Trung Cung, chỉ sợ sẽ không tới đây...

Triệu Chân nói với nàng. Ngươi cứ đi đi, không ai gây khó khăn cho ngươi đâu.

Cung nhân đành phải đi, bây giờ nương nương là người được hoàng thượng sủng ái, không ai dám không tuân theo. Nhưng nàng ta vừa đi được nửa đường thì gặp phải bệ hạ đang nổi cơn thịnh nộ bước tới, vội vàng quỳ xuống. Bệ hạ, nương nương mời ngài...

Trần Kình ngắt ngang lời nói ấp úng của nàng, nói. Trẫm tới gặp nàng! Dứt lời, vòng qua cung nữ rồi bước nhanh vào Cảnh Thúy Cung, tới thẳng tẩm điện của Triệu Chân, vừa bước vào đã đóng cửa lại, không cho người bên ngoài quấy rầy.

Cung nhân đứng bên ngoài có chút lo lắng, chẳng lẽ bệ hạ nổi nóng với nương nương sao?

Triệu Chân nghe thấy tiếng động liền tiến lên đón, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của con trai, nàng lo lắng hỏi. Con trai, con sao vậy? Sao lại tức giận như vậy?

Vẻ tức giận trên mặt Trần Kình đột nhiên thay đổi, cười ngốc như một đứa trẻ, hưng phấn bế mẫu hậu lên, quay một vòng rồi cười nói. Mẫu hậu! Con cũng làm cha rồi! Dọc đường đi hắn đều nén sự hạnh phúc đang trào dâng trong lòng, vừa gặp mẫu hậu đã không nhịn được nữa, còn không sợ bị nàng đánh.

Triệu Chân vỗ một cái lên ót của hắn. Thằng nhóc này! Buông ta xuống! Muốn bị đánh đúng không? Làm cha? Chẳng phải ngươi đã làm cha từ lâu rồi sao? Nói thật, nếu hắn không phải con trai nàng thì nàng đã đánh nó tàn phế rồi.

Trần Kình lè lưỡi, đặt mẫu hậu xuống, nhe răng cười. Mẫu hậu, người lại có thêm cháu rồi!

Triệu Chân chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói. Như Yên cũng có thai?

Trần Kình gật đầu thật mạnh. Vâng! Con cũng có thêm đứa con thứ hai rồi! Dứt lời, hắn chống cằm cười ngu ngốc. Hy vọng sẽ là một bé gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống như mẫu hậu của nó~

Chuyện này khiến Triệu Chân không hiểu, nàng nói. Rốt cuộc là sao? Như Yên có bầu mà ngươi còn nổi nóng với nó? Còn muốn nhốt nó lại?

Trần Kình rót cho mình một ly nước, uống xong rồi mới nói rõ nguyên nhân với mẫu hậu, cuối cùng hỏi. Mẫu hậu, người nói xem con có nên nói cho nàng ấy biết chuyện của người và phụ hoàng không?

Triệu Chân suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi khó khăn. Hỏi phụ hoàng ngươi đi! Chàng ấy nói được là được.

Trần Kình âm thầm hừ một tiếng: Bây giờ mẫu hậu nghe lời phụ hoàng răm rắp, cái gì cũng nghe theo phụ hoàng, đã mê phụ hoàng chết đi rồi.

Trần Kình tính toán thời gian, nói. Ngày mai phụ hoàng sẽ tới đây phải không?

Triệu Chân lập tức gật đầu, vui mừng nói. Đúng rồi, phụ hoàng ngươi nói chàng tới đón ta, ngày mai ngươi hỏi chàng ấy đi! Dứt lời, nàng đứt dậy đưa tay sờ mái tóc bết của mình. Vì đợi ngươi mà mẫu hậu vẫn chưa tắm rửa, mẫu hậu đi tắm đi, ngươi vào trong dỗ Tự Nhi đi!

Trần Kình ồ một tiếng, nhìn dáng vẻ vui vẻ của mẫu hậu, khi phụ hoàng không tới, tới tóc mà mẫu hậu còn lười chải, phụ hoàng sắp tới thì mẫu hậu liền đốt hương tắm rửa, có cần lộ liễu đến vậy không? Cũng không biết ngày mai phụ hoàng sẽ dùng thân phận gì để vào cung...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi