ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Phụ hoàng không có ở đây nên Trần Kình có thể nằm lên giường, Tự Nhi nằm giữa, đối diện là mẫu hậu trẻ trung. Trước đây hắn từng đoán thử rằng mẫu hậu khi còn trẻ trông ra sao, hắn nghĩ rằng mẫu hậu khi còn trẻ cũng là một người xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến phụ hoàng say như điếu đổ, chỉ yêu thương một mình người, nhưng xem ra bây giờ có vẻ là ngược lại.

Dung mạo của mẫu hậu không quá nổi bật, khi không giận không cười cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường. Nhưng khi người cầm đao lên lại có một loại dũng mãnh phi thường khác, khí thế bất phàm ấy khiến người ta không khỏi ngước nhìn. Phụ hoàng thì sao? Người thật sự rất xinh đẹp, đẹp từ nhỏ cho tới già, nếu như giả nữ nhất định sẽ không nhìn ra được đầu mối.

Trần Kình đột nhiên nghĩ tới nha hoàn trước kia giống phụ hoàng, hắn nhỏ giọng gọi. Mẫu hậu ơi?

Triệu Chân vẫn còn chưa ngủ, con trai nằm đối diện cứ trằn trọc trở mình phiền muốn chết. Nói.

Trần Kình thấy mẫu hậu vẫn chưa ngủ, hắn khẽ nghiêng người về phía mẫu hậu, tò mò hỏi. Mẫu hậu, nha hoàn trước kia có dung mạo rất giống phụ hoàng ở đâu rồi? Con nhớ nha hoàn đó được người đưa đi mà.

Triệu Chân vừa nghe vậy đột nhiên mở mắt. Sao? Cảm thấy người ta xinh đẹp nên muốn nạp sao? Triệu Chân biết khuôn mặt của nam nhân nhà mình đẹp bao nhiêu, nàng vẫn còn nhớ trước đây khi con trai đã không có tiền đồ ra sao khi thấy Trần Chiêu phiên bản nữ! Hỏi vậy là muốn giành nam nhân với mẫu hậu nó sao?

Trần Kình vội vàng lắc đầu. Con chỉ tò mò mà thôi, sao con chưa từng gặp lại nha hoàn đó ạ?

Sao Triệu Chân có thể nói thật với nó, nàng trừng mắt nói. Nếu ngươi cũng quan tới tới chính sự như thế này thì phụ hoàng ngươi không phải lo nghĩ cho ngươi như bây giờ đâu, sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như ngươi là chuyện ta có lỗi với phụ hoàng ngươi nhất!

Trần Kình hơi tức giận, đừng luôn nói hắn ngu ngốc có được không? Toàn là mẫu hậu nói hắn ngu ngốc.

Đối mặt với mẫu hậu, Trần Kình mất hết khí chất hoàng đế, giở tính cách trẻ con. Mẫu hậu sinh ra đệ đệ thông minh thì để đệ đệ làm hoàng đế đi! Con đổi thành họ Triệu là được rồi!

Ai ngờ Triệu Chân không chút do dự, ghét bỏ nói. Dựa vào đâu mà để lại cái thông minh cho phụ hoàng của ngươi? Ta không cần ngươi, ngươi tiếp tục làm hoàng đế của ngươi đi!

Trần Kình cực kỳ tức giận, vẫn không thể vui vẻ mà làm mẹ con với nhau hay sao? Mong rằng sau này đệ đệ do mẫu hậu sinh ra còn ngu ngốc hơn hắn! Không phải! Hắn không ngu!

Trần Kình trở mình, đưa lưng về phía mẫu hậu. Hắn tức rồi!

Đã lớn đầu như vậy mà còn giờ tính trẻ con, Triệu Chân hừ một tiếng, nói với con trai. Con trai này, có phải ngươi thật sự muốn nạp phi rồi không? Đứa trẻ Như Yên này, không phải là ta không thích, chỉ là bây giờ nhà mẹ đẻ của nó đã như vậy rồi, sau này sự việc bại lộ, e là khó giữ được hậu vị. Nhất định phải có người cai quản hậu cung giúp con.

Nghe vậy, trái tim Trần Kình nảy lên, xoay người lại, do dự nói. Mẫu hậu, con không muốn phế hậu, cũng không muốn cưới người khác. Nếu thật sự có một ngày như vậy, phụ hoàng sẽ không đồng ý để con giữ lại mạng sống của Tần thái sư, vậy để Như Yên vẫn làm hoàng hậu có được không?

Triệu Chân biết đứa con trai ngốc nhà nàng si tình, tuy những việc trước kia con dâu làm đều có thể tha thứ, nhưng nhà bọn họ không phải là gia đình bình thường, chuyện gia đình bọn họ cũng là chuyện thiên hạ, làm mẫu nghi của một nước, liên quan tới an nguy của xã tắc, dù bọn họ có tha thứ nhưng sao văn võ bá quan có thể tha thứ? Tuy rằng trước kia Triệu Chân cũng không xứng làm mẫu nghi một nước, nhưng ít nhất...nàng và Trần Chiêu đứng cùng chiến tuyến, có công trạng để áp thân, còn con dâu thì sao?

Nhưng nàng không muốn làm tổn thương trái tim con trai, bèn ném nồi cho Trần Chiêu đội. Chuyện này ngươi bàn với phụ hoàng ngươi đi! Dứt lời, nàng nhắc nhở hắn. Con trai à, con phải luôn ghi nhớ, trước tiên con là hoàng đế, kế đến mới là phu quân.

Mặc dù mẫu hậu không nói rõ nhưng Trần Kình đã hiểu lập trường của mẫu hậu. Sự thái bình của Trần quốc bây giờ được đánh đổi bằng mồ hôi xương máu của tướng sĩ, mặc dù hắn không trải qua chuyện giống tỷ tỷ đã trải qua cùng phụ hoàng và mẫu hậu, nhưng theo lời tỷ tỷ nói, hắn cũng biết mẫu hậu và phụ hoàng không dễ dàng gì, trong mắt mẫu hậu, hắn chính là một đứa nhỏ bốc đồng!

Mẫu hậu, con biết con sinh ra ở đế vương gia, con nên gánh chịu trách nhiệm, nhưng con cũng muốn cố gắng một lần, dù sao chuyện này cũng liên quan tới Tự Nhi...

Triệu Chân nhìn cháu trai nằm bên cạnh đang ngủ say, nhóc con bặm môi, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo dễ thương, nàng thở dài. Chuyện do ngươi quyết định, phải xem sau này đã!

Trần Kình vâng lời. Mẫu hậu, người đi ngủ đi, đệ đệ cũng nên ngủ rồi.

Triệu Chân gật đầu. Ngươi đừng trằn trọc nữa, có chuyện gì cứ để ngày mai bàn bạc với phụ hoàng ngươi đi.

Con biết rồi.

Sau đó, mẹ con hai người cũng không nói gì thêm, nhưng Trần Kình không làm sao mà ngủ được, trời chưa sáng hắn đã dậy rửa mặt, phê tấu chương chờ thượng triều.

Trời vừa rạng sáng, Triệu Chân đã bị nụ hôn đánh thức, vừa mở mắt ra nàng đã thấy khuôn mặt phóng đại của Trần Chiêu. Trần Chiêu thấy nàng tỉnh, đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng, triền miên một phen nhưng lại bị Triệu Chân đẩy ra. Ta còn chưa súc miệng nữa.

Trần Chiêu lên giường, đè nàng lại vào ổ chăn. Ta không ngại. Dứt lời, lại m*t mát trên môi nàng, hôn tới mức khiến cơ thể Triệu Chân mềm nhũn đi.

Nụ hôn triền miên xen lẫn nỗi nhớ, hai người đều say mê, Trần Tự ngủ bên cạnh trở mình ưm một tiếng, hai người vội vàng tách ra.

Triệu Chân đánh chàng. Chàng làm gì đấy? Mới sáng sớm đã quấn quýt thế này, cháu trai còn ở đây đó!

Trần Chiêu mím môi, xuống giường, đưa y phục của Triệu Chân cho nàng thay, dịu dàng cười. Mấy ngày nay sao rồi? Đứa nhỏ có làm phiền nàng không?

Triệu Chân mặc y phục. Cũng được! Vẫn không thể ăn nhiều món mặn, rất dễ buồn ngủ, còn lại đều ổn. Triệu Chân mặc y phục xong xuôi mới phát hiện Trần Chiêu lại giả nữ, xem ra là giả dạng cháu gái để vào. Ta vừa mới giấu con trai, hôm nay chàng lại ăn mặc thế này để vào cung. Hôm qua nó còn hỏi ta nha hoàn mà chàng đóng giả đang ở đâu nữa kìa?

Triệu Chân tiến cung cùng con rể, nếu muốn vào trong cung của Triệu Chân, ngoài trừ cách này ra thì không còn cách nào khác.

Chàng ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cầm chân nàng giúp nàng đi tất. Nó hỏi chuyện này làm gì? Ta nghe nói nó giam hoàng hậu lại rồi, chẳng lẽ muốn nạp người mới vào cung?

Đây là lần đầu tiên Trần Chiêu đi tất và giày cho nàng, chân của mình bị Trần Chiêu cầm trong lòng bàn tay khiến Triệu Chân có chút không tự nhiên, rụt chân lại rồi nói. Để ta tự làm!

Trần Chiêu nắm chặt chân nàng, ngước mắt nhìn nàng rồi nói. Nàng ngồi đi, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng.

Thấy chàng kiên quyết như vậy, Triệu Chân đành phải ngồi xuống, đợi chàng chậm rãi đi tất và giày cho nàng xong, lại nói. Không phải đâu, nó tò mò thôi, cũng có thể là nghi ngờ, bây giờ tâm trí của nó đang đổ hết lên người Như Yên, để ta nói cho chàng biết... Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại.

Trần Chiêu thấy nàng không nói tiếp, đi giày cho nàng rồi ngẩng đầu nhìn. Nàng nói tiếp đi.

Triệu Chân nhìn cháu trai còn đang say ngủ, kéo Trần Chiêu đi ra gian ngoài. Như Yên đã nói rõ với Tục Hoa rồi, hơn nữa cũng đã mang thai.

Trần Chiêu nghe vậy trên mặt không có vẻ gì là vui mừng, vẻ mặt âm trầm. Thật sao? Chẳng phải mấy hôm trước còn bị thương hàn hay sao?

Triệu Chân gật đầu. Là thật, rất nhiều thái y đã chẩn rồi, nói là thai nhi quá yếu nên trước kia không chẩn ra được. Bây giờ đứa nhỏ này cũng khó giữ được, vì bảo vệ Như Yên nên Tục Hoa mới giam nó lại, không cho người hầu trước kia hầu hạ nó nữa. Nói rồi, nàng lại thở dài. Nữ nhân có con rồi đa phần đều trở nên yếu đuối, chắc là Như Yên không chịu đựng được nữa nên mới nói hết với Tục Hoa. Tối hôm qua Tục Hoa nói với ta, nó không muốn phế hậu, cầu xin thay nhạc phụ của nó, muốn chúng ta tha cho nhạc phụ của nó một mạng.

Trần Chiêu nghe vậy cau mày nói. Nàng nói với nó thế nào?

Triệu Chân trả lời. Ta không nói gì cả, bảo nó hỏi chàng. Nàng thấy Trần Chiêu không nói gì, tiếp tục nói. Thật ra Như Yên là đứa trẻ tốt, trước kia nó cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Tự Nhi được nó dạy dỗ rất tốt, chỉ là Tần gia...thôi bỏ đi, để con trai nói chuyện với chàng, cha con hai người tự bàn bạc, chuyện này ta không lo được.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng thái giám. Bệ hạ giá lâm!

Triệu Chân đứng dậy nhìn trang phục của Trần Chiêu, có chút do dự. Chàng để vậy gặp con trai thật sao?

Trần Chiêu rất thản nhiên, lấy khăn che mặt che lên, đi theo nàng ra ngoài kiến giá.

Trong lòng Triệu Chân hừ một tiếng: Da mặt của Trần Chiêu càng ngày càng dày rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi