ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Theo truyền thống của Trần Quốc, hoàng đế sẽ đích thân tới hoàng lăng bái tế trước Tết Nguyên Đán, khi Tiên hoàng còn tại thế, trưởng công chúa cũng cùng tới, nhưng lần này chỉ có một mình hoàng thượng đi, còn trưởng công chúa bị cấm ở trong phủ công chúa, không lộ mặt, vậy lại càng chắc chắn thêm tin đồn bất hòa của bệ hạ và trưởng công chúa.

Một ngày sau khi Trần Kình từ hoàng lăng quay về, lính canh hoàng lăng vội vàng báo rằng trên bia mộ của tiên đế chảy ra dòng máu đỏ tươi, lau mãi mà không sạch, mà lời đồn trong kinh cũng nổi lên, người ta đồn rằng đương kim thánh thượng giết cha sát mẹ, bây giờ còn sát hại tỷ phu, giam lỏng tỷ tỷ ruột, vì thế nên trên bia mộ của tiên đế mới đổ máu.

Trần Kình nghe thấy giận dữ nói. Một lũ nói bậy bạ! Trẫm vừa sinh ra đã được phong làm thái tử, là cháu đích tôn của hoàng tộc nên phụ hoàng đã nhường ngôi cho trẫm, trẫm cớ gì lại giết cha sát mẹ? Những kẻ gieo rắc lời đồn này đáng chém!

Đế vương tức giận, quần thần quỳ lạy. Bệ hạ bớt giận.

Trần Kình giận dữ đứng dậy nói. Phó quan Đại Lý Tự! Ngươi đi điều tra cho trẫm, rốt cuộc là ai giở trò tà ma mê hoặc người khác, uy hiếp tới giang sơn xã tắc của Trần quốc! Trẫm phải xử trảm.

Phó quan Đại Lý Tự bước lên trước. Thần xin lĩnh chỉ!

Trần Kình nhìn Hướng Nho. Thừa tướng ở lại! Những người còn lại lui ra đi.

Thần tuân chỉ. Các đại thần lĩnh chỉ rồi lui, trên gương mặt đều là vẻ sợ hãi, thương cảm nhìn Hướng Nho. Bây giờ bệ hạ đang tức giận, chỉ sơ sẩy chút thôi sẽ phải chịu liên lụy, thừa tướng đại nhân vất vả rồi.

Đợi cửa điện đóng kín, vẻ tức giận trên mặt Trần Kình biến mất nhưng cũng không thoải mái gì. Thừa tướng, phụ hoàng trẫm có bảo ngươi truyền lời gì cho trẫm không?

Bây giờ có thể tới lui trong cung một cách thuận tiện chỉ có mình thừa tướng, Trần Chiêu có chuyện gì đều lệnh cho thừa tướng nhắn nhủ, Trần Kình cũng chỉ tin tưởng mỗi tin tức của thừa tướng.

Hướng Nho bước tới nói. Bệ hạ cứ bình tĩnh, đừng nóng vội. Tin đồn này do Thái thượng hoàng dựng lên, bây giờ Thái thượng hoàng đang nằm trong tay Dự Ninh Vương, trước khi đi, Thái thượng hoàng đã dặn dò thần bảo bệ hạ phải cẩn thận, nếu sớm thì bọn họ sẽ ra thay ở nghi thức phong bảo, chậm thì đợi tới niên quan, lúc ấy quan văn quan võ đều vào cung, bọn họ mới có thể gióng trống khua chiêng khởi binh mưu phản trước mặt bao nhiêu người.

Trần Kình biến sắc. Ngươi nói gì? Phụ hoàng đang nằm trong tay Dự Ninh Vương thế tử?

Thật ra Hướng Nho cũng không đồng ý để Thái thượng hoàng lâm vào nguy hiểm, nhưng ý Thái thượng hoàng đã quyết, ông có khuyên cũng vô ích mà thôi. Thái thượng hoàng bảo thần nói với bệ hạ không cần lo lắng, mong bệ hạ hãy tìm lý do đưa Thái thượng hoàng hậu vào cung, không thể để Thái thượng hoàng hậu biết chuyện ngài ấy đang nằm trong tay Dự Ninh Vương thế tử.

Sao Trần Kình dám nói cho mẫu hậu biết, hắn đã kế vị bao nhiêu năm nhưng vẫn cần phụ hoàng lâm vào nguy hiểm để giúp đỡ hắn, nếu để mẫu hậu biết được, mẫu hậu lại lầm vào nguy hiểm thì hắn không cần ngồi trên ngôi vị hoàng đế này nữa.

Tại sao ngươi không ngăn cản phụ hoàng? Phủ Dự Ninh Vương chính là hang hổ, phụ hoàng sao có thể dễ dàng thoát thân? Lỡ như Dự Ninh Vương lấy mạng của người, người phải làm sao?

Hướng Nho không nói được gì, quỳ xuống đất nói. Thần vô năng, mong bệ hạ thứ tội.

Bây giờ truy cứu cũng đã muộn rồi, phụ hoàng cũng không chịu sự chi phối của Hướng Nho. Trần Kình khoát tay áo. Thôi, trẫm sẽ lập tức phái người xuất cung đưa mẫu hậu tiến cung, sau đó truyền tin cho Thẩm Kiệt, xem hắn có cách nào phái người âm thầm bảo vệ phụ hoàng không.

Người của Trần Kình nhanh chóng tới phủ Tề Quốc công, nhưng Triệu Chân đã không còn ở trong phủ Tề Quốc công nữa.

Triệu Chân vén rèm nhìn ra, xe ngựa đã ra khỏi kinh thành, đi về phía ngoại ô. Nàng quay đầu lại nhìn Trần Khải Uy ngồi phía đối diện. Chúng ta đi đâu vậy?

Trần Khải Uy đưa quả quýt trong tay cho nàng, không trả lời câu hỏi của nàng. Lát nữa sẽ tới thôi, nếu chán thì nàng ăn chút gì đi.

Triệu Chân cầm quả quýt hắn đưa, tách một múi quýt vào trong miệng, không hỏi cậu ta nữa, nhíu mày nói. Hơi chua.

Thế sao? Trần Khải Uy đứng dậy ngồi xuống bên cạnh nàng, tách một múi quýt ăn. Đúng là hơi chua. Dứt lời, cậu ta mở ngăn kéo ngầm trong xe ngựa ra, lấy một túi kẹo đút cho Triệu Chân. Nào, ăn một viên kẹo nào.

Kẹo đã đến bên miệng, Triệu Chân dùng tay lấy thì hơi xa cách, nàng há miệng ăn, vị ngọt của kẹo thấm vào trong giọng nói, trong lòng nàng bắt đầu bồn chồn, cảm thấy hơi hối hận vì đã đi cùng Trần Khải Uy. Chẳng lẽ tên nhóc này đưa nàng tới đâu đó làm chuyện không thể miêu tả được sao? Bây giờ nàng cũng không chuốc say cậu ta được....

Ngón tay Trần Khải Uy chạm vào cánh môi mềm của nàng, trong lòng cậu cảm thấy phất phới, muốn làm gì đó gần gũi nhưng không biết phải làm sao mới tới được gần nàng, ông nội và cha luôn dạy dỗ cậu ta nghiêm khắc, không cho phép cậu ta trêu hoa ghẹo nguyệt hay thực hiện các hành vi không ngay thẳng, nếu không cũng sẽ không để cậu bỏ thuốc Triệu Cẩn trước khi gặp gỡ, còn gặp nhau ở một nơi không che đậy như suối nước nóng.

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu có hơi hụt hẫng. Mặc dù bây giờ Triệu Cẩn thích cậu ta, nhưng phần thích này rốt cuộc là vì cậu ta hay do yếu tố bên ngoài tác động, cậu ta cũng không rõ. Nhưng nàng từng thật lòng thích Trần Thanh Trần, ban đầu cậu ta nghĩ với tướng mạo của mình, cuối cùng Triệu Cẩn thích cậu ta cũng không có gì đáng trách, nhưng khi cậu ta nhìn thấy gương mặt thật của Trần Thanh Trần mới biết tại sao trước đây Triệu Chân còn vấn vương không dứt với Trần Thanh Trần, mà cậu ta lại còn tự tin về bản thân, thật nực cười...

Triệu Chân thấy cậu ta không tiến thêm một bước, nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám chủ động khiêu khích cậu ta, mở ngăn tủ ngầm gần đó, hỏi. Có thoại bản hay gì gì đó không? Bên trong có rất nhiều sách, đa phần là kiệt tác của thánh nhân, không có lấy một quyển sách bất chính nào. Triệu Chân thuận tay lấy một quyển. Chư Tử Luận? Bình thường ngươi thích đọc sao?

Trần Khải Uy không ngăn cản nàng lật xem ngăn tủ ngầm, trả lời. Không tính là thích, rảnh rỗi thì đọc thôi.

Triệu Chân hừ một tiếng. Rảnh rỗi mà còn đọc mấy thứ văn chương nghiền ngẫm từng chữ này? Không ngờ ngươi lại là mộ người thích đọc sách như vậy, ta còn chẳng biết gì về mấy thứ này.

Trần Khải Uy thấy nàng ghét bỏ, cậu ta hơi ngạc nhiên. Chẳng phải Trần Thanh Trần là người có học, hiểu biết rộng hay sao? Nàng thích Trần Thanh Trần nhưng sao lại không thích người có học? Lẽ nào là nàng không thích tài năng của Trần Thanh Trần?

Trần Khải Uy do dự nói. Cẩn Nhi...

Triệu Chân quay đầu nhìn hắn, giọng nhàn nhã. Chuyện gì? Nhưng trong lòng nàng đang âm thầm đề phòng, ấp a ấp úng thế này không phải là có ý gì xấu chứ?

Trần Khải Uy do dự một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, nói với nàng. Ta có chuyện này, dù sẽ khiến nàng khó chịu nhưng ta vẫn muốn hỏi rõ ràng.

Sẽ khiến nàng khó chịu? Vậy thì đừng hỏi.

Triệu Chân không đoán được cậu ta muốn hỏi gì, nhưng vẫn giả vờ hào phóng. Ngươi hỏi đi, giữa ta và ngươi mà còn chuyện gì không thể nói hay sao.

Trần Khải Uy nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hỏi nàng một cách cẩn thận. Chuyện từng xảy ra giữa nàng và Trần Thanh Trần, ta cũng từng nghe nói. Ta không quan tâm tới quá khứ của nàng, ta chỉ muốn biết bây giờ nàng và hắn...

Triệu Chân chưa nghe xong đã tức giận. Đừng nhắc tới hắn! Ta hận hắn thấu xương, ta chưa thấy người nào vô liêm sỉ như hắn! Đối với loại câu hỏi này, nàng phải đánh đòn phủ đầu trước, để cậu ta hiểu rõ thái độ của nàng mới không tiếp tục hỏi nữa.

Quả nhiên, Trần Khải Uy thấy nàng tức giận, không dám hỏi thêm, chỉ cần biết nàng đã không còn tình cảm với Trần Thanh Trần là đủ rồi, đã từng xảy ra những gì cậu ta cũng không quan tâm nữa.

Trần Khải Uy ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng, cười. Lát nữa ta đưa nàng đi trút giận một chút, được không?

Trút giận?

Tim Triệu Chân thắt lại, không hiểu sao nàng lại có dự cảm xấu, nghi ngờ nhìn cậu ta. Trút giận thế nào?

Trần Khải Uy cười thần bí. Lát nữa nàng sẽ biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi