ĐẾ HẬU HỒI XUÂN


 
Tề Quốc công thấy nữ nhi nghĩ mãi không ra, kề sát lại tai nàng thì thầm. "Tam lang nhà Lộ Hưng Nguyên."
(*) Tam lang ở đây có nghĩa là con thứ 3. 
Triệu Chân nghe vậy ngạc nhiên, cẩn thận nhìn người trước mặt mình, quả thật giống đến tám phần, từ cặp mặt đào hoa, đôi môi bạc đều giống Lộ Hưng Nguyên như đúc.
Nhắc tới Lộ Hưng Nguyên này lại có nhiều chuyện để nói. Lộ Hưng Nguyên là đối tượng yêu đầu tiên ngày Triệu Chân còn là tiểu cô nương mới biết yêu, là đầu bếp trong quân đội của phụ thân nàng. Khi nàng còn nhỏ, ở trong quân nhàm chán, thú vui lớn nhất của nàng là chạy tới chỗ Lộ Hưng Nguyên để ăn. Lộ Hưng Nguyên lúc nào cũng có thể làm món ngon cho nàng ăn, thứ không ngon đến mấy vào trong tay hắn ta cũng sẽ trở thành mỹ vị. Lúc ấy quân đội đang chiến đấu gian khổ, Triệu Chân đang ở tuổi lớn, nàng thường vận động rất nhiều, vậy nên lúc nào cũng đói. Lộ Hưng Nguyên liền phơi các loại quả và thịt khô để nàng mang theo, thế nên trên eo nàng chưa bao giờ thiếu đồ ăn.
Hơn nữa, Lộ Hưng Nguyên cũng không thô lỗ như những nam nhân khác trong quân, hắn nhã nhạn, vẻ ngoài tuấn tú, ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, thường hay dỗ nàng, vậy nên Triệu Chân thích vị đại ca này vô cùng. Sau này nàng lớn hơn một chút, hiểu chuyện nam nữ thì luôn rêu rao đòi phải làm nương tử của hắn.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là chút thiếu hiểu biết, sau này khi Triệu Chân thành hôn rồi liền chín chắn hơn, Lộ Hưng Nguyên cũng lập gia đình. Khi nàng xây dựng sản nghiệp trong kinh thành, mở tửu lâu, vẫn thuê Lộ Hưng Nguyên làm quản lý trong bếp, nhưng tất cả đều do Tôn ma ma lo liệu, nàng vẫn chưa gặp lại hắn lần nào. Bây giờ chắc có lẽ hắn đã hơn sáu mươi rồi chăng? Tam lang này trông không quá lớn mà.
Gặp con của cố nhân, Triệu Chân khó tránh khỏi càng thêm quan tâm, nói. "Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nam nhân nghe câu hỏi của nàng, vừa rồi không rụt rè, nay lại có chút ngượng ngùng, khẽ nói. "Thưa tiểu thư, tiểu nhân tên Lộ Minh, năm nay đã hai mươi tư."

Tề Quốc công thấy vẻ mặt con gái vui vẻ hòa nhã, cảm thấy có hy vọng, chen miệng nói. "Cẩn Nhi này, Lộ Minh học hành rất tốt, còn là tú tài đấy, nhất là binh pháp, cậu ta có thể đọc thuộc làu, để cậu ta làm thư đồng cho con có được không? Con cũng đã thấy rồi, cậu ta nấu cơm ngon, tương lai có thể để con đưa vào quân, chăm lo bữa cơm cho con. Nếu con thành tướng quân, cậu ta cũng có thể tòng quân theo con, con cảm thấy thế nào?"
Nhìn dáng vẻ không có ý tốt của phụ thân, đâu có phải đưa tới làm thư đồng, là muốn đưa vào phòng nàng mà thôi, tuổi Lộ Minh cũng không còn nhỏ, vậy mà chưa lập gia đình hay sao?
Triệu Chân nhìn nam nhân bây giờ đã không dám nhìn nàng, nói. "Tài hoa hơn người như vậy, để bên cạnh con làm thư đồng có phải nhân tài không được trọng dụng hay không?"
Lộ Minh nghe vậy có chút nôn nóng, nói năng lộn xộn. "Đều là Quốc công gia coi trọng, ta không giỏi tới mức như vậy. Từ nhỏ ta đã sùng bái Quốc công gia, nếu có thể vào phủ Quốc công, hầu hạ bên cạnh tiểu thư, đó là vinh hạnh của ta!" Nói xong, hình như hắn nhận ra mình lỡ lời, giơ tay quạt miệng mình, gương mặt ảo não.
Bộ dáng ngốc nghếch của hắn khiến Triệu Chân bật cười, Lộ Minh này nhìn cũng tạm được, dù sao cũng có vài người như Lộ Minh sẽ tới đây nữa, tạm thời cứ giữ hắn lại đi.
"Vậy ngươi cứ ở lại đi, để quản gia sắp xếp cho ngươi một gian phòng trong Cẩm Trúc Cư."
Lộ Minh nghe vậy vẻ mặt mừng rỡ, vừa nhìn đã biết là người không tính toán, tâm trạng đều viết hết trên mặt, vừa nhìn đã hiểu ngay. Triệu Chân đã lâu không sống cùng những người đơn giản như vậy nên càng thích hắn hơn một chút, nở nụ cười với hắn.
Lộ Minh đỏ mặt cúi đầu xuống, dáng vẻ e thẹn như đại cô nương.
Tề Quốc công nhìn hai người, trong lòng càng vui vẻ, cao giọng gọi quản gia. "Quản gia, sắp xếp cho Lộ Minh một gian phòng ở Cẩm Trúc Cư, cứ để nó chọn." Tiểu tử ngốc, phải chọn một gian phòng gần khuê nữ của ta a.
Quản gia tuân lệnh vào nhà đưa Lộ Minh đi, trước khi đi Lộ Minh còn nhìn Triệu Chân, nở nụ cười dè dặt với nàng rồi đi cùng quản gia.
Tất cả người hầu đã lui ra, Tề Quốc công cười tủm tỉm lại gần nữ nhi. "Khuê nữ, thế nào? Vừa ý không? Phụ thân của con tốn công lắm mới tim được người như vậy đấy."
Triệu Chân lườm ông, gắp đồ ăn bỏ vào miệng, ngọt lịm, ăn rất ngon. "Phụ thân, người cứ vội vã thêm người vào phòng ta làm gì?"

Tề Quốc công dỗ dành nàng. "Lo trước tránh họa a. Lộ Minh này ngay thẳng thật thà, lại được phụ thân nó truyền nghề, vừa biết đọc sách lại có thể xuống bếp, chỉ là số mệnh không tốt. Khi nó ra đời, mẹ của nó liền qua đời, trước kia có một vị thê tử chuẩn bị rước về, nhưng chưa xuất giá đã bị xà nhà đập chết, hàng xóm đều nói rằng nó là người khắc mệnh, không ai dám gả con gái cho nó, vậy nên vẫn không có ai cho tới giờ. Nhưng ta không tin vào số mệnh, ta thấy Lộ Minh rất tốt, con có thể xem xét một khoảng thời gian, nếu như vừa ý thì cho cậu ta vào phòng trong."
Triệu Chân nói cho qua chuyện. "Được rồi, người cũng ở lại đây rồi, phụ thân đừng lo lắng nữa. Nếu như có thể, con sẽ nhận cậu ta."
Tề Quốc công cứ nghĩ phải tốn nhiều công sức mới có thể thuyết phục con gái của mình, không ngờ nhanh vậy mà nàng đã đồng ý. Trong lòng ông thoáng mừng rỡ, ai nói mệnh số của Lộ Minh không tốt? Đây chắc chắn là số mệnh cực kỳ tốt!
Triệu Chân nghe phụ thân mình huyên thuyên chốc nữa rồi mới quay về viện tử của nàng, thấy quản gia, nàng hỏi. "Hắn chọn phòng nào?"
Quản gia lễ phép trả lời. "Thưa, chọn phòng gần phòng bếp nhất ạ. Hắn nói ở gần phòng bếp một chút để khi tiểu thư đói có thể nấu đồ ăn cho tiểu thư."
Triệu Chân có chút bấ ngờ, phụ thân để Lộ Minh chọn phòng cũng là vì muốn để Lộ Minh ở gần phòng nàng, không ngờ người này tính tình ngay thẳng, chọn một căn phòng gần phòng bếp, cách phòng của nàng tận hai gian.
Triệu Chân gật đầu ý bảo quản gia lui xuống, sờ cằm nghĩ ngợi. Có lẽ người này thật sự có thể nhận.
Chẳng bao lâu nữa Triệu Chân sẽ tới doanh trại, mấy hôm nay nàng đều bận kiểm tra sổ sách, sản nghiệp nàng mua càng kinh doanh lại càng to, mỗi ngày bạc ra bạc vào rất nhiều, trước khi tới doanh trại còn phải tính toán xem mình có bao nhiêu sản nghiệp khiến tóc nàng sắp bạc cả đi rồi. Chuyện này là chuyện nàng không muốn làm nhất, nhưng tuổi Tôn ma ma đã cao, bây giờ bên cạnh không có ai tin cậy, nàng cũng chỉ có thể tự mình làm.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Chân nhíu mày. "Vào đi."
Người gõ cửa cẩn thận đẩy cửa bước vào, chậm rãi bước tới gần bàn nàng ngồi, đặt một đĩa đồ ăn nhẹ lên bàn, khẽ nói. "Tiểu thư, Quốc công gia nói người thích ăn đồ ăn nhẹ nên đã đã làm một chút mang tới đây cho người."

Triệu Chân ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Lộ Minh, giọng nói của hắn cũng rất giống Lộ Hưng Nguyên, không thô lỗ cũng không trầm thấp, ngữ điệu nhẹ nhàng khiến người nghe cảm thấy thoải mái.
Nàng đưa mắt nhìn đồ ăn nhẹ mà hắn bưng tới, hình vuông, màu xanh lục nhạt hơi đặc biệt. Nàng cầm một miếng lên ăn thử, vừa cho vào miệng đã tan. Miệng nàng ngập tràn hương trà, vừa đắng vừa ngọt, ăn xong khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, rất ngon.
"Đây là món gì?" Nàng hỏi rồi lại ăn một miếng nữa rồi lấy một miếng khác.
Lộ Minh thấy nàng có vẻ rất thích ăn, vui vẻ nói. "Là bánh trà do ta tự nghĩ ra, dùng chồi non của trà để làm, ngọt mà không ngấy, hợp để ăn vào mùa này."
Triệu Chân gật đầu khen ngợi. "Không tệ, ngươi ngồi đi, ta cũng tạm ngừng việc, thư giãn đầu óc một chút." Nàng đứng dậy đi vòng qua bàn trong rồi ngồi xuống cạnh bàn tròn.
Lộ Minh vội vàng bưng đồ ăn nhẹ lại bàn, rót cho nàng một ly trà rồi cẩn thận ngồi xuống.
Triệu Chân thấy hắn cẩn thận như vậy, nói. "Trước mặt ta, ngươi không cần cẩn thận tới vậy. Người như ta không để ý những chuyện nhỏ, không có nhiều quy củ tới vậy."
Lộ Minh âm thầm thở phào, quả nhiên tiểu thư là một người dễ nói chuyện, hình như cũng không ghét hắn. Lúc hắn mới tới đây, Quốc công gia đã nói với hắn rằng muốn tìm cho tiểu thư một người ở rể, hỏi hắn có đồng ý không? Nếu hắn đồng ý, trước tiên cứ tới cạnh hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư thích hắn thì hắn có thể làm rể Phủ Quốc công.
Đây là một chuyện tuyệt vời đối với hắn, phụ thân của hắn từng là đầu bếp trong doanh trại dưới trướng Quốc công gia, ông vẫn luôn nói với bọn họ về sự oai hùng của Quốc công gia, sự lợi hại của Thái Thượng Hoàng Hậu, từ nhỏ hắn đã luôn khao khát làm việc trong Phủ Quốc công, bây giờ lại có cơ hội làm rể của Phủ Quốc công, dù là ở rể hắn cũng muốn tới đây. Huống chi tiểu thư lại đẹp như vậy, tính tình tốt lại không dè chừng hắn, nếu hắn có thể ở lại đây vậy đó chính là may mắn của hắn.
Bởi vì Lộ Minh là con của cố nhân nên Triệu Chân vẫn luôn có chút tò mò về hắn. "Ngươi là lão tam trong nhà sao? Trong nhà ngươi còn có những ai?"
Lộ Minh nghe tiểu thư hỏi, vội vàng đáp lại. "Thưa, đúng vậy, tiểu nhân là lão tam trong nhà, phụ thân vẫn còn sống. Trước tiểu nhân còn có hai vị ca ca, hai ca ca đều đã thành thân, bây giờ có ba người cháu trai. Ta không có tỷ muội, hàng xóm đều nói nhà ta dương thịnh âm suy, không có số sinh con gái. Có lẽ sau này ta cũng không sinh được con gái."
Triệu Chân bật cười vì sự thành thật của hắn. "Đương nhiên ngươi không sinh được rồi. Ngươi không phải con gái, làm sao sinh được?"

Lộ Minh thấy nàng nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài rất duyên dáng, thẹn thùng gãi đầu. "Tiểu thư nói phải...ta làm sao sinh được con..."
Nhìn dáng vẻ thật thà của hắn, Triệu Chân lại muốn xem Lộ Hưng Nguyên bây giờ thế nào, bèn nói. "Ngày mai ta phải ra ngoài kiểm tra sổ sách, đúng lúc muốn tới thăm nhà ngươi, không biết có tiện không?"
Lộ Minh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, tiểu thư muốn tới nhà hắn là có ý gì với hắn phải không? Vội hỏi. "Tiện tiện tiện! Khi nào tiểu thư tới cũng được."
Triệu Chân thấy hắn vui mừng ra mặt, cố ý trêu. "Nếu bây giờ ta đi thì sao?"
Lộ Minh sửng sốt, xấu hổ nói. "Bây giờ trời đã tối rồi, tới nhà của ta còn phải đi một quãng đường xa, sợ là không kịp về, phải để tiểu thư ngủ lại nhà của ta. Viện nhà ta tồi tạn, sợ tiểu thư ngủ không quen..."
Triệu Chân nhìn bộ dạng suy nghĩ nghiêm túc của hắn, bật cười. "Ta đùa ngươi thôi, bây giờ còn ra ngoài làm gì? Bình thường ngươi cũng dễ bị lừa như vậy sao?"
Lộ Minh sửng sốt, nhận ra tiểu thư đang chọc mình, hơi thẹn thùng cũng trả lời thành thật. "Hai người ca ca của ta đều nói ta đọc sách ngốc cả người, nghĩ gì cũng chậm, tiểu thư....có phải người cũng cảm thấy như vậy hay không?"
Triệu Chân ăn đồ ăn hắn làm, lắc đầu. "Không có, ngươi thế này cũng tốt lắm."
Lộ Minh nghe tiểu thư nói vậy, mím môi nở nụ cười, càng nhìn càng giống như cô nương.
Triệu Chân đang định chọc hắn vài câu, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, Thẩm Kiệt cũng bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nhìn Lộ Minh, không khách sáo. "Ngươi lui xuống đi."
Lộ Minh thấy nam nhân cao lớn, sửng sốt một chút, dường như nhận ra hắn, vội vàng đừng dậy chào. "Tiểu tử ra mắt tướng quân."
Thẩm Kiệt phất tay "Lui."

Lộ Minh nhìn Triệu Chân, trong lòng có chút thất vọng, lặng lẽ lui xuống.
Triệu Chân thấy dáng vẻ hùng hổ của Thẩm Kiệt, cau mày hỏi. "Sao vậy?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi