ĐẾ HẬU HỒI XUÂN


Triệu Chân đột nhiên bật cười, gõ nhẹ lên trán hắn một cái rồi đẩy hắn đứng dậy. "Nhóc ngốc, ta là trưởng tỷ của ngươi thì đương nhiên là đối xử với ngươi tốt nhất rồi, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nhưng khác với tình nghĩa phu thê, ngươi cũng không phải là chưa từng có nữ nhân, đương nhiên biết tình cảm phu thê khác tình cảm tỷ đệ mà. Lẽ nào mẹ của Minh Châu không đối xử tốt với người sao? Thế thì tại sao ngươi còn thủ tiết vì nàng ta cho tới tận nay?"
Nhắc tới mẹ ruột của Thẩm Minh Châu, cơn sóng tình vừa trào dâng trong lòng Thẩm Kiệt biến mất ngay lập tức. Lúc ấy Tề Quốc công luôn miệng giục hắn cưới vợ, ngay cả Triệu Chân đang ở trong cung cũng gửi thư cho hắn, giục hắn thành hôn sinh con, nếu như hắn có con thì sẽ làm huynh đệ với thái tử, nếu là con gái thì sẽ làm thái tử phi, nàng nghĩ cái danh thái tử lúc nào cũng làm người ta rung động, hắn nhất định sẽ thích, để mỗi khi hắn vào kinh sẽ mang con tới cung vấn an nàng và thái tử.
Thái tử là con trai của nàng, nhưng cũng là con của Trần Chiêu, sao Trần Chiêu có thể để thái tử dính dáng tới con trai của hắn? Có qua cũng chỉ là chuyện viển vông, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng hắn lại tràn ngập đau khổ và tức giận không thể nào nguôi ngoai, tối hôm ấy uống rượu say khướt cả đi.
Lúc ấy mẹ của Thẩm Minh Châu là nha hoàn hầu hạ trong viện của hắn, đã sớm có mưu đồ, nhân cơ hội bò lên giường của hắn.
Mặc dù Thẩm Kiệt không vui nhưng dù sao nàng ta cũng đã thành nữ nhân của hắn rồi, hắn vẫn còn là người biết đạo lý, nên để nàng ta lại bên cạnh. Chỉ là không ngờ sau khi nữ nhân này mang lại lại dám cả gan làm bậy, lòng mang đầy dã tâm!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đa số thời gian Thẩm Kiệt uống rượu rồi mới sủng hạnh nàng ta, khi say rượu, khả năng tự chủ của hắn cũng yếu đi, người hắn đè là nữ nhân khác nhưng lại vô thức gọi cái tên đã chôn sâu trong lòng mình vậy nên bị nàng ta nghe được, nàng ta ỷ bản thân đang mang thai, hắn không dám làm gì nên dùng cách này để ép hắn đưa nàng lên làm chính thê.
Chỉ là nàng ta đánh giá thấp lòng dạ độc ác của hắn, nếu hắn ta không muốn để nàng hạ sinh đứa bé để qua mắt Tề Quốc công thì lúc đó hắn có thể bẻ gãy cổ nàng ta rồi chứ không đợi tới ngày nàng sinh Thẩm Minh Châu xong rồi mới giết nàng ta.

Nếu như ban đầu người phụ này ngoan ngoãn thì hắn sẽ giữ nàng ta lại, nói không chừng sau này nể mặt của Thẩm Minh Châu để nàng ta làm tiểu thiếp, chỉ là nàng ta quá dễ kích động, quá tham vọng.
Thẩm Kiệt đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cụp mắt nói. "Nàng ta sợ đệ, không có tình cảm gì với đệ cả, lúc ấy chỉ nhăm nhe vị trí phu nhân tướng quân, vọng tưởng một bước lên trời nên mới hầu hạ đệ mà thôi, cũng không phải vì nàng ta nên tới giờ đệ chưa kết hôn, chỉ là đệ cảm thấy có quá nhiều nữ nhân bụng dạ khó lường, phiền phức mà thôi."
Triệu Chân nhìn dáng vẻ suy sụp tinh thần của Thẩm Kiệt là đã hiểu một một phần, có lẽ vì nữ nhân trước đây lòng dạ khó lường nên mới khiến Thẩm Kiệt kính nhi viễn chi với nữ tử? Vì thế nên tới nay vẫn chưa lấy vợ? Nàng đã từng nghi ngờ liệu có phải ở phương diện kia Thẩm Kiệt lực bất tòng tâm hay không, nhưng thân thể của đệ ấy rất cường tráng nên không có khả năng lắm, nàng vẫn luôn nghĩ không ra nguyên nhân đệ ấy không cưới vợ, nhưng bây giờ thì hiểu rồi.
 
(*) 敬而远之 kính nhi viễn chi: Tôn kính nhưng không gần gũi
Triệu Chân nắm tay hắn, kiên nhẫn an ủi. "Tử Trừng, đệ là nam nhân, đừng vì gặp thất bại một lần mà chùn bước, trên đời này vẫn còn rất nhiều nữ nhân tốt, chỉ cần đệ mở lòng thì có thể gặp thôi, né tránh mãi cũng không phải cách."
Thẩm Kiệt nghe vậy đã biết nàng hiểu lầm rồi, nhưng hắn cũng không định giải thích rõ ràng, ngược lại còn nắm tay nàng, ngước mắt bình tĩnh nhìn nàng. "Trưởng tỷ thì sao? Sẽ vì Trần Chiêu mà chùn bước sao?"
Triệu Chân không ngờ hắn sẽ hỏi nàng, nhưng vì bây giờ tâm tình Thẩm Kiệt không tốt nên nàng cũng không trách tội hắn xen vào chuyện của mình, nàng khẽ nói. "Ta vẫn chưa nói với đệ, ta và Trần Chiêu đã giải quyết được hiềm khích trước kia rồi, chuyện giữa ta và chàng ấy quá rắc rối, ta cũng không tiện nói rõ cho đệ hay. Vốn dĩ ta và chàng ấy chỉ còn bị ràng buộc bởi con cháu nên không thể cắt đứt sạch sẽ. Nhưng bây giờ được làm lại lần nữa cũng rất tốt, mặc dù ta còn trẻ nhưng trong suy nghĩ thì đã già rồi, sao có thể ở bên cạnh thiếu niên nào được nữa? Chỉ hợp với mỗi chàng ấy."
Mặc dù Thẩm Kiệt không dám sắp xếp người ở bên cạnh Triệu Chân một cách không kiêng nể, nhưng có một số chuyện hắn vẫn biết, hắn biết gần đây nàng và Trần Chiêu có quan hệ thân thiết, nhưng không ngờ hai người đã "giải quyết được hiềm khích trước kia"?
Thẩm Kiệt nắm chặt tay nàng. "Trưởng tỷ, lẽ nào tỷ không sợ hắn sẽ lừa tỷ lần nữa sao?"
Triệu Chân nghe vậy có hơi không vui, lừa cái gì? Trong lòng Thẩm Kiệt nàng là người ngu ngốc đến thế sao? Để mặc cho Trần Chiêu đùa giỡn?

"Trừ bản thân ta ra thì ta cũng chẳng còn gì để chàng lợi dụng nữa rồi, vậy sao có thể lừa gạt ta được? Thôi, chúng ta đừng nhắc tới chàng ấy nữa." Triệu Chân không muốn nhắc tới chuyện của mình trước mặt Thẩm Kiệt, đổi chủ đề. "Tử Trừng này, đệ nên lập kế hoạch cho bản thân đi, ngươi đừng trách trưởng tỷ nhiều chuyện, trên đời này ngoại trừ trưởng tỷ thì còn ai lo lắng cho đệ nữa? Trưởng tỷ cũng không giục đệ làm gì, đệ thích người thế nào để trưởng tỷ tìm cho đệ."
Trái tim của hắn đều hướng về phía nàng, nhưng nàng vẫn cứ đẩy hắn ra, nàng không thể ở bên thiếu niên, vậy người nghĩa đệ như hắn thì sao? Nàng thật sự không suy nghĩ tới sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, hắn biết mình không nên ảo tưởng nhưng hắn vẫn thanh tâm quả dục vì nàng, hiếm khi chạm vào nữ sắc, cẩn thận bảo vệ khát khao trong lòng đối với nàng. Nàng sống lại lần nữa nhưng trong mắt vẫn không có hắn, hắn thật sự không cam lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ tận đáy lòng thốt ra. "Ta thích người như trưởng tỷ."
Lời đã nói ra khỏi miệng thì không thể rút lại, Thẩm Kiệt bỗng hối hận nhưng buộc bản thân phải cố chấp nhìn nàng, sống hay chết thì cứ chiến một trận đi! Dù sao cũng đã muộn rồi.
Triệu Chân sững sờ, nhưng thấy vẻ giận dỗi như trẻ con trên mặt hắn, nàng thở dài. "Được rồi, trưởng tỷ biết rồi, ta sẽ giúp đệ tìm được người hợp ý?" Từ nhỏ Thẩm Kiệt đã không muốn rời xa người trưởng tỷ là nàng, khó tránh khỏi chuyện lấy nàng làm tiêu chuẩn để chọn bạn đời. Tuy rằng không vui nhưng nàng có thể hiểu được, vậy nên nếu hắn tìm một người giống nàng cũng không sao cả.
Thẩm Kiệt không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là cảm thấy đau khổ, hắn nói rõ như vậy rồi nhưng nàng không nghĩ tình yêu của hắn dành cho nàng là tình yêu nam nữa, có lẽ nàng không xem hắn là nam nhân? Làm nghĩa đệ của nàng là có thể có được sự yêu thương của nàng nhưng mãi mãi không chiếm được lòng nàng, là phúc cũng là bi thương, nhưng hắn sẽ không để Trần Chiêu được như ý muốn...
Thẩm Kiệt nghiêng người sang, hơi chếnh choáng. "Vừa rồi ta say nên nói lung tung, trưởng tỷ đừng tức giận." Nói rồi lại hơi buồn bã. "Trưởng tỷ, ta hồi kinh đã lâu nhưng vẫn chưa có thời gian đi ngắm phong cảnh kinh thành, ngày mai được nghỉ ngơi, trưởng tỷ có thể đi dạo một vòng kinh thành với đệ không?"
Triệu Chân nhìn hắn, thở dài. "Được, ta sống trong kinh lâu nhưng cũng không đi dạo nhiều, ngày mai để ta đi dạo cùng đệ."
Thẩm Kiệt gối đầu nghĩ. "Thật sao? Vậy có thể đưa Lộ Minh trong viện của tỷ đi cùng, có lẽ cậu ta rất quen thuộc với kinh thành."

Triệu Chân cảm thấy khả thi, gật đầu. "Cũng được, gọi cậu ta đi cùng, cũng đưa Minh Châu đi theo đi, chắc hẳn Minh Châu cũng chưa từng đi dạo ở kinh thành lần nào."
Lộ Minh từng đi du lịch khắp nơi, mặc dù tài học không phát triển nhưng lại là một người có kiến thức rộng rãi, biết một vài chỗ nổi tiếng ở trong kinh thành, trước tiên dẫn nhóm người các nàng đi dạo quanh phong cảnh nổi tiếng trong kinh, sau đó đưa mọi người tới Dân Sơn ở ngoại thành.
Lộ Minh cưỡi ngựa đi trước, vừa đi vừa nói. "Thực ra kinh thành nơi nào cũng đẹp, nhưng thời tiết này tới Dân Sơn vẫn là đẹp nhất, bây giờ đang mùa lá phong đỏ, đứng trên đỉnh núi nhìn khắp nơi chỉ toàn lá đỏ, san sát nối tiếp nhau, trông rất đẹp!" Hôm nay hắn thoải mái nói chuyện, khác hẳn với tên người hầu nhát gan của ngày thường, bay ra một...phong thái khác.
Du Sơn...
Triệu Chân và Trần Chiêu "biến mất" tại Ngoại Long Tự ở Du Sơn, bây giờ quay lại, tuy nàng cảm thấy hơi lo lắng nhưng khi nghe những gì Lộ Minh nói, nàng lại cảm thấy chờ mong. Nàng đã từng nghe nói tới lá đỏ ở Dân Sơn nhưng chưa từng nhìn thấy, mỗi lần nàng tới Minh Sơn đều là vào dịp đầu xuân, khi ấy vẫn chưa có lá phong đỏ, mọi thứ trên núi đều sống lại, xuất hiện mầm xanh, tuy rằng nhìn qua có vẻ tràn đầy sức sống nhưng vẫn có vài phần đìu hiu, không đẹp lắm.
"Hy vọng chúng ta sẽ không phải thất vọng."
Lộ Minh quay đầu nhìn nàng, nở nụ cười. "Tiểu thư yên tâm, nhất định sẽ không khiến người phải thất vọng!" Dứt lời lại vỗ lên chiếc túi và con gà béo mà mình đã cột chặt. "Vui nhất ở Dân Sơn là nấu cơm dã ngoại, ta có mang theo nguyên liệu nấu ăn, tới Dân Sơn sẽ làm gà ăn mày cho người ăn, bắt thêm mấy con cá ở trong suối, rắc gia vị ta chuẩn bị sẵn lên, chắc chắn vừa tươi lại vừa ngon!"
Triệu Chân nghe thôi đã thấy hấp dẫn, nàng từng nghe nhắc tới món gà ăn mày rồi, dùng lá sen và đất bọc gà lại rồi nướng, mùi vị rất độc đáo nhưng nàng vẫn chưa có cơ hội ăn, không ngờ ngay cả món này mà Lộ Minh cũng biết làm! Nghĩ tới chuyện sau này Lộ Minh rời khỏi phủ là nàng lại thấy tiếc.
Đoàn người vừa đi vừa cười nói, cuối cùng cũng tới được nơi có thể thấy Dân Sơn, từ xa nhìn lại, khắp núi phủ lá phong tựa như biển đỏ, khiến người ta cảm thấy tráng lệ, ngay lập tức trở nên vui vẻ thoải mái.
Trong lòng Triệu Chân xuất hiện một tia phấn khích hiếm khó, nàng thúc ngựa phi nước đại, muốn tới nơi gần hơn để ngắm lá phong đỏ.

Ba người phía sau đương nhiên cũng thúc ngựa nhanh chóng đuổi kịp nàng, đoàn người phi nước đại tới Dân Sơn.
Càng tới gần phong cảnh lại càng đẹp hơn, giống như một bức tranh mang màu sắc sặc sỡ đang mở ra, vừa liếc qua đã cảm thấy đẹp không tả xiết, nơi nào cũng đáng giá để ngắm thêm vài lần, rõ ràng cũng cùng lá Dân Sơn nhưng vì lá phong đỏ này nên mới hiện lên một phong cách khác, thực sự khiến nàng cảm thấy mới lạ.
"Đẹp quá." Triệu Chân khen, đang định xuống ngựa thì đột nhiên cảm thấy một luồng kiếm khí kéo tới, nàng nhanh chóng rút đao ra giơ lên chặn nó lại.
Một âm thanh vang lên, Triệu Chân vung dao tấn công, mấy người áo đen lại xông lên từ bốn phương tám hướng.
"Cẩn thận!" Ba nam nhân phía sau nhanh chóng chạy lên, ngay cả Lộ Minh không biết võ công cũng không muốn bị tụt lại phía sau, lo lắng nhìn nàng.
Triệu Chân lớn tiếng nói. "Minh Châu, ngươi bảo vệ Lộ Minh, ta và phụ thân của ngươi cùng nhau ngăn địch." Dứt lời, nàng và Thẩm Kiệt nhìn nhau, hai người bắt đầu chém giết, dựa lưng vào nhau phối hợp tấn công từ trong ra ngoài.
Mặc dù Triệu Chân và Thẩm Kiệt đã lâu không kề vai chiến đấu nhưng sự ăn ý của hai người vẫn không giảm, tuy kẻ địch nhiều nhưng không tới mức khiến hai người bối rối, vẫn dễ dàng đối phó.
Triệu Chân nhíu mày nhìn những kẻ áo đen che kín mặt, xét về chiêu thức thì có lẽ những người này không xuất thân từ quân đội chính quy mà xuất thân từ giang hồ, vậy nên chiêu thức hỗn loạn, khiến người ta không thể nhận ra, cũng không đồng đều như quân chính quy mà chỉ tấn công liều lĩnh, không có gì đáng để nói.
"Tử Trừng, để lại một kẻ sống."
"Hiểu rồi."
Hai người giết chóc bốn phương, sau lưng Triệu Chân đột nhiên vang lên tiếng gọi sợ hãi của Lộ Minh. "Tiểu thư! Cẩn thận!"

Sau khi Triệu Chân chém kẻ địch trước mặt, Lộ Minh vốn đang được Thẩm Minh Châu bảo vệ không biết chui từ đâu ra, chắn trước mặt nàng, cũng may Triệu Chân kéo hắn ta lại kịp, kiếm của kẻ địch chỉ đâm qua bên hông của hắn, nhưng trong chốc lát, thắt lưng của hắn vẫn bị nhuộm đỏ máu.
"Mẹ kiếp! Ai cho ngươi lao ra!" Triệu Chân chửi một tiếng, kéo hắn ra phía sau, giơ đao chém người xông tới, đang định đưa Lộ Minh tới chỗ Thẩm Minh Châu thì đột nhiên cảm giác lưng mình nặng hơn, nàng quay đầu lại đã thấy Lộ Minh ngất đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi