ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Khuôn mặt Phương thị tái mét vì sợ hãi, nhưng dù sao nàng ta cũng là tiểu thư của Phủ Thượng thi, không bị dọa tới nỗi ngây người, vội vã bảo đại nha hoàn đi ra ngoài ngăn cản những hạ nhân muốn tiến vào trong vì nghe thấy tiếng hét.

Nha hoàn này hầu hạ bên cạnh Phương thị từ khi nàng ta còn là một tiểu thư, Phương thị là một người lòng dạ độc ác, đối xử tàn nhẫn với những người nàng ta chướng mắt, vậy nên những điều tổn hại tới âm đức mà Phương thị từng làm vốn không thiếu, nha hoàn vẫn còn một chút can đảm, nghe lời phân phó của Phương thị, vỗ ngực để bình tĩnh lại rồi đi ra ngoài ngăn chặn hạ nhân định tiến vào.

Phương thị đã làm gì tự nàng ta biết, Thẩm Kiệt tặng cho nàng ta một cái đầu người, nàng liền hiểu rõ nguyên nhân, cố nén cơn buồn nôn dâng lên cổ họng, cẩn thận bước tới trước đầu người, phân phó nha hoàn. Đẩy ra xem.

Nha hoàn nhìn đấu người trên mặt đất, dù có gan dạ thế nào cũng hơi sợ, tìm chổi lông gà khêu cái đầu người, đẩy mái tóc đang che mặt đầu người, một khuôn mặt lộ ra, nha hoàn che miệng lại, rùng mình nói. Phu nhân....đây là...Thường Hỉ.

Quả nhiên...

Phương thị chợt cảm thấy rợn người, Thường Hỉ này là nhân tài được nàng ta bồi dưỡng khi còn ở nhà mẹ đẻ, biết chút võ công, làm việc nhanh nhẹn, được nàng phái tới trà trộn vào làm tạp dịch ở Thần Long Vệ để quan sát Triệu Chẩn, ra tay với Triệu Cẩn bất cứ khi nào có cơ hội.

Mấy ngày trước, Thường Hỉ định lợi dụng một đầu bếp binh, định hãm hại Triệu Cẩn và Lộ Minh, không ngờ người kia quá nhát gan, làm việc để lộ sơ hở, cuối cùng không làm xong chuyện. Phương thị sợ người này để lộ ra chân tướng nên đã lệnh cho Thường Hỉ giết người đó kịp thời, mới ban ngày nàng ta còn nghe tin vụ án đã khép lại, tường rằng mọi chuyện đã ổn, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Kiệt phát hiện ra.

Nha hoàn thấy nàng ta nhìn đầu người mà không nói gì, cẩn thận nói. Phu nhân....người nhìn cái này...

Phương thị tỉnh táo lại, che miệng lại, nhắm nghiền mắt. Dọn dẹp mang ra ngoài rồi tìm một chỗ chôn đi, không được để cho lão gia và Quốc công gia biết. Thẩm Kiệt phát người mang đầu tới đây, cũng không gióng trống khua chiêng tới bắt nàng, có nghĩa hắn ta chỉ cảnh cáo nàng chứ không xử lý. Ít nhiều gì nàng ta cũng là tiểu thư Phủ thượng thư, chỉ là một Triệu Cẩn, Thẩm Kiệt sẽ không dám làm gì.

Dù nha hoan sợ hãi nhưng cũng phải nghe theo lệnh của phu nhân, tìm một mảnh vải đen phủ lên đầu người, lau sạch vết bẩn trên mặt đất rồi lặng lẽ ra ngoài xử lý cái đầu người đó.

Phương thị quay về phòng mình, không cho người hầu vào hầu hạ, nàng ta lấy tượng Phật mình lấy ở trong miếu ra lạy bái, nàng ta làm nhiều chuyện xấu, không phải là không sợ, chung quy cũng phải tìm một điểm gì đó an ủi lương tâm bất an.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, hai ngọn nến trắng đang cháy đung đưa, nàng ta cảm thấy lạnh sống lưng, cứng đờ quay người lại. Bóng dáng cao lớn của Thẩm Kiệt đứng sau lưng nàng, mặc đồ đen từ trên cao nhìn xuống bao phủ nàng trong bóng tối, khuôn mặt anh tuấn bây giờ dữ tợn như một ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Phương thị lập tức ngồi phịch trên nền. Ngài...ngài muốn gì...

Thân hình to cao của Thẩm Kiệt ngồi xổm xuống, giơ tay bóp cổ nàng ta, ánh mắt sắc như dao khiến nàng ta ớn lạnh, thở hổn hển không nói được gì.

Thẩm Kiệt mở miệng, giọng lạnh như băng. Dám ra tay với tỷ ấy, ta thấy ngươi chán sống rồi... Giọng nói vang lên, năm ngón tay của hắn càng siết chặt hơn, Phương thị giãy giụa như con cá chạch sắp chết, trong miệng không thể phát ra tiếng, mãi tới khi mắt nàng ta trợn trắng thì Thẩm Kiệt mới buông tay, ném người ra ngoài.

Phương thị bị ném ra ngoài nằm bò trên mặt đất, ôm lấy cổ thở hổn hển, mãi một lúc sau mới thở ra được nhưng cổ họng đau đến mức không nói được lời nào, vẻ mặt sợ hãi nhìn Thẩm Kiệt, run như cầy sấy.

Thẩm Kiệt bước tới trước mặt nàng, lạnh lùng nói. Đừng tưởng rằng hôm nay ta không giết ngươi là vì không dám giết. Để lại cái mạng hèn của ngươi là để sau này ngươi có thể bù đắp lại. Hắn rút dao ra, cúi người xuống dùng sống dao lạnh như bằng vỗ vỗ lên mặt nàng, đôi mắt đen láy nhìn nàng ta chằm chằm. Nếu ngươi còn dám sử dụng thủ đoạn gì với tỷ ấy, lần sau trong cái hộp kia sẽ là đầu của ngươi, hiểu chưa?

Phương thị sớm đã bị hắn dọa cho sợ vỡ mật, vội vàng gật đầu, đầu tóc rồi bù giống như một nữ nhân bị điên, nào còn dáng vẻ đoan trang ngày thường.

Thẩm Kiệt đứng thẳng người. Ta sẽ phái người theo dõi ngươi, nếu ngươi chán sống thì có thể phản kháng một lần, xem Phương gia có dám vì ngươi mà đối đầu với ta hay không? Thẩm Kiệt nói xong liền sải bước đi, để lại một mình Phương thị run rẩy ngồi trên mặt đất.

Đã canh hai nhưng ngự thư phòng vẫn còn sáng, vì để có chút thời gian rảnh ở bên mẫu hậu nên cố gắng phê duyệt hết tất cả tấu chương.

Những lúc này hắn lại đặc biệt nhớ tới phụ hoàng: Phụ hoàng của con ơi, rốt cuộc người ở đâu vậy? Hãy thương cảm cho đứa con trai tội nghiệp của người đi!

Trần Kình nhấp một ngụm trà nóng để xoa dịu đáy lòng đang mệt mỏi rồi nhìn về phía sổ gấp chồng cao như núi, vẻ mặt suy sụp.

Dù phụ hoàng đang ở đâu, tấu chương vẫn cần phê, sáng ngày mai còn phải vào triều, nghĩ tới chuyện vào chiều, hắn đã cảm thấy tất cả đại thần thượng triều ai cũng giống như những đứa bé khổng lồ đòi ăn, miệng nào cũng đòi lấy tùy tiện từ hắn, lòng h@m muốn như một cái hố không đáy, dù lấp thế nào cũng không thể thỏa mãn được bọn họ, thảo nào phụ hoàng lại không muốn làm hoàng đế, thật quá mệt mỏi!

Hắn xoa xoa thắt lưng đau nhức, ngước mắt nhìn cung điện to lớn, tuy có thái giám cung nữ nhưng hắn vẫn cảm thấy vắng vẻ, nếu mẫu hậu có thể tiến cung sớm hơn thì tốt biết mấy, vẫn còn nhớ trước đây khi hắn thức khuya, mẫu hậu thường sai người mang canh ngọt và điểm tâm tới cho hắn, nếu như quá khuya thì người sẽ bảo phụ hoàng tới phê duyệt tấu chương cùng hắn. Bây giờ nghĩ lại, vẫn chỉ có mẫu hậu xem con như báu vật.

Hắn nghĩ nghĩ, rút một tờ giấy, chấm vài nét mực vẽ hình mẫu hậu sau đó dán lên lọ tranh đặt trên bàn.

Vương Trung đứng bên cạnh phục vụ nhìn vậy không khỏi nở nụ cười, ông ta được tiên đế bồi dưỡng, sau khi tiên đế thoái vị, ông lại tiếp tục phụng dưỡng tân đế, hai cha con thật sự không giống nhau lắm. Tiên đế làm việc lúc nào cũng có nề nếp, phê duyệt tấu chương lại càng chăm chỉ, có nhiều khi thắt lưng đau cũng không duỗi, dáng vẻ của tân đế giống như tìm vui trong khổ, khi buồn chán sẽ vẽ một mỹ nhân bầu bạn cùng mình, trông có vẻ giống tiểu thư Triệu gia, trước đây người đều vẽ Thái hậu nương nương, xem ra lần này bệ hạ động lòng thật rồi...

Lần này Trần Kình vẽ mẫu hậu phiên bản còn trẻ, đương nhiên Vương Trung không nhận ra được, hắn vươn tay sờ lên khuôn mặt của mẫu hậu, sau đó duỗi eo nói. Phụ hoàng nhập con đi! Sau đó liền cầm bút bắt đầu múa bút thành văn.

Sau khi nói câu này, Trần Kình giống như bị phụ hoàng nhập, bắt đầu nghiêm túc phê duyệt tấu chương, tấu chương chất cao như núi dần vơi đi, cả người đều là sự tập trung và nghiêm túc hiếm thấy, ngay cả Tần Như Yên bước vào hắn cũng không biết.

Vương Trung thấy nàng bước tới liền vội vàng bước xuống bậc, đang định hành lễ thì Tần Như Yên liền giơ tay ngăn cản, vẫy tay bảo ông đưa cung nhân lui xuống.

Vương Trung quay đầu lại nhìn bệ hạ đang nghiêm túc, nghĩ tới bức tranh dán trên lọ tranh, lo lắng lui xuống.

Tần Như Yên cầm khay do cung nữ đưa, bảo các nàng lui xuống, tự mình bưng khay bước tới cạnh Trần Kình, đặt đồ lên bàn làm việc của hắn.

Trần Kình thấy trên bàn có thêm đồ mới ngẩng đầu lên, thấy Tần Như Yên đứng bên cạnh mỉm cười nhìn mình, hắn chớp mắt thật mạnh, sau đó đưa tay xoa mắt mới chắc chắn mình không bị hoa mắt. Tại sao nàng lại tới đây? Hắn còn tưởng nàng đã ngủ từ lâu, vừa rồi cung nhân còn nói hoàng hậu và thái tử đã nghỉ ngơi rồi.

Bệ hạ có đói không? Thần thiếp nấu canh bổ cho bệ hạ, thức khuya hại thân, uống chút canh cho ấm bụng. Nàng nói rồi mở nắp ra, múc một chén canh cho hắn, trong canh có cho thêm thuốc Bắc, trong mùi thơm nức của nguyên liệu nấu ăn còn có thêm chút vị thuốc đắng.

Trần Kình vươn tay cầm lấy cái bát trong tay nàng, cái bát nhỏ khó tránh khỏi chuyện chạm vào ngón tay của nàng, ngón tay nàng có chút lạnh, khiến Trần Kình cũng lạnh theo. Hắn nhíu mày lại, đặt bát canh lên bàn rồi xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của nàng. Sao tay nàng lại lạnh vậy?

Năm ngón tay được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, đầu ngón tay dường như dần dần ấm lên. Tần Như Yên cười đáp. Gió đêm lạnh quá, ta đi cả quãng đường bị gió thổi đó.

Trần Kình cảm thấy tay nàng ấm lên hơi chậm, bèn đưa lên gần miệng thổi một hơi, than thở. Nếu lạnh thì bảo cung nhân đưa lò sưởi tay cho nàng, sao lại để lạnh thế này?

Đôi môi ấm áp của Trần Kình chạm phải ngón tay Tần Như Yên, ngón tay nàng khẽ run, rút tay lại, giục hắn. Bệ hạ, người uống canh đi, canh sắp nguội rồi, nếu để nguội thì không còn tác dụng nữa.

Lòng bàn tay trống rỗng khiến lòng Trần Kình cũng trống rỗng theo, ừ một tiếng rồi uống một ngụm canh, trong miệng có vị đắng nhạt lan tràn, thấy còn thừa một bát, Trần Kình quay đầu nhìn nàng nói. Một chén canh lớn vậy mình ta uống không hết, nàng ngồi xuống uống cùng ta đi. Dứt lời, hắn lấy một cái ghế qua đặt bên cạnh mình, bảo nàng ngồi xuống, múc cho nàng một chén canh.

Tần Như Yên cũng không từ chối, bưng bát canh lên nhấp một ngụm. Có vẻ hơi đắng, thần thiếp nên cho thêm một chút đường phèn cho bệ hạ.

Trần Kình uống cạn một hơi, lau môi nói. Ta cũng không phải con nít, cảm thấy canh này cũng khá ngon, nếu nàng thấy đắng thì đừng uống. Nói xong, hắn đặt bát canh sang một bên, tiếp tục cầm bút lên phê duyệt tấu chương, vừa viết vừa nói. Có lẽ ta còn phải phê tấu chương một lúc nữa, nếu nàng mệt thì về nghỉ trước đi, không cần ở cùng ta đâu.

Tính cách của Trần Kình nàng còn không hiểu hay sao? Nếu hắn thật sự không cần nàng bên cạnh thì sẽ không nói, nếu hắn nói vậy chắc chắn nàng phải ở bên cạnh. Nàng cười nhẹ, uống hết bát canh rồi đặt qua một bên, lúc này mới phát hiện trên lọ tranh có thêm một hình vẽ mỹ nhân, đường nét trên khuôn mặt vô cùng nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra hắn vẽ Triệu Cẩn.

Xem ra bệ hạ thật sự không cần thần thiếp bên cạnh.

Trần Kình nghe vậy ngẩng đầu, thấy nàng đang nhìn về bức tranh vẽ mẫu hậu, vội lấy xuống theo bản năng, vo tròn rồi ném vào đống giấy vụn, đang định giải thích lại đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, chuyện này nên giải thích thế nào? Sao hắn phải chột dạ như vậy? Hắn chỉ vẽ mẫu hậu thôi mà!

Suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra lời, Tần Như Yên quay đầu nhìn về phía hắn, nở nụ cười, trước tiên nói. Bệ hạ, hôm nay người đi gặp Cẩn Nhi muội muội rồi, Cẩn Nhi muội muội có muốn vào cung cùng người không?

Trần Kình bị nàng nhìn vậy lại càng thêm chột dạ, lắc đầu. Không, người vẫn chưa đồng ý... Bây giờ hắn chợt nghi ngờ liệu mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai...

Tần Như Yên im lặng một lát, đột nhiên giơ tay cầm lấy tay hắn, sau đó chậm rãi dựa vào vai hắn, lẩm bẩm. Bệ hạ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi