ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Mỹ nhân này vẫn còn trẻ, cũng trạc tuổi nàng bây giờ, mi dài mắt thanh, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, cậu lúc này hơi sững sờ nhìn nàng, đôi mắt đẹp khẽ chớp, rõ ràng là nam tử nhưng lại quyến rũ mê người không khác gì nữ tử, dưới mắt cậu ta còn có một nốt ruồi lệ, nốt ruồi lệ chấm một cái mà nét vẽ sống động không thôi.

Triệu Chân đột nhiên không dám nhìn cậu, nàng dời mắt đi nhưng lại đáp xuống bộ ng ực trần của cậu, khuôn ngực trắng như ngọc không ngờ lại có cơ bắp săn chắc thuộc về người luyện võ, đường nét cơ bắp rõ ràng, không có vết sẹo nèo, đẹp tới tận cùng.

Mỹ nhân lên tiếng, vì ho khan nhiều nên giọng hơi khàn. Triệu Cẩn?

Triệu Chân nghe thấy tên mình, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, mỹ nhân thu lại vẻ kinh ngạc, mỉm cười nhìn nàng, môi hồng răng trắng, càng xinh đẹp hơn. Là ta, Trần Khải Uy.

Trần, Trần, Tràn Khải Uy? Cậu là Trần Khải Uy? Lẽ nào sương mù ở đây nhiều quá nên mắt nàng có thêm chức năng làm đẹp?

Trần Khải Uy nhìn nàng, ngừng cười rồi lộ vẻ ngạc nhiên, vươn tay bịt mũi nàng. Ngẩng đầu lên nhanh, ngươi chảy máu mũi rồi.

Triệu Chân cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống môi, nàng vươn lưỡi li3m, mùi máu tươi xộc lên: Mẹ kiếp, thật sự chảy máu mũi rồi...

Nàng chưa từng mất mặt giống như bây giờ, lại có thể chảy máu mũi vì một tiểu bối có dung mạo xinh đẹp, nàng vội vàng ngẩng đầu quay lưng lại, đợi khi máu mũi ngừng chảy, nàng mới dùng nước suối rửa đi.

Triệu Chân mạnh mẽ lau mặt, bên cạnh đưa tới một chiếc khăn lau, Trần Khải Uy nói. Lau mặt đi.

Triệu Chân cầm lấy khăn lau mặt, sau đó cuống quýt đứng dậy, nói tránh đi. Suối nước nóng nông như vậy mà ngươi còn có thể chết đuối? Khi nàng nói chuyện chỉ nhìn suối nước nóng, không nhìn cậu.

Ta...

Sau khi ta kết thúc, hồi lâu không có âm thanh gì, Triệu Chân không khỏi quay đầu lại nhìn cậu, liền thấy khuôn mặt Trần Khải Uy đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn nàng có chút hốt hoảng, lúc này Triệu Chân mới cúi đầu nhìn bản thân, áo choàng trắng dính nước ôm chặt lấy cơ thể, lộ ra đường cong, không khác gì không mặc quần áo.

Nàng hoảng sợ vội vàng che lại, trừng mắt nhìn cậu, vừa nhìn thoáng qua đã thấy tình trạng của cậu cũng không khác nàng là bao, còn nổi lên phản ứng, chỗ kia gồ lên nhìn rất to, cậu, cậu, cậu thế mà lại...

Phi lễ chớ nhìn, có hiểu không? Triệu Chân tức giận mắng một tiếng, nhanh chóng chạy đi, bay qua hòn non bộ quay về bên mình mặc y phục.

Đây là chuyện quái gì cơ chứ! Vừa rồi nàng nên để cậu ta chết đuối đi cho rồi!

Triệu Chân tức giận ném áo choàng trắng xuống đất, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói yếu ớt của Trần Khải Uy. Xin lỗi...

Triệu Chân quay lại, thấy Trần Khải Uy cũng đã mặc y phục chỉnh tề đột nhiên đứng sau lưng mình, cậu tới đây từ khi nào? Nàng thậm chí còn không nhận ra cậu tới đây khi nào!

Triệu Chân chỉ vào mũi cậu, khiến trách. Ngươi không hỏi câu nào mà đã tới đây, lỡ như ta không mặc quần áo thì sao?

Vẻ mặt Trần Khải Uy có hơi tủi thân. Ta nghe rồi, nghe thấy ngươi mặc y phục xong ta mới tới.

Dù sao mỹ nhân cũng là mỹ nhân, vẻ tủi thân kia chớp mắt đã khiến người ta nguôi giận. Triệu Chân chính là một nữ nhân không có tiền đồ, đối mặt với mỹ nhân dung mạo xinh đẹp nàng cũng không còn cách nào khác, dù giận Trần Chiêu nhưng chàng vừa ngoắc ngoắc là nàng đã lại nhào tới. Nhiều khi nàng cũng hận bản thân không có chí tiến thủ, lúc nào cũng cúi đầu trước mỹ nhân.

Triệu Chân thở dài, chậm giọng chuyển đề tài. Sao vừa nãy ngươi lại đuối nước?

Trần Khải Uy tiến lại gần một chút, vẻ mặt mờ mịt nhớ lại một phen mới nói. Lần đầu tiên ta đi tắm suối nước nóng, cảm thấy thật thoải mái nên hơi buồn ngủ. Mới đầu định đứng dậy nhưng lại chóng mặt không đứng nổi, không hiểu tại sao lại ngủ thiếp đi, sau đó bị chìm xuống...

Đây là lần đầu tiên cậu ngâm suối nước nóng? Hình như biên cương phía Bắc không có suối nước nóng, xét về độ tuổi của Trần Khải Uy, chắc cậu cậu được sinh ra và lớn lên ở biên cương phía Bắc, chưa từng tới kinh thành.

Vậy nên Triệu Chân có chút cảm thông, nhẹ giọng nói. Ngươi ngâm bao lâu?

Trần Khải Uy suy nghĩ một chút, trả lời. Ước chừng hơn nửa canh giờ rồi.

Hơn nửa canh giờ? Quả nhiên là đứa nhỏ lần đầu đi ngâm suối nước nóng.

Triệu Chân phổ cập cho cậu. Thời gian tắm suối nước nóng không quá một nén nhang, quá một nén nhang ngươi sẽ dễ bị chóng mặt, có nguy cơ chết đuôi. Sau này ngâm suối nước nóng không được ngâm quá một nén nhang.

Trần Khải Uy hiểu ra, hâm mộ nhìn nàng. Ta biết rồi, thì ra còn có chuyện này.

Xem đứa nhỏ này ngây thơ chưa, hâm mộ nàng như vậy. Nhưng nếu đây là lần đầu tiên Trần Khải Uy đi tắm suối nước nóng, tại sao không có ai đi cùng? Nói thế nào cậu cũng là cháu trai ruột của Dự Ninh Vương, không đến mức một mình tới đây tắm nước nóng chứ?

Ngươi đi cùng ai tới đây? Sao lại chỉ có mình ngươi thôi?

Trần Khải Uy nghe xong có vẻ hơi buồn bã, trả lời. Ta tới đây một mình, ta mới tới kinh không lâu, cũng không quen ai để có thể kết bạn đồng hành, cả ngày rảnh rỗi, nghe nói suối nước nóng ở đây rất tốt nên một mình ta tới đây.

Triệu Chân nghe xong lại càng thương cảm hơn, thật là một đứa trẻ tội nghiệp, một mình cô đơn tới đây tắm suối nước nóng, nếu nàng không tình cờ nghe thấy thì có lẽ cậu đã chết chìm trong đó không ai biết, nên mời cậu. Nếu vậy thì ngươi đi với ta! Ta đã gọi món rồi, ngươi có thể tới ăn cùng chúng ta.

Trần Khải Uy vậy vui mừng bước tới gần nắm tay nàng. Có phải sau này ta sẽ là người của ngươi đúng không?

Triệu Chân nghe xong vội hất tay cậu ra, đứa trẻ này nghĩ gì vậy chứ, ăn một bữa cơm thì trở thành người của nàng? Quá hời rồi, nàng cưới....gả cho Trần Chiêu, còn phải dâng cho tiên đế mấy chục rương vàng bạc châu báu, thêm toàn bộ quân của Triệu gia đó. Đắt đỏ làm sao....

Triệu Chân cau mày nhìn cậu. Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nếu ngươi muốn làm bạn với ta thì có thể suy nghĩ.

Không ngờ Trần Khải Uy nghe xong chính trực nói. Vừa rồi ta đã nhìn thấy hết cơ thể của ngươi, ngươi cũng nhìn thấy hết của ta, lẽ nào ta không nên cười ngươi sao?

Triệu Chân nghe xong cảm giác kinh mạch trên thái dương của mình giật liên tục, chính trực nói. Gì mà gọi là thấy hết? Sau khi đi ra ngoài ngươi đừng nói lung tung, ta vẫn còn mặc y phục đấy! Nếu không vội vã cứu ngươi thì sao ta cần phải thất lễ như vậy, người đừng lấy oán báo ơn, sau này không được nhắc tới chuyện này nữa, nếu không...ngươi sẽ là kẻ thù của ta.

Trần Khải Uy nghe vậy suy tư gì đó, sau đó nói những lời hoàn toàn ngoài dự liệu của Triệu Chân. Ngươi rất đẹp.

Gì? Gì? Gì cơ?

Trần Khải Uy tiếp tục nói. Ngươi không nghĩ ta cũng rất đẹp sao? Đưa tay chỉ vào mũi của mình.

Gì? Cái gì? Gì cơ chứ?

Trần Khải Uy thấy nàng không đáp lời, lẩm bẩm nói. Vậy thì tại sao ngươi không muốn gả cho ta? Ngươi cứu mạng ta, ta lại nhìn thấy cơ thể của ngươi, nếu như ta là một người biết ơn, chẳng phải sẽ cưới ngươi, dùng tình sâu nghĩa nặng cả đời để báo đáp ngươi, đối xử tốt với ngươi, yêu ngươi mới đúng hay sao?

Cậu nói cũng có lý, nàng không có lời nào để phản bác....

Suýt chút nữa Triệu Chân đã bị ánh mắt chân thành của cậu đẩy xuống mương, sắc đẹp làm mờ mắt, sắc đẹp làm mở mắt....Nếu nàng trẻ hơn vài chục tuổi, chưa từng có Trần Chiêu, nàng sẽ nhận lời hứa lấy thân báo đáp của cậu, nhưng dù sao bây giờ cậu còn là một đứa trẻ đời cháu của nàng, thật sự vô lý.

Triệu Chân xua tay, nói. Chỉ tiện tay thôi, không đáng nhắc tới. Nếu như người biết ơn ta thì xem như nợ ta một phần ân tình là được, nếu ngươi dùng chung thân đại sự báo đáp ta thì thứ cho ta không thể nhận, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa, nếu ngươi nhắc lại thì sau này ta xem như không quen biết ngươi.

Trần Khải Uy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt đang trừng trợn của Triệu Chân, cậu nhắm mắt lại, rốt cục cũng gật đầu.

Triệu Chân cười. Bây giờ mới ngoan, được rồi, đi ăn cơm thôi! Dứt lời, nàng đi ra khỏi suối nước nóng trước, Trần Khải Uy im lặng đi theo nàng.

Triệu Chân không nhịn được quay đầu lại nhìn cậu, huyết mạch của Trần gia quả nhiên tốt, đời của Trần Chiêu sinh ra một mỹ nhân như chàng, tới đời này lại sinh ra một Trần Khải Uy, vẻ đẹp này gần như không phân biệt được với Trần Chiêu, lần trước Triệu Chân chỉ nghĩ cậu ta có một khuôn mặt sắc sảo, sao không nhìn ra cậu ta tuyệt sắc như bây giờ? Thật kỳ lạ

Ngươi trông không giống lần trước cho lắm, dễ nhìn hơn một chút.

Trần Khải Uy nghe vậy nhìn nàng, thản nhiên nói. Thật sao? Chắc là khí hậu ở kinh thành nuôi người tốt.

Thế à? Nàng ở nhiều năm vậy sao chưa từng dưỡng được bản thân trở nên tuyệt sắc?

Đi được một lúc, Trần Khải Uy thấy nàng không nói gì, lẩm bẩm. Có phải ngươi ghét bỏ ta vì đánh không thắng ngươi?

Triệu Chân nghe vậy quay đầu. Hả?

Trần Khải Uy tiếp tục nói. Lần trước ta thua ngươi, ngươi đổ bệnh ta cũng đi thăm ngươi mà ngươi không muốn gặp ta, có phải vì thế nên ngươi mới không muốn gả cho ta?

Triệu Chân nghe vậy cau mày lại. Có rất nhiều người không đánh thắng ta, thêm ngươi cũng không sao, không quan trọng, đừng nhắc tới chuyện gả hay không gả, hôn nhân đại sự sao có thể là trò đùa? Ta và ngươi chỉ gặp nhau mấy lần, lác đác chẳng được nhiêu, không biết về nhau sao có thể nói tới hôn nhân đại sự, thật là vô lý. Nàng thật sự không muốn bàn tới chuyện này nữa, xua tay nói. Được rồi, ta là nữ tử còn chẳng thèm để tâm, ngươi thân là nam tử lại so đo từng tí, quái lạ.

Trần Khải Uy mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì, tiếp tục yên lặng đi theo nàng.

Vào trong sương phòng, Thẩm Kiệt vẫn chưa quay lại, trên bàn đã có mấy món ăn, Triệu Chân thấy đã chín, nàng bất chấp cái nóng, hương thơm đồ ăn xông vào mũi khiến nàng không nhịn được cầm đũa lên gắp một miếng cá chua ngọt lên ăn, vị chua chua ngọt ngọt tạo cảm giác ngon miệng cho người ăn.

Trần Khải Uy thấy ở đây không còn ai, tò mò hỏi. Ngươi cũng tới đây một mình sao?

Triệu Chân lắc đầu. Không phải, ta đi cùng Thẩm tướng quân.

Đương nhiên Trần Khải Uy biết người tên Thẩm tướng quân, hình như là nghĩa tử của Tề Quốc công, xem như là chú của Triệu Cẩn, hai người họ cùng nhau tới suối nước nóng?

Triệu Chân nói xong, dường như nhận ra sự bất hợp lý trong chuyện này, nhân tiện nói. Ta theo tướng quân đi làm việc, đi ngang qua đây thấy thú vị nên mới bảo tướng quân vào đây, ngươi cũng biết đó, ta là cháu gái của hắn, đương nhiên hắn sẽ không so đo với tiểu bối như ta rồi.

Trần Khải Uy hiểu rõ gật đầu, cũng cầm đũa lên gắp một miếng cá chua ngọt, ăn xong liền thốt lên. Ồ ~ ngon quá! Từ khi tới kinh thành, ta đã ăn rất nhiều món ngon mà ta chưa từng ăn, kinh thành có rất nhiều món ngon, ăn mãi mà không hết.

Tuy Triệu Chân không từng ở biên cương phía Bắc nhưng nàng cũng biết cuộc sống ở biên cương phía Bắc rất vất vả, lương thực khan hiếm, không so được với kinh thành giàu có xa hoa, nàng không khỏi đau lòng cho đứa trẻ ngồi trước mặt mình, chỉ vào một đ ĩa giò Đông Pha. Ngươi nếm thử món này đi, cũng rất ngon.

Trần Khải Uy nghe vậy gật đầu, vươn đầu lưỡi hồng li3m nước sốt chua ngọt trên đũa rồi gắp một miếng giò Đông Phá, há miệng cắn một miếng, trông rất dễ thương.

Triệu Chân âm thầm khen, mỹ nhân chính là mỹ nhân, ăn một bữa cơm mà ngon miệng ngon mắt như vậy...

Lúc này cửa bỗng bị đẩy ra, Thẩm Kiệt đã quay lại, hắn thay một chiếc áo choàng màu xanh nhát, mái tóc ướt sũng được buộc lỏng bởi một chiếc kẹp bằng gỗ, cả người dịu dàng lười biếng hơn bình thường, thấy Trần Khải Uy ở đây, Thẩm Kiệt lộ vẻ ngạc nhiên.

Triệu Chân sợ Trần Khải Uy nói lung tung, lên tiếng giải thích lý do tại sao hai người lại ở cùng nhau, nhưng câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân bị nàng sửa thành vừa hay gặp nhau nên kết bạn đồng hành.

Trần Khải Uy nghe vậy nhìn Triệu Chân, hiển nhiên không đồng ý với những gì nàng nói. Triệu Chân lườm cậu ta một cái tỏ vẻ cánh cáo, Trần Khải Uy không dám sửa lại.

Đột nhiên có thêm một người nữa ăn cùng, Thẩm Kiệt không nói gì, càng không thể đuổi người, nhưng cũng không vui vẻ như lúc mới tới, lại phải phô trương tư thế của trưởng bối khi ở cùng bọn họ, nói mấy câu, đồ ăn cũng chỉ ăn mấy miếng.

So với Thẩm Kiệt, Triệu Chân nhìn Trần Khải Uy ngồi phía đối diện ăn rất nhiều, bụng đã tròn vo, đây là lần đầu tiên Trần Khải Uy được ăn những món ngon này nên cảm thấy rất hài lòng.

Sau khi ăn uống no, đoàn người quay về phủ, Triệu Chân đột nhiên có chút nhớ Trần Chiêu, khi vào thành liền quay đầu ngựa, nói với Thẩm Kiệt. Ta để quên đồ ở Phủ Công chúa, cần tới lấy, buổi tối ta sẽ về. Nói rồi thúc ngựa đi.

Tại Phủ công chúa, Trần Chiêu thấy Triệu Chân đã trở lại, chàng không khỏi ngạc nhiên. Sao nàng lại tới nữa?

Triệu Chân vừa nghe đã cảm thấy không vui. Gì mà bảo sao ta lại tới nữa? Chàng không muốn gặp ta sao?

Trần Chiêu vội vàng lắc đầu. Không phải, ta chỉ đang thắc mắc sao nàng lại tới đây nữa.

Triệu Chân nhìn nam nhân xinh đẹp như hoa, trong lòng rục rịch, không thèm so đo với chàng nữa, kéo chàng vào phòng. Còn có thể tại sao nữa? Nhớ chàng thôi! Dứt lời liền đẩy chàng ngã xuống giường, hôn mạnh một cái.

Đầu óc Trần Chiêu vốn mẫn cảm, thấy Triệu Chân có hơi lạ, giống y như uống phải xuân dược, chàng giơ tay chặn nàng lại. Nàng sao vậy?

Triệu Chân không nhịn được kéo tay chàng ra. Đã bảo là nhớ chàng rồi, mau để ta hôn cái nào. Nói rồi chặn luôn miệng chàng lại, hôn vô cùng nhiệt tình.

Ôm nam nhân đẹp tựa thần tiên của mình vào lòng nhưng Triệu Chân vẫn chưa thỏa mãn, quen ăn Trần Chiêu nhạt nhẽo, nàng cũng muốn đổi khẩu vị, chọc eo chàng, nói. Chàng mặc y phục nữ tử cho ta xem đi.

Vốn dĩ Trần Chiêu đang giải quyết công việc chính sự, đột nhiên lại bị Triệu Chân kéo tới đây làm chuyện này, bây giờ còn dám yêu cầu chàng mặc y phục nữ tử!?

Chàng bực bội. Nàng ngốc gì đấy? Nếu còn quấy rối nữa thì quay về đi.

Triệu Chân bĩu môi. Chàng giận gì mà giận, không mặc thì không mặc... Dứt lời, nàng đành miễn cưỡng ăn Trần Chiêu nhạt nhẽo.

Đợi khi ý xuân tan đi, Triệu Chân hài lòng bước xuống giường mặc quần áo, vui vẻ nói. Ta về đây. Sau đó đứng dậy.

Trần Chiêu bị Triệu Chân chơi không dậy nổi, thấy nàng nâng váy bỏ đi, trong lòng có chút uất ức. Ta thấy nàng sắp xem chỗ ta như lầu xanh rồi.

Triệu Chân nghe vậy bật cười, quay lại nháy mắt với chàng. Làm sao mà được? Nếu ta xem chỗ chàng như lầu xanh thì chắc chắn không bao một mình chàng đâu, mỗi ngày phải thay đổi khẩu vị mới được.

Trần Chiêu nghe xong trừng mắt: Nữ nhân chết tiệt!

Triệu Chân nhìn bộ dạng trợn mắt của chàng thì rất vui vẻ, lại gần hôn chàng thật mạnh, dỗ dành. Ta đi đây, ngày mai gặp lại trong quân doanh nhé.

Triệu Chân yếu ớt vẫy tay. Đi đi, đừng quay lại nữa, ta thật sự có thể bị nàng làm chết.

Triệu Chân nghĩ tới cái bụng phẳng lì cùng vòng eo thon thả của Trần Chiêu, so với những gì mình thấy hôm nay, nàng đột nhiên cảm thất có chút bất mãn, nói. Đừng quên luyện tập thể hình đấy, sớm ngày luyện được cơ thể cường tráng. Nói rồi mới đi.

Trần Chiêu nhặt cây xỏ giày ở cạnh giường ném ra ngoài, nhưng Triệu Chân đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Trần Chiêu nằm trên giường một lúc mới đi tắm rửa thay y phục, đi ra ngoài gọi thuộc hạ tới, lệnh cho hắn đi tìm hiểu xem Triệu Chân và Thẩm Kiệt ra ngoài làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi