ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Phi tần vào cung không cần long trọng như hoàng hậu, có người bị quấn trong chăn mền ném lên long sàng của hoàng đế là xem như xong chuyện.

Bây giờ Triệu Chân đang ngồi trong Cảnh Thúy Cung của mình, nàng được một cỗ kiệu đưa vào tận đây, thậm chí còn chưa từng để lộ mặt. Bây giờ người hầu trong cung đều là nha hoàn hầu hạ nàng trong phủ Quốc công, có thể thấy rằng con trai đối xử với nàng rất cẩn thận.

Nàng đứng dậy đi dạo xung quanh, từng gốc cây ngọn cỏ ở Cảnh Thúy Cung vẫn chưa từng thay đổi, ngoại trừ trên chiếc giường có thêm sắc hỉ, còn những thứ khác đều vẫn y nguyên như ngày nàng rời đi, thậm chí kẹo đựng trong hộp thường ngày nàng hay cho cháu trai cũng đã được đổi sang kẹo mới, trong viện có xích đu và ngựa gỗ, tất cả đều được mua thêm sau khi có cháu trai.

Nàng không khỏi sờ lên bụng mình, nếu như đứa bé này ra đời, cũng có thể chơi những món đồ này...Nhưng nghĩ lại lại có hơi khó tin, cháu trai đã bốn tuổi rồi mà nàng lại mang bầu con thứ ba, con lớn kém con trai thứ hai mười hai tuổi, nếu như đứa thứ ba được sinh ra thì sẽ kém Trần Kình hai mươi ba tuổi...

Nàng đang suy nghĩ miên man thì có một vị ma ma dẫn theo hai cung nữ đi vào trong cung của nàng, bước tới trước mặt nàng rồi cung kính quỳ lạy. Lão nô khấu kiến nương nương.

Triệu Chân biết bà ấy, bà ấy là Chung ma ma quản sự trong cung của Trần Kình, là em họ của Tôn ma ma, cũng do một tay Tôn ma ma dạy dỗ rồi đưa tới phục vụ trong cung Trần Kình, Triệu Chân xem như cũng quen biết với bà ấy.

Triệu Chân đưa tay đỡ bà ấy. Ma ma đứng lên đi.

Chung ma ma nở nụ cười rồi đứng dậy. Nương nương, bệ hạ đã phân phó cho lão nô rồi, sau này những chuyện vặt vãnh trong cung của nương nương sẽ do lão nô giải quyết. Dứt lời, bà giới thiệu hai cung nữ bên trái và bên phải cho nàng. Nương nương, hai người bọn họ một người tên Thanh Kết, một người tên Thái Hà, tất cả đều được dạy dỗ bài bản, nương nương có thể yên tâm sai bảo các nàng.

Triệu Chân nhìn hai cung nững thấp mi thuận mắt, đương nhiên là hiểu ý của ma ma. Phiền ma ma lo lắng rồi.

Chung ma ma lễ phép nói. Nương nương khách sáo rồi, đây là những chuyện lão nô nên làm. Nương nương, lát nữa bệ hạ sẽ tới đây, để nô tỳ đưa nương nương đi tắm rửa thay y phục trước.

Trong lòng Triệu Chân hơi hồi hộp, gì mà tắm rửa thay y phục? Tên nhóc thối kia còn muốn làm gì?

Triệu Chân ôm tâm trạng phức tạp đi thay y phục, trong cung nàng đã sắm thêm rất nhiều y phục và đồ dùng hàng ngày của thiếu nữ, Chung ma ma chọn cho nàng một bộ cung trang màu sắc rực rỡ để nàng thay, điểm thêm chút son, trông nàng cũng có dáng dấp của một thiếu nữ mới gả.

Triệu Chân ngồi trên giường đợi con trai qua, sờ sờ chăn đệm hỉ, trong lòng xuất hiện cảm giác phi lý, đây xem như là nàng ôm con của phụ thân hoàng đế rồi gả cho hoàng đế sao? Tại sao nàng lại bị cha con hai người họ xoay qua xoay lại tới mức này?

Kẹt một tiếng, cửa phòng ngoài bị đẩy ra, có người đi tới, Triệu Chân vừa nghe thấy tiếng bước chân đã biết đó là con trai mình, bước chân của tên nhóc này vẫn có chút do dự, có lẽ bây giờ tâm trạng của nó cũng rất phức tạp, nó có biết người đang ngồi trong phòng đợi nó là mẹ ruột của nó hay không?

Khụ, khụ, khụ... Người sắp tới gần, tiếng ho khan của hắn truyền tới trước, ngay sau đó Trần Kình xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Chân, nở nụ cười với nàng. Cẩn Nhi, để muội đợi lâu rồi, khụ khụ khụ... Dứt lời, che miệng lại ho khan cảm giác có chút thở không ra hơi.

Triệu Chân ngước mắt lên, thấy sắc mặt của hắn ửng hồng lên một cách lạ lùng, không khỏi đứng dậy quan tâm hắn. Bệ hạ sao thế?

Trần Kình giơ tay ngăn cản nàng chuẩn bị bước qua. Cẩn Nhi, đừng tới đây, trẫm nhiễm phong hàn, sợ sẽ lây cho muội. Dứt lời, Trần Kình ngồi xuống đối diện giường của nàng, giữ khoảng cách, nói. Khi Tự Nhi biết muội tiến cung, mới đầu nó nói muốn tới đây, nhưng hôm nay không hợp nên trẫm bảo nó ngày mai tới tìm muội, khụ khụ khụ khụ...

Sao lại nhiễm phong hàn vào đúng hôm nay? Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con trai Triệu Chân cảm thấy nó không có vẻ già là giả vờ, tuy rằng trong lòng lo lắng cho nó, nếu là bình thường nàng sẽ lại gần, nhưng bây giờ dù sao nàng cũng đang mang thai, cơ thể hai người, vì đứa con trong bụng nên chỉ có thể rời xa đứa con trai đang bị bệnh mà thôi, liền bước lại chỗ ngồi xuống, quan tâm hỏi. Sao bệ hạ lại bị nhiễm phong hàn, đã uống thuốc chưa?

Trần Kình thấy nàng không qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói. Ta uống rồi. Sau đó lại thở dài, đáng thương nói. Ai ya, đừng nhìn bề ngoài mà cảm thấy cửu ngũ chí tôn oai phong lắm, thật ra ngồi lên ngôi cửu ngũ khổ không tả nổi, mấy ngay nay trẫm bận rộn chuyện công, hôm nào cũng tới khuya muộn mới đi ngủ, hôm qua bị gió lạnh thổi nên mới bị phong hàn. Nếu không phải vì nhờ muội tiến cung nên trẫm được nghỉ ngơi thì ngày mai trẫm còn phải ôm bệnh thượng triều đấy. Dứt lời, hắn hơi ủ rũ tựa lên giường, lén lút nhìn Triệu Chân.

Thật ra, bệnh này là do Trần Kình giả vờ, cho dù mấy ngày này đã hứa sẽ giữ lễ tiết nhưng làm một đôi yêu nhau hạnh phúc thì phải làm vài chuyện thân mật mới hợp lý, nếu không....lúc này mẫu hậu chưa biết chuyện nhất định sẽ nghi ngờ. Nhưng quan trọng là hắn không dám! Đừng nói tới chuyện còn có phụ hoàng đang âm thầm theo dõi hắn, nếu tương lai mẫu hậu nhắc tới chuyện hôm nay với phụ hoàng, hắn mà dám động tay động chân với mẫu hậu thì chắc chắn sẽ bị đánh một trận!

Phụ hoàng không đáng sợ, nhiều lắm là đánh thêm vài cái vào lòng bàn tay, người da dày thịt béo như hắn chẳng hề hấn gì. Nhưng mẫu hậu thì khác, mẫu hậu là người luyện võ, nhất định sẽ đánh cho hắn nở hoa, đánh trăm cái không cái nào là giống nhau, còn dùng cả võ công, kết quả cuối cùng của hắn nhất định là thảm không nỡ nhìn.

Vậy nên hắn đành ra hạ sách này - giả vờ bị bệnh, vừa có thể kiếm cớ để không tới gần mẫu hậu, còn có thể giả vờ đáng thương trước mặt mẫu hậu, chờ ngày mẫu hậu nhớ lại, nghĩ tới sự đau khổ của hắn hôm nay chắc chắn sẽ lệnh cho phụ thân giảm bớt gánh nặng cho hắn! Trần Kình cảm thấy mình quá thông minh! Quả nhiên là nam nhân nắm giữ thiên hạ!

Chưa kể, Triệu Chân nhìn dáng vẻ phờ phạc của con trai mà xót xa, dù sao nàng cũng làm mẫu thân, lớn tuổi rồi tâm tư cũng mềm mại hơn, bây giờ trong bụng còn có một đứa con, đương nhiên là tình yêu của mẹ lan tràn nhiều hơn hết, nhìn vết thâm đen dưới mắt con trai mà đau lòng, đứng dậy rót một chén nước ấm cho nó. Bệ hạ bị phong hàn, nên uống chút nước ấm cho đổ mồ hôi.

Trần Kình cầm chén nước ấm nàng đưa tới bằng cả hai tay, cơ thể còn dịch sang bên cạnh, chu đáo nói. Trẫm tự cầm, Cẩn Nhi nhanh ngồi về chỗ đi! Đừng để trẫm lây bệnh cho muội.

Con trai bị ốm, Triệu Chân sao có thể để nó ngồi trên sập lạnh lẽo, nói. Bệ hạ nằm xuống giường đi! Trong giường đã được thang bà tử (*) làm nóng, bệ hạ cởi áo choàng ra rồi nằm lên cho đổ mồ hôi.

(*) Thang bà tử - 汤婆子 là một thiết bị sưởi được đổ đầy nước nóng và đặt trên giường để tăng nhiệt độ.

Trần Kình nghe vậy trong lòng dâng lên sự xúc động, không khỏi nhớ lại khi còn nhỏ, có lần hắn bị thương hàn rất nghiêm trọng, sốt tới mức mơ màng, là mẫu hậu ôm hắn vào lòng cả đêm, đổ mồ hôi ướt ba cái chăn, ngày hôm sau mới khỏi bệnh. Sau này mẫu hậu cũng bị bệnh nửa tháng nhưng không quên quan tâm tình trạng của hắn mỗi ngày.

Quả nhiên trên thế gian này chỉ có mẫu hậu tốt với hắn!

Trần Kình ngồi trước mặt nàng, trong lòng tủi thân như trẻ con, muốn mẫu hậu an ủi mình, muốn mẫu hậu ôm một cái, nhưng lại không thể làm như vậy, ra dáng uy nghiêm của vua một nước, nói. Không sao cả, trẫm là nam nhân, không yếu ớt như vậy đâu. Cẩn Nhi ngủ đi, trẫm ngồi trên sập cũng giống như qua đêm rồi, tuy trẫm không bảo nữ quan chép sử tới đây nhưng cũng không thể tới đây một lát rồi đi, muội yên tâm mà ngủ đi, trẫm trông muội.

Đây không phải là chuyện hoang đường sao? Sao Triệu Chân có thể để con trai đang ốm ngủ cả đêm trên sập lạnh?

Nàng lắc đầu nói. Bệ hạ không cần lo lắng cho dân nữ, dân nữ là người tập võ, có căn cơ, ngủ trên sập một đêm cũng không sao cả, bệ hạ nhanh nằm lên giường đi, nếu để bệnh tình trở nặng thì sao dân nữ có thể an lòng? Dứt lời, nàng nắm lấy cánh tay của Trần Kình kéo hắn lên giường, đè ngã xuống giường rồi cởi giày và vớ của hắn, ém kỹ chăn. Bệ hạ nằm xuống, đừng nhúc nhích, cả đêm đổ mồ hôi là mai sẽ khỏi.

Mẫu hậu quả nhiên là mẫu hậu, sức lực lớn tới nỗi không ai có thể phản khác, nhìn dáng vẻ chăm sóc của mẫu hậu, trái tim Trần Kình ấm áp không thôi, cả cơ thể lập tức thả lỏng, nằm trên giường ấm áp mà cảm giác hạnh phúc ngập tràn, tốt quá...

Vì vậy, khi Triệu Chân đưa tay lên sờ trán hắn, Trần Kình cũng không kịp ngăn cản nàng.

Triệu Chân thật sự lo lắng cho con trai, vẫn phải kiểm tra thân nhiệt mới có thể yên tâm. Sau khi kiểm tra lại phát hiện thân nhiệt con trai không có gì bất thường, ngược lại lại còn hơi lạnh vì gió đêm thổi qua mà thời tiết vẫn chưa ấm lại.

Nàng không khỏi nghi ngờ một chút, thu tay lại, phát hiện lòng bàn tay mình hơi đỏ, như thể bị dính son.

Trần Kình đột nhiên hóa đá: Xấu hổ quá, giả bệnh lại bị người ta phát hiện...

Triệu Chân thấy ánh mắt lảng tránh của con trai liền hiểu rõ, thằng nhóc này giả bệnh! Tuy nhiên, nàng có thể hiểu được hành vi giả bệnh của nó, bây giờ chỉ có thể giả vờ ốm để giữ khoảng cách với nhau mà không mang cảm giác xa lánh? Đây là một chủ ý tuyệt vời, đáng được khen ngợi, quả nhiên là con trai nàng, thông minh!

Vì vậy Triệu Chân giả vờ không phát hiện, nói. Nghĩ tới bệ hạ hứng gió đêm tới đây, trán lạnh như vậy, mau đi sưởi ấm đi kẻo bệnh lại trở nặng. Dứt lời lại dùng sức ém chăn, diễn xuất chân thật, vì biết nó đang giả bệnh nên nàng không chút băn khoăn mà lại gần, ém chăn rất chặt.

Trần Kình trở nên sửng sốt, người thẳng thắn như mẫu hậu vậy mà không nghi ngờ hắn! Nhưng mẫu hậu ém chăn quá chặt, hơi ấm vừa nãy đã trở nên hừng hực, giống như lò nướng nướng chín hắn, Trần Kình không bị bệnh nay cũng bắt đầu toát mồ hôi, lát nữa nếu trên mặt cũng chảy mồ hôi, son sẽ bị mồ hôi rửa trôi, khuôn mặt đỏ hồng kia chắc chắn rất đẹp.

Đang lúc Trần Kình lo lắng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng Vương Trung có chút gấp gáp. Xin bệ hạ thứ tội, nô tài có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!

Trần Kình lập tức ngồi dậy, nhân cơ hội vọt ra khỏi chăn, giả bộ như bậc đế vương cần cù, rầu rĩ nói. Có lẽ là trong triều xảy ra chuyện, trẫm ra ngoài một chuyến, Cẩn Nhi nghỉ ngơi trước đi. Nói xong xỏ giày chạy trối chết.

Triệu Chân biết rõ suy nghĩ trong lòng con trai, chạy thì chạy đi, nàng cũng không phải là phi tần trong hậu cung thật, không thèm để ý, nó không ở đây nàng lại càng thoải mái hơn.

Trần Kình bước tới cửa rồi dừng lại, sửa soạn lại áo bào rồi mới mở cửa, trầm mặt hỏi. Xảy ra chuyện gì mà làm ầm ĩ như vậy?

Vương Trung phá hỏng chuyện vui của bệ hạ đương nhiên là vô cùng sợ hãi, quỳ xuống nói. Xin bệ hạ thứ tội, bên cung của hoàng hậu truyền tin tới, nói hoàng hậu nương nương hôn mê bất tỉnh, e rằng bệnh tình nghiêm trọng, nô tài nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải tới đây bẩm báo với bệ hạ một tiếng...

Hoàng hậu ngất đi? Thật ra, cảm hứng giả bệnh này của Trần Kình cũng tới từ hoàng hậu, kể từ ngày hôm đó, hoàng hậu quay về liền bị bệnh, đã gần nửa tháng không khỏi bệnh, hắn cũng không tới thăm nàng, nhưng tin tức truyền tới từ bên thái y không được tốt lắm, bây giờ còn trở nặng? Đám thái y ở Thái y viện ăn không ngồi rồi sao?

Trần Kình bước ra khỏi phòng, tức giận nói. Bị bệnh thì đi tìm thái y! Tìm trẫm làm gì? Trẫm biết khám bệnh sao? Một lũ vô dụng!

Vương Trung quỳ xuống đất không đứng dậy, mở miệng nhưng muốn nói lại thôi.

Tuy rằng không biết hoàng hậu ngất thật hay ngất giả nhưng trong lòng Trần Kình không tự chủ được mà thấp thỏm không yên, sợ rằng hắn không tới xem thì đêm nay không thể yên ổn.

Cuối cùng, hắn thở dài. Thôi, trẫm qua xem nàng thế nào, cũng không thể để người ta nói trẫm bạc tình bạc nghĩa, có người mới thì không để ý tới sự sống chết của hoàng hậu. Dứt lời, phải vào trong nói với mẫu hậu một tiếng.

Lúc này Triệu Chân đã tới phía sau hắn, nghe được hết lời của bọn họ, thấu tình đạt lý nói. Bệ hạ đi đi, phượng thể của hoàng hậu nương nương quan trọng nhất, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, huống chi hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, bệ hạ nên quan tâm tới chuyện này.

Trần Kình nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mẫu hậu sao lại thông tình đạt lý tới vậy? Trước đây, nếu phụ hoàng nói vậy, mẫu hậu hẳn là sớm đánh nhau với phụ hoàng rồi nhỉ? Có phải là vẫn chưa thích hắn không?

Bởi vì nghĩ tới hoàng hậu nên Trần Kình cũng không có thời gian đoán suy nghĩ của mẫu hậu, nói. Cẩn Nhi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai trẫm đưa Tự Nhi tới thăm muội.

Triệu Chân gật đầu, cúi người nói. Cung tiễn bệ hạ.

Lúc này Trần Kình mới rời khỏi cung của mẫu hậu.

Khi con trai rời đi, Triệu Chân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi nghi ngờ tại sao con dâu lại xảy ra chuyện vào lúc này? Là trùng hợp hay là bất ngờ? Cũng không biết bệnh có nặng không.

Nghĩ thêm cũng vô ích, ngày mai sẽ biết.

Triệu Chân xoay người trở vào phòng, cởi y phục chui vào trong chăn nghỉ ngơi, trong bụng có thêm một đứa bé, nàng muốn nghỉ ngơi thật nhiều, phải ngủ đủ giấc mới được.

Vừa mới có chút buồn ngủ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Chân nói. Vào đi! Người bên ngoài mới mở cửa đi vào.

Triệu Chân dụi dụi đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy, nhìn người đi tới, dáng vẻ giả nữ yêu kiều động lòng người, còn không phải là cha của đứa bé trong bụng nàng hay sao? Trần Chiêu lại dùng thân phận nha hoàn tới đây! Có phải chàng bị nghiện rồi không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi