ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Từ trước tới nay chưa từng có hoàng đế nào đi lại mặt cùng chiêu nghi, nếu như được đặc cách, khó lắm nhà mẹ đẻ phi tần mới có thể vào cung thăm, nhưng dù sao Triệu Chân cũng không giống các phi tần khác, Trần Kình muốn đưa mẫu hậu và phụ hoàng xuất cung bình an nên liền dùng lý do lại mặt cùng Hướng chiêu nghi, đương nhiên là quay lại phủ Thừa tướng.

(*) lại mặt: Vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới

Trong xe ngựa, Trần Kình nhìn phụ hoàng lẫn trong đám thị vệ bên ngoài, để phối hợp với phụ hoàng, cận vệ của hắn đều đeo mặt nạ sắt che đi nửa khuôn mặt, trông phụ hoàng khoác áo giáp lên cũng không gầy gò lắm, còn có một loại cảm giác uy phong, khác xa so với phụ hoàng khi xưa.

Trần Kình nhích lại gần mẫu hậu, nhỏ giọng hỏi. Mẫu hậu, rốt cuộc phụ hoàng trà trộn vào cung thế nào vậy?

Triệu Chân liếc hắn. Không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi. Nói cho ngươi biết rồi thì uy nghiêm của phụ hoàng ngươi còn tồn tại sao?

Vì để bản thân không ra vẻ tò mò, Trần Kình ngồi nghiêm túc, hỏi. Mẫu hậu, người nói cho hoàng nhi biết đi mà. Thị vệ trong cung rất đông, canh phòng nghiêm ngặt, một người đang sống sờ sờ như phụ hoàng vẫn có thể trà trộn vào trong cho thấy phòng bị trong cung có thiếu sót! Chỉ khi hoàng nhi biết thì hoàng nhi mới có thể bổ sung chỗ khuyết, phòng chuyện không may.

Chút phòng bị ấy của Trần Chiêu còn không sánh nổi với một sợi tóc của phụ hoàng nó, Triệu Chân nhìn Trần Chiêu. Hỏi phụ hoàng của ngươi ấy.

Hỏi phụ hoàng? Nhẹ thì mắng một trận, nặng thì đánh một lần! Trần Kình vừa nghe đã biết không hỏi được gì, liền bĩu môi ngồi ngay ngắn lại, nhưng không nói gì thì lại thấy quá yên lặng, liền tiếp tục hỏi. Mẫu hậu này, sau khi hoàng đệ được sinh ra, tính là con của con hay là của phụ hoàng?

Triệu Chân nghe xong vỗ lên đầu hắn một cái. Ngươi nói thử xem? Tên nhóc thối nhà ngươi còn muốn giành con trai cùng phụ hoàng ngươi cơ à?

Trần Kình tủi thân, nói. Mẫu hậu, con hỏi vậy là vì nghĩ cho hoàng đệ đấy, với dáng vẻ bây giờ của phụ hoàng cũng không thể nào quay lại làm thái thượng hoàng, nếu hoàng đệ là con của con, dù hoàng nhi phong hoàng đệ làm thái tử hoặc là phong vương các thứ đều rất thuận tiện mà, đợi khi hoàng đệ trưởng thành, hoàng nhi cũng có thể học theo phụ hoàng, nhường ngôi cho hoàng đệ... Không phải Trần Kình không biết phụ hoàng và mẫu hậu đều chê hắn không đủ không minh, khó làm nên việc lớn. Nếu như có thêm một người con trai, thì người ngồi trên ngai vàng sẽ không phải là hắn...

Triệu Chân hừ một tiếng, sờ bụng mình rồi nói. Chuyện này không cần ngươi lo, cứ làm hoàng đế cho tốt là được rồi! Chức vị thái tử của Tự Nhi cũng không thể thay đổi, hoàng đệ của ngươi theo họ của ta, tương lai sẽ là con trai Triệu gia.

Trần Kình nghe vậy vô cùng hoảng hốt, nói. Phụ hoàng định ở rể sao? Không tưởng tượng nổi, phụ hoàng đúng là bất chấp tuổi già.

Triệu Chân nhíu mày. Ở rể? Sao dường như nàng chưa từng nghe từ này.

Trần Kình gật đầu. Đúng vậy, chính là con rể tới nhà. Nói như vậy, không phải con cái sinh ra đều theo họ mẹ sao?

Trước kia Triệu Chân chưa từng nghĩ tới chuyện để Trần Chiêu ở rể, nhưng bây giờ nghĩ lại, dù sao chàng cũng không có nhà để về, sau này cũng không thể ở nhà con gái, chi bằng tới Triệu gia nhà nàng, dù sao cũng ít người, chỗ lại rộng...

Triệu Chân có chút rung rinh, nhích lại gần con trai rồi đưa mắt nhìn Trần Chiêu ở bên ngoài, nhỏ giọng nói. Vậy ngươi nói xem phụ hoàng của ngươi có đồng ý không? Dáng vẻ kia của nàng mang chút chờ mong.

Trần Kình nghe vậy đã hiểu, hóa ra là phụ hoàng không định ở rể, hắn trả lời lại y như vừa rồi. Người hỏi phụ hoàng đi, con nào biết.

Triệu Chân nhìn thái độ kiểu chuyện này không liên quan tới mình của hắn, vươn tay nhéo hắn. Mẫu hậu không phải đang phân tích cùng ngươi hay sao? Ngươi nói xem, nếu mẫu hậu hỏi phụ hoàng ngươi, phụ hoàng ngươi có trở mặt với ta không? Thật ra, nhiều khi Triệu Chân cũng sợ Trần Chiêu trở mặt, lúc nào nàng cũng cố gắng một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Trần Kình xoa chỗ đau do bị mẫu hậu véo, nói. Trước đây có lẽ sẽ trở mặt, nhưng bây giờ chắc là không... Dứt lời, hắn nhìn bụng của nàng. Người có thể dùng hoàng tử làm mệnh lệnh của vua...

Triệu Chân nghe xong lắc đầu: Như vậy không được, đứa nhỏ này mang họ Triệu rồi, nếu nàng còn uy hiếp Trần Chiêu thì hơi quá đáng.

Triệu Chân trừng mắt nhìn Trần Kình, nhích sang bên cạnh. Đừng nói chuyện với ta nữa, đã biết là hỏi ngươi chẳng được lợi ích gì mà.

Trần Kình:...

Xe ngựa lắc lư rồi dừng trước cổng phủ Thừa tướng, Thừa tướng dắt con cháu ra đón tiếp, trước cửa là một nhóm người lớn trẻ con, nhưng trông rất bắt mắt.

Sau khi kính lạy, đoàn người bước vào phủ Thừa tướng, sau khi nói vài câu, Hướng Nho liền đuổi tất cả con cháu ra khỏi viện để thuận tiện nói chuyện với gia đình ba người họ.

Hướng Nho cung kính khom người chào Triệu Chân. Nương nương, mấy hôm trước người ở trong phủ đợi gả, vi thần không thể bái kiến nương nương, xin nương nương thứ tội. Gả cho con trai, vợ chồng thái thượng hoàng thật biết chơi.

Triệu Chân và Hướng Nho đã rất quen thuộc với nhau, Hướng Nho là huynh đệ thân thiết của Trần Chiêu, quan hệ hai người tốt như huynh đệ ruột, nhiều khi Triệu Chân đứng giữa hai người bọn họ mà trông như người thừa, vậy nên nàng rất thích bắt lỗi hướng nho. Hướng Nho trêu chọc nàng nàng cũng không tức giận, liền nói. Ồ, ta nào dám trách đâu? Dứt lời nhìn xung quanh rồi nói. Hướng thừa tướng, phủ của ngươi cũng đẹp lắm, trông nguy nga lộng lẫy thế kia.

Hướng Nho cũng không hoảng sợ, cười khanh khách nói. Đó là vì có nương nương và hai bệ hạ đại giá quang lâm nên mới vẻ vang cho kẻ hèn này. Dứt lời, ông mời ba vị ngồi xuống ghế, hai vị hoàng đế và một vị hoàng hậu, không phải là quá vẻ vang sao?

Chậc chậc chậc, cái tên quan văn này, mồm mép khéo léo, vừa mở miệng đã có ngay lời nịnh nọt. Triệu Chân nói rồi ngồi xuống ghế, chế giễu ông. Hướng Nho, ngươi còn chưa có cháu gái sao? Ta thấy đời này ngươi đừng mong đợi nữa, ngươi và nhà chúng ta không kết thông gia được đâu.

Hướng Nho nghe vậy sắc mặt có chút không tốt.

Đây chính là nỗi lòng của Hướng Nho, ông không biết Hướng gia gặp phải chuyện gì, phu nhân sinh liền cho ông bốn người con trai, không có lấy một cô con gái. Bốn đứa con trai lập gia đình, lại sinh ra chín đứa cháu trai, không có một cháu gái nào. Ban đầu ông đã hẹn với thái thượng hoàng xong xuôi, đợi khi ông có con gái sẽ gả cho thái tử Trần Kình, cuối cùng Trần Kình kết hôn sinh con rồi mà con gái ông vẫn chưa sinh ra, vậy thì cháu gái cũng được, sinh một đứa cháu gái rồi gả cho tiểu thái tử, nhưng đứa cháu gái này vẫn chưa thấy xuất hiện, làm ông sầu chết đi được.

Trần Kình cũng từng nghe qua, nghe nói nếu thừa tướng sinh con gái thì nàng ấy sẽ trở thành thê tử của hắn, nếu con gái của thừa tướng làm thê tử của hắn, hắn sẽ không phải lo lắng nhà mẹ đẻ của thê tử sẽ tạo phản, nhưng có một điều khiến hắn hơi khó hiểu...

Mẫu hậu, không phải vẫn còn hoàng tỷ hay sao? Hướng thừa tướng không có con gái nhưng hai người có mà.

Triệu Chân lắc ngón tay, nói. Đấy là do ngươi không biết, bây giờ Hướng thừa tướng quyền cao chức trọng nhưng trước đây cũng là một tên nhóc nghèo hai bàn tay trắng, mãi cho tới khi hắn 26 tuổi mới có người chịu gả cho hắn, lúc ấy hoàng tỷ của ngươi đã lớn rồi, hơn nữa, hoàng tỷ của ngươi không thích con trai của thừa tướng. Con trai giống y cha bọn chúng nên khuê nữ của nàng mới chướng mắt, bốn đứa đều được định cho con gái nàng nhưng bọn họ không muốn.

Cơ mà, Hướng thừa tướng và Hướng phu nhân thật sự đôi phu thê từ nghèo hèn cho tới đầu bạc, Hướng phu nhân là một nữ nhân rất tốt, dạy dỗ người con gái nào người ấy nhất định sẽ làm người ta hài lòng, nếu không phải vì bọn họ không sinh được con gái thì Triệu Chân vẫn còn mong kết thân với nhà Hướng thừa tướng, chỉ tiếc là người nhà này không sinh được con gái.

Trần Kình lặng lẽ bĩu môi: Vậy sao người lại cảm thấy con sẽ vừa ý con gái thừa tướng? Quả nhiên, đối với hai người, chỉ có con gái mới là con ruột!

Trần Chiêu cau mày ngắt lời bọn họ. Được rồi, có định nói chuyện chính không? Vừa gặp đã lại cãi nhau rồi. Trần Chiêu không muốn Triệu Chân gặp Hướng Nho chút nào, vừa gặp Hướng Nho, Triệu Chân đã lại trêu chọc, Hướng Nho cũng không chịu thua, nếu hai người đấu võ mồm thì có thể đấu cả ngày, cả quá trình đều xem chàng như không tồn tại, nếu không phải chàng biết Hướng Nho và phu nhân Hướng Nho có tình cảm sâu nặng thì chàng đã ghen rồi.

Triệu Chân hừ một tiếng: Lại thương Tiểu Nho Nho của chàng rồi.

Trong mắt Triệu Chân, Trần Chiêu cực kỳ bảo vệ Hướng Nho, chàng đã cãi nhau với nàng không biết bao nhiêu lần vì Hướng Nho, người không biết còn nghĩ Hướng Nho là tiểu bạch kiểm được chàng nuôi ngoài cung đấy, nhưng Hướng Nho là người chỉ có thể dựa vào bản lĩnh, không thể nào dựa vào khuôn mặt tiểu bạch kiểm được...

Lão Hướng Nho râu bạc trắng nằm giữa tâm bão:...

Khi mọi người đã yên vị, Hướng Nho trình bày những chuyện quan trọng mấy hôm nay cho Trần Chiêu xem, nói về động tĩnh của thế lực thuộc hạ của Trần Chiêu ở khắp nơi.

Bây giờ Trần Kình mới biết phụ hoàng nhìn xa trông rộng, nước trong kinh rốt cuộc sâu tới bao nhiêu, thân là bậc đế vương mà hắn còn thiếu sót rất nhiều...

Trần Chiêu nhìn Trần Kình rồi nói. Trước kia cha đi vội, không bàn giao lại những thứ này cho con, sau này chuyện này đều do con giải quyết, cha cũng không lo chuyện gì nữa, thiên hạ này tương lai sẽ là của con, con không được làm....thất vọng bách tính thiên hạ này, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, không được giải quyết theo cảm tính nữa.

Trần Kình vội nói. Phụ hoàng dạy đúng, hoàng nhi còn rất nhiều điều phải học, không thể rời xa lời răn dạy của phụ hoàng... Vậy nên phụ hoàng đừng giao cho con!

Trần Chiêu xua tay. Cha đã mệt rồi, sau khi mẫu hậu con sinh xong, cha chỉ muốn đi du ngoạn khắp nơi cùng mẫu hậu con, không muốn xen vào chuyện trong triều nữa.

Phụ hoàng! Người không thể có con trai mới rồi quên con trai cũ! Con trai là thứ không thể có mới nới cũ được.

Lúc này, Hướng Nho xen lời. Ồ, nhanh vậy mà nương nương đã có tin vui rồi, vi thần có tưởng phải đợi một thời gian nữa. Chúc mừng thái thượng hoàng, chúc mừng thái thượng hoàng. Trước đây cứng đầu lắm, bây giờ nhanh vậy mà đã bị thái thượng hoàng bắt lại rồi.

Triệu Chân biết Hướng Nho nghĩ gì, nheo mắt nói. Ngươi phải chúc mừng ta đi, đứa trẻ này về sau sẽ là con của Triệu gia.

Hướng Nho kinh ngạc. Sao lại như vậy?

Triệu Chân sờ bụng, ngẩng đầu nói. Họ Triệu đấy.

Hướng Nho nhìn về phía Trần Chiêu: Bạn hiền, ngươi không có tiền đồ gì cả, để dỗ thê tử quay về mà tới hoàng tử hoàng tôn cũng không cần!

Trần Chiêu cúi đầu xem tình báo, làm như không thấy vẻ mặt của Hướng Nho.

Rời khỏi phủ Thừa tướng, Trần Kình hồi cung, Triệu Chân và Trần Chiêu trở về phủ Quốc công. Tề Quốc công biết hôm nay con trai và đứa cháu vàng ngọc trong bụng con gái quay về nên đã sớm đứng chờ, vừa thấy con gái vào trong viện đã lập tức bước nhanh như bay tới đón. Bảo bối của cha, con đã về rồi.

Triệu Chân quơ quơ tay trước mặt ông, kéo sự chú ý của cha, chỉ vào mặt mình rồi nói. Cha, mặt bảo bối của người ở đây này, không phải ở trên bụng.

Tề Quốc công nhìn nàng, nói. Ôi chao, bảo bối trong bụng con không phải cũng là bảo bối của cha sao? Mau vào trong! Nói xong ông mới thấy Trần Chiêu đang đi theo phía sau, nụ cười trên mặt Tề Quốc công cứng ngắc, cung kính nói. Thái thượng hoàng...

Trần Chiêu khách sáo nói. Nhạc phụ không cần đa lễ, sau này cứ gọi ta là con rể.

Khóe miệng Tề Quốc công khẽ giật, con rể cửu ngũ chí tôn này, ông không dám gọi.

Lúc này, Thẩm Kiệt đã đi tới, trước tiên chào trưởng tỷ, sau đó nhìn Trần Chiêu, do dự một chút rồi nói. Anh rể.

Trần Chiêu nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thản nhiên chấp nhận tiếng gọi Anh rể của hắn. Nghĩa đệ.

Triệu Chân rất hài lòng, giơ tay nói. Vào nhà thôi! Ngồi xe ngựa mệt quá, còn chẳng bằng cưỡi ngựa.

Tề Quốc công lập tức đuổi theo con gái, dặn dò. Con à, con đừng đi lung tung, cái thai này phải dưỡng cho tốt, không thể xốc nổi được. Mẹ con có thai con rồi mà còn lừa ta để ra chiến trường, sinh con ra ở vùng hoang dã, may mà không sao, nếu không...cha sẽ hối hận cả đời.

Sau khi vào nhà, Tề Quốc công nói rất nhiều chuyện rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi, người tuổi tác cao lúc nào cũng nói nhiều, luôn sợ sinh thời có điều không nói hết.

Triệu Chân duỗi tay chân, chỉ vào khuôn mặt 16 tuổi của mình. Ngồi một lát mà đã mệt, quả nhiên là lớn tuổi rồi.

Trần Chiêu bước tới đỡ nàng. Về phòng nghỉ ngơi một lát đi! Mấy hôm nay nàng chạy đôn chạy đáo bao nhiêu nơi, xe ngựa lại rung lắc, thắt lưng chắc chắn sẽ bị đau.

Thẩm Kiệt thấy bọn họ định đi, do dự mãi mới tiến lên trước nói. Trưởng tỷ, nghĩa đệ có một chuyện không thể không báo với tỷ. Sau khi tỷ đi, có chút chuyện xảy ra.

Triệu Chân nghe vậy nhìn về phía hắn. Chuyện gì?

Thẩm Kiệt nói. Phiền trưởng tỷ và tỷ phu đi cùng ta một chuyến, gặp người đó thì sẽ rõ thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi