ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Thẩm Kiệt dẫn bọn họ tới một căn viện nhỏ ở phía Đông, ngoài cửa có lính gác, trông có vẻ là thân binh của Thẩm Kiệt.

Thẩm Kiệt dẫn hai người vào phòng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc còn xen lẫn với mùi máu tươi và mùi hôi thối, thật sự rất kỳ lạ.

Triệu Chân nhíu mày lại, cảm thấy hơi buồn nôn, sau khi mang thai có rất nhiều thứ nàng không thể ngửi được, vừa ngửi đã thấy khó chịu.

Trần Chiêu đứng bên cạnh nàng thấy vậy vội vã vỗ nhẹ vào lưng nàng, hơi lo lắng. Hay là nàng đi ra ngoài đợi đi, lát nữa ta ra ngoài sẽ thuật lại chi tiết cho nàng hay.

Triệu Chân xua tay. Không sao cả, lát nữa sẽ quen thôi. Nói rồi nàng sờ lên bụng mình, không vui. Tên nhóc con này thật lắm chuyện, cái này ăn không được cái kia cũng không ăn, bây giờ ngửi thấy chút mùi cũng ồn ào hết cả lên, ước chừng sinh ra cũng chẳng khác gì lão nhị.

Thật ra, với thân hình hiện tại của Triệu Chân, chuyện mang thai và sinh con vẫn còn hơi nhỏ, chưa kịp thích ứng cũng là chuyện bình thường, sao có thể trách đứa trẻ trong bụng.

Trần Chiêu lắc đầu. Được rồi, nó có biết gì đâu? Nàng đi ra ngoài đi.

Thẩm Kiệt thấy sắc mặt của trưởng tỷ không tốt, cũng lo lắng nói. Hay là trưởng tỷ đi ra ngoài đi, lát nữa ta sợ tỷ xem xong không chịu được.

Triệu Chân nghe rồi lại càng tò mò hơn, rốt cuộc trong căn phòng này là ai mà có thể khiến nàng cảm thấy khó chịu?

Triệu Chân vỗ ngực kìm nén sự dâng trào trong cổ họng, nói. Ta đã nói không sao là không sao, đi nhanh đi. Dứt lời, nàng tự bước lên phía trước.

Hai nam nhân không thể làm gì nàng nên đành đi cùng nàng vào buồng trong.

Trong phòng có hai vị đại phụ đang bận rộn, còn có một người đang nằm trên giường, nhiều chỗ trên cơ thể được cuốn vải trắng nhưng vẫn thấm máu ra ngoài.

Triệu Chân nhìn thấy một vị đại phụ lấy con trùng màu trắng đang còn ngọ nguậy nhét vào vết thương sâu thấu xương của người nọ, trùng chạm vào vết thương rỉ máu, mười mấy con trùng điên cuồng gặm c ắn, khung cảnh ấy khiến Triệu Chân nôn hết ra ngoài, trước kia nàng từng nhìn thấy rất nhiều thứ ghê tởm, nhưng đã nhiều năm không thấy máu, đương nhiên khả năng chịu đựng cũng kém đi, hơn nữa nhóc con trong bụng lại nghịch ngợm, thật khiến nàng mất mặt.

Trần Chiêu cầm ống nhổ để cho nàng nôn, giải thích với nàng. Đó là trùng chữa bệnh, có thể ăn thịt thối, trị liệu vết thương.

Triệu Chân nôn sạch, xoa ngực nói. Ổn rồi ổn rồi ổn rồi, là chàng có kiến thức rộng rãi, còn ta không hiểu biết gì...

Thẩm Kiệt lệnh cho đại phu nhanh chóng băng bó vết thương, phần còn lại đợi lát nữa hẳng xử lý, hắn bước tới cạnh Triệu Chân, nói. Trưởng tỷ không sao chứ?

Triệu Chân gật đầu, nhìn về phía giường, khuôn mặt người đó cũng bị băng bó lại, không nhìn ra là ai. Đó là ai?

Vẻ mặt Thẩm Kiệt lộ vẻ phức tạp, một lát sau mới trả lời. Lộ Minh.

Lộ Minh!?

Triệu Chân vội vàng bước tới, nhìn Lộ Minh không còn vẹn nguyên, trợn tròn hai mắt. Lộ Minh? Tại sao hắn lại thành ra thế này? Sau khi chuyện trước kia xảy ra, Lộ Minh bị đưa về phủ Quốc công tĩnh dưỡng, sau này hắn khỏe hơn một chút thì nói muốn về Lộ gia, Triệu Chân cũng không ngăn cản hắn, sao mấy hôm không gặp mà hắn đã biến thành như vậy?

Người kia tưởng rằng đang hôn mê bất tỉnh, không ngờ nghe được giọng nói của nàng lại yếu ớt nói. Tiểu thư...

Triệu Chân lại gần hắn, mơ hồ có thể thấy được qua khe hở, đôi mắt được bao trong tấm vải trắng đang tìm kiếm nàng, Triệu Chân lại gần hơn một chút. Lộ Minh, sao người lại thành ra như vậy?

Bây giờ Lộ Minh rất yếu ớt, lại còn dùng Ma Phí Tản, thấy nàng cũng chỉ tiếp tục lẩm bẩm. Tiểu thư... mà không nói được câu nào dài hơn.

(*) Ma Phí Tản (麻沸散) là một loại thuốc gây mê được sử dụng trong phẫu thuật ở Trung Quốc thời cổ đại, được tạo ra bởi Tản Đà.

Thẩm Kiệt bước tới cạnh Triệu Chân giải thích. Trưởng tỷ, thật ra Lộ Minh là người của Dự Ninh Vương thế tử, vì làm việc không thuận lợi nên bị Dự Ninh Vương thế tử giết người diệt khẩu, mấy ngày trước được người của đệ kịp thời phát hiện ra nên giả chết để cứu về, tạm thời để hắn lại trong phủ, đợi trưởng tỷ về quyết định.

Mấy hôm trước Lộ Minh được cứu về vẫn luôn hôn mê không tỉnh, mãi tới hôm qua mới tỉnh nhưng cũng không nói chuyện nhiều với Thẩm Kiệt, chỉ nói thật ra hắn là thuộc hạ của Dự Ninh Vương, được sắp xếp vào phủ Tề Quốc công để làm việc giúp Dự Ninh Vương. Bây giờ thần trí của hắn không rõ nên Thẩm Kiệt cũng không kiêng nể gọi Triệu Chân là trưởng tỷ trước mặt hắn

Thẩm Kiệt nói tiếp. Trưởng tỷ, Lộ Minh thường bỏ độc vào thức ăn của tỷ, tuy không độc nhưng lại bị nghiện bởi một mùi hương, nếu có người sử dụng mùi hương này, đệ e rằng sẽ gây tác dụng với người bị đầu độc. Có lẽ mùi hương này có ở trên người Trần Khải Uy.

Triệu Chân nghe vậy có chút khó tin, trông Lộ Minh đơn thuần ngay thẳng như vậy nhưng thật ra là nội ứng của Dự Ninh Vương thế tử, lại còn hạ độc trong thức ăn của nàng? Thảo nào nàng vừa gặp Trần Khải Uy đã cảm thấy lạ. Triệu Chân thừa nhận bản thân là người hơi háo sắc, nhưng không tới nỗi đã có Trần Chiêu rồi mà lại thèm muốn một tên tiểu bối, nhưng mỗi lần gặp Trần Khải Uy, nàng đều cảm thấy rất lạ. Hóa ra trên người hắn có mùi hương, nhưng nàng cũng không ngửi thấy mùi hương nào trên người Trần Khải Uy.

Triệu Chân rất thành thật nói. Ta tới gần Trần Khải Uy cũng cảm thấy lạ, nhưng cũng không ngửi thấy mùi hương nào trên người cậu ta?

Trần Chiêu đứng bên cạnh lạnh nhạt nói. Ta thấy Dự Ninh Vương thế tử làm vậy cũng thừa, có đứa con trai dung mạo xuất chúng thì cần gì phải dùng hương để mê hoặc nàng?

Triệu Chân họ nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói. Chàng nói sai rồi, lẽ nào chàng đường đường là thái thượng hoàng lại không có sức hút bằng một tên nhóc ranh sao? Có chàng ở đây, sao ta có thể để ý tới người khác? Ta bị hạ độc mà thôi!

Nói vậy ai mà không nói được, Trần Chiêu không thèm vạch trần nàng, hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc so đo những chuyện này với Triệu Chân, chàng quay đầu hỏi Thẩm Kiệt. Ngoại trừ tác dụng này thì còn tác hại gì không? Có thể giải được không?

Thẩm Kiệt vẫn có chút không thoải mái khi đối mặt với Trần Chiêu, đánh mắt sang chỗ khác, nói. Lộ Minh nói không có tác hại gì nữa, vì bên cạnh trưởng tỷ đổi người hầu ăn uống liên tục nên hắn không bỏ thuốc được nhiều, có thể giải nhưng không biết liệu giải độc rồi có gây ảnh hưởng gì cho thai nhi trong bụng trưởng tỷ hay không. Với tình hình hiện tại của Lộ Minh, có rất nhiều chuyện hắn nói không được rõ ràng.

Không ngờ trước đó Trần Chiêu đã cẩn thận, phái Thiệu Hân Nghi tới đây giúp nàng, vậy mà còn gặp phải chuyện này. Triệu Chân nhìn Lộ Minh đang nằm trên giường, hắn gần như ngủ thiếp đi, không có động tĩnh gì, bộ dạng này quả thật không thể nói chuyện rõ ràng, chỉ có thể đợi người khỏe hơn chút rồi tính.

Mặc dù bị hạ độc rất khó chịu, Triệu Chân cũng không muốn bị mùi hương này không chế thần trí nhưng nàng không thể mạo hiểm với đứa con trong bụng được, thận trọng nói. Vậy đợi Lộ Minh khỏe hơn rồi hẵng nói, nếu không có hại tới đứa trẻ trong bụng thì hãy giải độc, nếu có hại thì đợi sau khi sinh con ra rồi tính.

Người cũng đã thấy rồi, có thể sang phòng khác để nói chuyện.

Sau khi nha hoàn rót xong cốc nước ấm, Triệu Chân cầm lên uống một ngụm để nén lại sự khó chịu trong dạ dày, nàng nói. Lộ Minh có nguy hiểm tới tính mạng nữa không? Nàng vẫn có chút tình nghĩa cũ với Lộ Hưng Nguyên, nhưng hơn hết là trên người Lộ Minh vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, bảo vệ mạng của hắn cũng sẽ có lợi cho bọn họ rất nhiều.

Thẩm Kiệt hiểu những gì Triệu Chân đang nghĩ, nói. Lộ Minh không biết võ công, sát thủ ra tay không nặng, mặc dù trên người hắn có nhiều vết thương nhưng được chữa trị kịp thời nên không nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ là hắn bị tạt nước hóa thi(*) nên dung mạo bị hủy, khôi phục hơi chậm, chừng bảy tám ngày nữa chắc là không có vấn đề gì.

(*) Nước hóa thi (化尸水) là một chất lỏng biến thi thể thành một vũng nước độc.

Thủ đoạn của Dự Ninh Vương thế tử cũng tàn độc, nếu đã là người vô dụng thì ngay cả thi thể cũng không giữ lại.

Triệu Chân suy nghĩ một chút rồi nói. Người Lộ gia thế nào? Có bị ảnh hưởng không?

Thẩm Kiệt lắc đầu. Không ảnh hưởng, người Lộ gia không biết chuyện này, Lộ gia cùng nằm dưới trướng trưởng tỷ nên Dự Ninh Vương thế tử không dám hành động thiếu suy nghĩ, đánh rắn động cỏ.

Triệu Chân cũng nghĩ vậy, Lộ Hưng Nguyên không thể mặc kệ con trai mình phản bội nàng, nhất định là không biết chuyện của Lộ Minh, nhưng Lộ Minh trở nên như bây giờ....

Nàng thở dài nói. Phái người bí mật bảo vệ Lộ gia đi, đợi sau khi Lộ Minh tỉnh, nếu hắn sẵn sàng khai hết những chuyện hắn biết thì tha cho hắn một mạng, đưa hắn tới điền trang ở huyện Liêu, xem như nể mặt cha hắn, tha cho hắn một con đường sống.

Thẩm Kiệt gật đầu đồng ý, nhìn về phía Trần Chiêu, có chút do dự.

Triệu Chân thấy vậy cau mày nói. Có gì thì nói thẳng đi.

Lúc này Thẩm Kiệt mới nói. Bây giờ ở Thần Long Vệ có ba vị trí trống, Dự Ninh Vương thế tử nhờ đệ sắp xếp Trần Khải Uy vào, không biết trưởng tỷ có định quay về Thần Long Vệ không?

Triệu Chân còn tưởng chuyện gì, nàng gật đầu nói. Đương nhiên là phải quay về, nhưng ta sẽ không dùng thân phận binh lính bình thường, ta muốn làm giáo đầu, còn Trần Khải Uy thì đệ cứ sắp xếp cho cậu ta vào đi. Bây giờ đệ là đồng minh của Dự Ninh Vương thế tử, sao có thể từ chối hắn ta.

Trần Chiêu nghe vậy nhìn về phía Triệu Chân, trong mắt hiện lên dòng chữ: Sao ta lại không biết nàng muốn làm giáo đầu?

Triệu Chân nói có sách mách có chứng. Hai người nghĩ thử xem, nếu ta làm giáo đầu thì sẽ không phải luyện tập hàng ngày, tuân thủ quy định ba ngày nghỉ ngơi, có thời gian sẽ hồi cung dưỡng thai, cũng tránh chạm mặt Trần Khải Uy nhiều lần, đây chẳng phải thuận tiện hơn nhiều sao?

Trần Chiêu nghĩ lại cũng thấy đây là ý kiến hay, nếu Triệu Chân dùng thân phận trước đây để quay về, chắc chắn sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng, nếu nói thì nàng sẽ bị nói là nhân họa đắc phúc, được bệ hạ coi trọng. Làm chức quan nhỏ không chỉ tránh cho nàng bị điều tiếng sau lưng mà còn có thể tăng uy quyền của nàng trong Thần Long Vệ.

Vậy nên Trần Chiêu gật đầu nói. Cứ quyết định thế đi, lát nữa ta phái người tiến cung truyền lời, bảo Tục Hoa viết một thánh chỉ phong cho nàng một chức quan nhỏ, quay lại Thần Long Vệ cũng có thể nở mày nở mặt một chút.

Được nam nhân nhà mình đồng ý, Triệu Chân thở phào nhẹ nhõm, nàng còn đang sợ Trần Chiêu không cho nàng quay về Thần Long Vệ vì nàng đang mang thai, nếu vậy thì sẽ uổng phí công rải đường của nàng.

Triệu Chân nở nụ cười lấy lòng với Trần Chiêu, Trần Chiêu dùng mắt đáp trả nàng: Thỉnh nàng tự trọng.

Lúc này, Thẩm Kiệt đột nhiên quỳ xuống trước mặt hai người, lớn tiếng nói Trưởng tỷ, tỷ phu, trước đây là đệ hồ đồ, bị người khác xúi giục nên làm hại tới trưởng tỷ, từ nay về sau Tử Trừng không dám...sinh lòng khác nữa, sẽ trung thành tận hiến với trưởng tỷ và tỷ phu.

Thẩm Kiệt trước đây khi đứng trước mặt chàng lúc nào cũng hừng hực khí thế lại đột nhiên mở miệng gọi tỷ phu, Trần Chiêu vẫn chưa kịp thích ứng, nhưng bây giờ hắn thành khẩn trước mặt trưởng tỷ như vậy là đang buộc chàng phải bất chấp những hiềm khích trước kia để chấp nhận hai tiếng tỷ phu này, từ nay về sau là người chung một thuyền, nếu chàng không rộng lượng thì Triệu Chân sẽ trở mặt với chàng.

Vì vậy, Trần Chiều mỉm cười nói. Đều là người một nhà, có gì mà tận hiến với không tận hiến. Trưởng tỷ chỉ hy vọng đệ có thể hiểu ai mới là người thân của đệ, ai thật lòng muốn tốt cho đệ. Sau này không được tái phạm nữa. Chúng ta vẫn luôn là người một nhà.

Sau khi nghe điều này, Triệu Chân cảm thấy rất hài lòng. Không hổ là nam nhân của nàng, nói đúng ý nàng. Triệu Chân gật đầu nói. Tỷ phu đệ nói phải, đây là điều ta muốn đệ hiểu, đệ không phải thuộc hạ của trưởng tỷ, trưởng tỷ không cần đệ tận hiến, nhưng đệ phải hiểu rõ đúng sai, ai gần ai xa, ta và tỷ phu của đệ sẽ không làm hai đệ.

Muốn Thẩm Kiệt không có rào cản với Trần Chiêu thì không thể nào, nhưng sau khi nghe Trần Chiêu nói, hắn đã hiểu mình có cố gắng cả đời cũng không thắng được Trần Chiêu, không phải vì tài năng mà là bởi vì Trần Chiêu còn hiểu Triệu Chân hơn hắn, biết Triệu Chân muốn gì...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi