ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Hôm nay Trần Khải Uy vào quân, mặc một bộ quân trang tới, dung nhan tuyệt sắc kết hợp cùng cách ăn mặc hiên ngang oai hùng, thật sự khiến người ta ngạc nhiên.

Phó Ngưng Huyên không khỏi ngạc nhiên. Dì nhỏ, đây là ai?

Trần Khải Uy nghe tiếng, nhìn về phía mỹ nhân đứng bên cạnh Triệu Cẩn, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành ấy khiến người ta khó mà quên được. Cậu ta vừa nhìn đã nhận ra đây là Ninh Nhạc Quận chúa, con gái của trưởng công chúa. Đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau, trước kia khi hắn tới phủ trưởng công chúa chúc thọ, cố ý giấu mình, không nhận ra thì cũng đúng. Nhưng hôm lễ hạnh phúc từng đối mặt với nhau rồi, tại sao vị quận chúa này lại không nhớ gì về cậu ta?

Ánh mắt cậu ta đảo qua đảo lại trên người Phó Ngưng Huyên. Ninh Nhạc Quận chúa không nhớ ta sao? Ta là Trần Khải Uy, chân của quận chúa thế nào rồi?

Chuông báo động trong Triệu Chân rung lên, hôm trước Trần Chiêu tiến cung thay cháu ngoại, đây là lần đầu tiên cháu ngoại thấy tướng mạo vốn có của Trần Khải Uy, nàng tiến lên một bước chuyển chủ đề. Sao ngươi lại tới Thần Long Vệ?

Trần Khải Uy đưa mắt nhìn Triệu Chân, nở nụ cười với nàng. Tới tìm nàng đó, ta vào Thần Long Vệ thì có thể thấy nàng mỗi ngày, tập luyện cùng nàng. Dứt lời, cậu ta bước tới gần nàng, đưa một túi gói giấy dầu cho nàng, mặt mày cong cong. Mứt hồng, ta mua món này ở một quán ngon nhất kinh thành, hôm trước ta tới phủ cũng không gặp được nàng nên không thể đưa nó cho nàng. Nói rồi mím môi lại, dáng vẻ kia quả thật đáng thương biết bao.

Nếu không biết bộ mặt thật của cậu ta thì Triệu Chân thật sự nghĩ rằng con hồ ly nhỏ trước mặt mình mang tính cách hiền lành. Cậu ta tới gần nàng, dù nàng không ngửi được mùi hương gì nhưng lại không nén được cảm giác rung động, không có cảm giác ghét bỏ, lại còn sinh ra cảm giác thân thiết, loại thuốc này thật sự rất quái dị, có thể khống chế lòng người.

Triệu Chân lắc đầu. Không ăn, gần đây ta béo rồi, không ăn ngọt. Ai mà biết mứt hồng này được làm từ thứ gì, nàng ghét bỏ nói. Ngươi tới Thần Long Vệ bằng cách nào? Chỉ với chút công phu mèo cào mà còn muốn làm cận vệ của bệ hạ.

Trần Khải Uy nghe vậy càng tội nghiệp hơn, lấy túi giấy dầu lại, lấy một miếng ra ăn, nhai nhai rồi nói. Cha ta chê ta ngày nào cũng nhàn rỗi, ta muốn tới Thần Long Vệ gặp nàng nên liền xin cha tới đây. Dứt lời, cậu ta lại đưa mứt cho nàng. Cẩn Nhi, nàng không ăn thật sao? Ta đặc biệt mua cho nàng đấy, ăn rất ngon. Dứt lời, cậu ta lại ăn thêm một miếng, trông có vẻ như đây là mỹ vị nhân gian.

Phó Ngưng Huyên đứng cạnh thấy hai người có gì đó không ổn, liền nói thẳng. Này, có phải ngươi thích dì nhỏ của ta không?

Trần Khải Uy nghe vậy chớp mắt, xấu hổ mím môi dưới, trông có vẻ ngượng ngùng. Đúng vậy, ta và Cẩn Nhi đều...

Triệu Chân sợ cậu ta nói ra những lời kinh hãi thế tục trước mặt cháu ngoại nàng, trách mắng. Ngươi câm miệng lại!

Trần Khải Uy bị nàng dọa cho hoảng sợ, nhưng rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn Triệu Chân giống như thê tử nhìn phu quân, vẻ mặt kia chứng minh cậu ta và Triệu Chân có chuyện mờ ám.

Phó Ngưng Huyên thấy vậy lo lắng giúp ông ngoại mình, nói. Không cho ngươi thích dì nhỏ của ta! Dì nhỏ của ta có người trong lòng rồi!

Phó Ngưng Huyên không biết chuyện gì, thậm chí Phó Ngưng Huyên còn nghĩ Triệu Chân và Trần Chiêu đã rạn nứt. Ông ngoại còn dặn nàng phải nói tốt giúp ông trước mặt bà ngoại, để bọn họ hòa giải càng sớm càng tốt, sao có thể để người khác đào góc nhà ông ngoại?

Triệu Chân biết cháu gái không biết gì, quay đầu trừng nó, giả vờ tức giận. Ta không có người trong lòng! Đừng nói lung tung!

Phó Ngưng Huyên thấy bà ngoại tức giận cũng hơi sợ, nhưng vẫn nhất quyết muốn nói tốt giúp ông ngoại. Dì nhỏ, có lẽ người ấy có nỗi khổ tâm đó, người đừng giận người ấy nữa...

Trần Khải Uy tò mò. Hắn ta là ai vậy? Cẩn Nhi, nàng có người trong lòng nên mới không thích ta sao?

Triệu Chân tức giận trừng mắt nhìn Phó Ngưng Huyên, như thể đang tức giận với Phó Ngưng Huyên, nàng giật túi giấy dầu từ trong tay Trần Khải Uy, lấy vài miếng mứt hồng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói. Ăn ngon quá. Nói rồi ngoắc tay với Trần Khải Uy. Đi với ta, luyện tập một lát, ta sẽ nói cho ngươi biết phải trải qua cuộc sống ở đây thế nào. Dứt lời, nàng không quan tâm tới Phó Ngưng Huyên nữa, dẫn Trần Khải Uy tới chỗ khác.

Phó Ngưng Huyên đứng phía sau dậm chân, bà ngoại thật sự giận ông ngoại rồi! Nối lỡ bà ngoại trong phút bốc đồng tìm một ông ngoại khác cho nàng ta thì phải làm sao? Nghĩ thôi mà đã sợ rồi.

Hai người đi tới một nơi hẻo lánh, Triệu Chân tức giận nhổ hạt hồng ra, nhìn Trần Khải Uy rồi nói. Ngươi đừng nghe nó nói bậy, ta không có người trong lòng

Trần Khải Uy ngoài mặt làm vẻ khó hiểu nhưng trong lòng đã biết từ lâu, trước kia nàng có quan hệ tình cảm với một thuộc hạ trong phủ công chúa, bị bọn họ xen vào nên đã tan, dù không tới mức đoạn tuyệt với phủ công chúa vì một tình nhân cũ, nhưng có Thẩm Kiệt ở đây, có lẽ sau này sẽ càng ngày càng xa, đây chẳng phải là trở mặt với cháu gái mình sao?

Bây giờ, vì thái tử thích nàng, bệ hạ cũng sủng ái nàng, giúp nàng bịa đặt thân phận đưa nàng tiến cung làm bạn cùng thái tử, theo lời cha nói, bệ hạ có ý nạp nàng làm phi tần, nhưng Triệu Chân không có suy nghĩ như vậy nên bệ hạ không ép buộc. Hơn nữa tương lai cậu ta cũng không thật sự cưới Triệu Chân, chỉ đang mượn sức phủ Tề Quốc công mà thôi. Liệu Thẩm Kiệt có làm được chuyện lớn hay không thì còn đợi bàn bạc.

Cậu ta tiến lại gần nàng một chút, thử nắm lấy tay nàng, thấy nàng không gạt đi thì nhẹ giọng nói. Ta không hỏi, nàng chỉ cần biết ta sẽ đối xử tốt với nàng là được. Hắn nói rồi, nghiêm túc nói thêm. Có lẽ nàng nghĩ ta cứng đầu, nhưng nàng là người đã cứu mạng ta, ân tình này đáng để ta dùng cả đời trả cho nàng. Hơn nữa trong lòng ta rất ngưỡng mộ nàng, người con gái như nàng trong vạn người cũng không có một người, ta thật may mắn.

Triệu Chân ngước mắt nhìn hắn, dường như đã hơi dao động. Trước đây ta đánh ngươi một trận mà ngươi còn cảm thấy ta tốt?

Trần Khải Uy cười. Nàng lợi hại như vậy, sau này còn có thể bảo vệ ta, nếu ai bắt nạt ta thì đã có thê tử che chở cho ta.

Triệu Chân hất tay hắn ra, làm vẻ ngượng ngùng. Ai là thê tử của ngươi! Ngươi còn nói bậy ta sẽ không để ý tới ngươi nữa! Dứt lời, nàng quay lưng lại, im lặng nôn một cái.

Trần Khải Uy biết mình đã có cơ hội, cũng không nghi ngờ gì nhiều, bởi vì trong lòng cậu ta đã chắc chắn mấy phần. Trước kia bọn họ đã chuẩn bị, hạ độc cho Triệu Chân, dưới tác dụng của độc dược, Triệu Chân sẽ dễ dàng động lòng với cậu ta hơn. Hơn nữa trước đó nàng đã bị người khác làm tổn thương, đây là lúc cần được an ủi, dễ rung động nhất.

Trần Khải Uy bước vòng tới trước người nàng, nở nụ cười lấy lòng. Nếu có người bắt nạt nàng, ta cũng sẽ báo thù cho nàng! Nàng chỉ ai, ta đánh người đó!

Ta chỉ ngươi, ngươi có tự tát mình không?

Triệu Chân thật sự không chịu đựng nổi việc giả vờ trẻ con nói chuyện yêu đương với cậu ta, nếu còn tiếp tục nàng sẽ nôn chết mất, liền giả vờ nghiêm túc, nói. Được rồi, lát nữa ngươi phải thử tập luyện, để ta nói cho ngươi biết phải thử cái gì để ngươi chuẩn bị một chút. Thần Long Vệ còn không vào được thì ngươi định đánh ai?

Triệu Chân nói như vậy rõ ràng là đã nghiêng về phía hắn, Trần Khải Uy vội vàng gật đầu, lộ ra nụ cười sáng lạn, dáng vẻ tỏa sáng rực rỡ kia thật sự khiến người ta say đắm, nhưng Triệu Chân bị Trần Chiêu lừa bao nhiêu lần nên vẫn còn giữ được sức đề kháng.

Trước đó khi so chiêu với Triệu Chân, Trần Khải Uy giấu tài, tập luyện thử ở Thần Long Vệ cũng không khó, trong cả quá trình luyện tập, cậu ta vẫn luôn bình thường, không mạnh cũng không yếu nhưng vẫn đứng được ở bậc trung.

Trần Chiêu nhìn hắn, nói. Ngươi cũng được lắm. Trước kia khi so chiêu Triệu Chân đã nghi ngờ thằng nhóc này giấu tài, hôm nay mới được chứng kiến rõ. Khi cậu ta bắn cung, đều có thể khống chế được. Quả nhiên đời sau của Dự Ninh Vương không tệ.

Trần Khải Uy gãi đầu, nói. Sau khi thua nàng, quay về nhà ta đã luyện tập rất chăm chỉ, dù không sánh được với nàng nhưng cũng sẽ không tụt lại quá xa so với nàng. Diễn kiểu thật thà quả là tuyệt vời.

Triệu Chân gật đầu, nhìn cháu gái đứng cách đó không xa đang nói gì đó với ca ca của nó, tám phần mười là đang nói về nàng. Đứa nhỏ xui xẻo này, còn sợ hậu viện bà ngoại không cháy? Chắc chắn lại muốn kể chuyện giật gân trước mặt ông ngoại nó, cũng may hai người đã nói chuyện rõ với nhau, nếu không...hai người lại cãi nhau một trận chỉ vì đứa cháu ngoại không có mắt nhìn này.

Lúc này, một tốp người ngựa đổ vào thao trường, là Trần Kình tới. Hắn bị một tốp người vây quanh, bên cạnh còn có Trần Tự đang tung tăng nhảy nhót.

Trần Tự thấy bà nội thì chạy như bay tới, giơ ba đóa hoa vàng cho nàng. Tặng người!

Triệu Chân nhìn ba đóa hoa vàng không biết tên, vui lên một chút, ôm cháu trai vào lòng. Tặng cho dì nhỏ sao?

Trần Tự vừa nghe dì nhỏ đã biết bà nội lại muốn chơi trò chơi cùng nó, gật đầu hợp tác. Tự Nhi hái đó! Tặng cho dì nhỏ xinh đẹp nhất!

Triệu Chân hôn cháu trai mình một cái. Bảo bối ngoan!

Trước kia Trần Khải Uy đã biết thái tử rất thân thiết với Triệu Cẩn, nghe nói là vì Triệu Cẩn trông giống hoàng thái hậu đã về cõi tiên, nếu không sẽ không được tìm về Phủ Tề Quốc công. Tề Quốc công cũng rất yêu thương đứa cháu mình tìm về, vô cùng coi trọng, bây giờ lại được bệ hạ và thái tử coi trọng, người muốn nịnh bợ phủ Tề Quốc công quả thật là nhiều.

Trần Khải Uy bước lên trước nói. Thái tử điện hạ!

Trần Tự nghe tiếng nhìn về phía hắn, chớp chớp đôi mắt to đen láy, cười ngọt ngào. Tỷ tỷ xinh đẹp!

Trần Khải Uy sửng sốt, mặt mày nhăn lại, nói. Điện hạ, ta là đường huynh của người, không phải đường tỷ.

Trần Tự nghe xong có vẻ hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn bà nội.

Triệu Chân gật đầu với nó. Là đường huynh của điện hạ!

Lúc này, Trần Kình đã bước tới gần, mọi người đều quỳ xuống, hắn đỡ mẫu hậu lên, miễn cho mẫu hậu quỳ xuống, ánh mắt dịu dàng rơi trên khuôn mặt mẫu hậu, cười lớn. Cẩn Nhi, Tự Nhi vừa thấy hoa đã xuống hái cho người ngay lập tức, ta không ngăn được. Trẫm cũng hái vài đóa hoa, người nhìn thử xem, người thích hoa ai hái? Dứt lời, một thị vệ đưa cho nàng một bó hoa được người ta cắt tỉa ngay ngắn.

Triệu Chân nhìn tay con trai, nó đã cắt tỉa cành, bên trên có tầm bảy, tám bông hoa. Thế sao nó không cắt luôn cây mang về đây?

Triệu Chân ghét bỏ liếc mắt nhìn, rồi lại nhìn cháu trai. Đương nhiên là thái tử điện hạ rồi, xinh đẹp dễ thương, còn làm được kẹp tóc. Dứt lời, nàng cười với cháu trai. Điện hạ đeo lên cho ta đi!

Trần Tự vừa nghe nói bà nội thích nó, nó cười vui vẻ, giơ bàn tay nhỏ cẩn thận đeo hoa lên cho bà nội, sau đó vui vẻ vỗ tay. Đẹp quá!

Trần Kình không tỏ ra yếu thế, ngắt một bông hoa cài cho mẫu hậu. Của Trẫm cũng đẹp.

Trần Khải Uy đứng bên cạnh nhìn, trong lòng hơi lo lắng, có phải bây giờ hắn hơi mạo hiểm rồi chăng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi