ĐẾ HOÀNG THƯ

Ngày hôm sau, Đế Tử Nguyên sáng sớm đã vào triều. Ôn Sóc ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới bò dậy khỏi chiếc giường êm ái, một bước ba lần quay đầu không cam lòng rời khỏi thư phòng.

Ngoài Hầu phủ, tổng quản Đông cung chỉ cần thì sẽ trả lời bày ra gương mặt tươi cười ôn hòa, tha thiết mong chờ nhìn về phía cửa lớn, thấy Ôn Sóc bước ra, ánh mắt sáng ngời vui mừng.

Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Sóc cũng không còn lạnh lùng như tối qua, chỉ cau mày bước xuống bậc thềm đá rồi rời đi.

Thái độ này đã vượt khỏi mong chờ của Lâm Song, lão quản gia gần như nhảy dựng lên vì vui sướng, hắn bỏ đi gương mặt già nua, cẩn thận theo sau Ôn Sóc.

Theo qua hai con đường, giọng hung dữ của Ôn Sóc truyền đến "Ta không có tha thứ cho ngươi, là ngươi tự muốn đi theo."

"Vâng, vâng." Lâm Song cười tít mắt, lập tức trả lời "Lão nô xuất cung làm một chút chuyện, vừa hay cùng đường với công tử."

Ôn Sóc không được tự nhiên ho khan một tiếng, lại nói một câu "Tỷ nói rồi, Bệ hạ sẽ không phạt nặng Điện hạ, đợi vài ngày nữa ngài ấy sẽ về Đông cung."

Ôn Sóc nói xong lại tiếp tục im lặng, nghe thấy tiếng thở hổn hển của lão đầu phía sau, bước chân của hắn bất giác cũng chậm lại. Nói cho cùng vẫn là người chăm sóc hắn từ nhỏ, dù hắn có giận đến mức nào, có chịu uất ức hơn nữa cũng không trút ra được.

Lâm Song thấy Ôn Sóc như vậy, nụ cười trên khóe môi càng trở nên dịu dàng. Khó trách Điện hạ bằng lòng vì tiểu công tử làm đến mức này, tiểu công tử, thật sự rất nhân từ.

Nào ngờ Ôn Sóc không trở về phủ thị lang như ông nghĩ, mà ngược lại ra khỏi kinh thành, đến núi Phù Lăng.

Ôn Sóc từng bước leo lên bậc thang đá, Lâm Song hơi do dự, đi theo về phía trước.

Nửa canh giờ sau, Ôn Sóc thở hổn hển dừng trước tiểu viện nơi nghỉ ngơi của Đế Thịnh Thiên ở chùa Phù Lăng. Lâm Song không dám làm bừa, đứng ngoài chùa đợi, không dám bước vào.

Lúc này, mặt trời cũng đã đứng bóng, Đế Thịnh Thiên nằm trên ghế mây dưới gốc đào cắn hạt dưa. Sợ là người vẫn có được cảm giác nhàn nhã này ở cả kinh thành chỉ có mình nàng.

Ôn Sóc chần chừ hồi lâu ngoài viện, lần đầu tiên hắn hồi hộp chờ mong được gặp Đế Thịnh Thiên, lần thứ hai này ngược lại không biết phải đối mặt như thế nào.

Đây là lão tổ tông của Đế gia, người khai quốc xây dựng nên vương triều Đại Tĩnh, e là đã sớm biết thân phận của hắn, nếu không đêm giao thừa đó, người sẽ không giống hệt các vị trưởng bối trong nhà như vậy. Ôn Sóc vốn thông minh, xâu chuỗi nhiều chuyện với nhau liền hiểu rõ tất cả.

"Vào đi, còn rề rà nữa thì trời sẽ tối đó." giọng lười biếng từ trong viện truyền ra.

Ôn Sóc dừng lại bước chân lượn vòng, thở một hơi thật dài, bước vào trong viện. Hắn đến trước mặt Đế Thịnh Thiên hành lễ "Bái kiến Đế tiền bối."

Đế Thịnh Thiên nhướng mày, lần đầu tiên Ôn Sóc gặp nàng liền gọi theo Đế Tử Nguyên là 'cô tổ mẫu', lần này lên núi lại gọi 'Đế tiền bối'.

"Sao hả? Con không định nói với Tử Nguyên thân phận của mình à?" thấy Ôn Sóc không nói, nàng lại nói "Là vì Hàn Diệp?"

Ôn Sóc không trả lời, hỏi ngược lại "Đế tiền bối biết con là ai, tại sao không nói với tỷ tỷ?"

Đế Thịnh Thiên điều chỉnh một tư thế thoải mái trên ghế mây, nhìn Ôn Sóc "Vì Hàn Diệp." Ôn Sóc có chút kinh ngạc.

"Nó đến núi Phù Lăng gặp ta, bảo ta giữ bí mật về thân phận của con. Có phải con sợ một khi thân phận của mình bị vạch trần, Hàn Trọng Viễn sẽ động thủ với Ngụy Gián?"

Ôn Sóc gật đầu "Tiền bối, Điện hạ tại sao lại không nói với tỷ tỷ, nếu nói ra ......"

"Nếu nói ra, Tử Nguyên có lẽ sẽ mềm lòng, đúng không?" Đế Thịnh Thiên tiếp lời của Ôn Sóc "Tẫn Ngôn, Hàn Diệp càng hiểu Tử Nguyên hơn con, với nó mà nói, nói ra thân phận của con, chỉ sẽ cản trở con đường của Tử Nguyên."

"Con đường của tỷ tỷ? Ý tiền bối là ......" Ôn Sóc liếc mắt nhìn về phía kinh thành "Vậy Điện hạ thì sao? Điện hạ không cảm thấy đáng tiếc sao?"

"Ôn Sóc, Tử Nguyên không phải vì báo thù mới muốn giành ngôi vị Hoàng đế, từ đầu đến cuối, Hàn Diệp và con bé ...... đều đi cùng một phương hướng. Chín năm trước, ta từ Nam Hải trở về, nhìn thấy mộ phần Đế gia đầy khắp núi Cửu Hoa, cũng nghĩ giống như tất cả mọi người, nghĩ rằng từ đây về sau hai nhà Hàn Đế là tử cục, giải không được."

"Vậy tiền bối bây giờ ......"

"Hàn Diệp có lẽ giải được kết cục không chết không thôi của hai nhà." Đế Thịnh Thiên nhắm mắt, hồi lâu sau mới nói một câu "Đúng thật là kỳ quái, tính tình của Tử Nguyên giống Hàn Tử An, Hàn Diệp lại giống ta."

Nàng nói xong thì xua tay "Về đi, con muốn lựa chọn thế nào thì tùy con, không cần hỏi ta."

Ôn Sóc đứng đó một hồi, đáp một tiếng rồi rời khỏi viện.

Ngoài chùa, Lâm Song nhìn trái nhìn phải, nhìn thẳng vào chùa. Gió lớn thổi qua, đỉnh núi không có vật cản, lão tổng quản bị thổi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ôn Sóc bước ra, vừa vặn thấy được cảnh này, hắn cất bước đi ra ngoài chùa, Lâm Song vẫn trầm mặc cẩn thận theo sau hắn.

Bước chân của thiếu niên dừng lại, giọng nói ấm áp đột nhiên vang lên "Lâm tổng quản, mọi chuyện rồi sẽ có ngày tốt đẹp phải không?"

Lâm Song ngẩn người, vẫn là dáng vẻ cười híp mắt, thậm chí còn không sợ chết lải nhải một câu "Đúng vậy, tiểu công tử, dù là chuyện gì, cũng sẽ có lúc kết thúc. Lão nô đã trải qua mấy triều đại thịnh thế, năm đó loạn chư hầu kéo dài mười mấy năm, không phải cũng đã được kết thúc bởi Đế gia chủ và Tiên đế đó sao. Trên đời này, không có trở ngại không thể vượt qua. Phải tin rằng chuyện thành là do người, con người cứ không thể bị ông trời trêu đùa."

Sau khi nghe những lời này, Ôn Sóc đứng trên đỉnh núi Phù Lăng, như trút được gánh nặng, lặng lẽ gật đầu.

Vào ngày thứ hai sau khi Tả tướng bị gϊếŧ, thượng triều buổi sáng vẫn diễn ra trên điện Kim Loan như thường lệ. Người của phe cánh Tả tướng còn chưa kịp nhảy ra luận tội Thái tử, thì tội danh tham ô quân nhu, hãm hại lão thần của Khương Du đã bị quan ngự sử vạch ra từng tội một, các triều thần trên điện Kim Loan tức giận, lần lượt thỉnh cầu vua Gia Ninh khám xét tịch thu tướng phủ, muốn xem xem con sâu mọt này đã tham lam bao nhiêu tài sản.

Ngay cả vài vị lão công hầu xưa nay chưa từng can dự vào tranh đấu phe phái cũng vô cùng phẫn nộ với chuyện này, ai nấy đều cố hết sức thỉnh cầu trên điện Kim Loan, hoàn toàn không giống dáng vẻ Bồ Tát ba phải ngày thường. Các quan viên thuộc phe cánh của Tả tướng sợ hãi trước sự áp đảo trên triều đường, lại thêm đám người hiện giờ đã là rắn mất đầu, cũng không dám lên tiếng.

Thái tử xưa nay được triều thần kính trọng, điều này thể hiện rất rõ trong chuyện này.

Vua Gia Ninh thuận theo nguyện vọng của các triều thần, ban chỉ khám xét tịch thu tướng phủ, nam tử tướng phủ bị phán xung quân, nữ nhân trẻ nhỏ đày đến Tây Bắc.

Thánh chỉ vừa ban, chúng thần đều cảm khái, năm đó Tần lão đại nhân bị vu oan tham ô, cả phủ cũng có kết cục như thế này. Vòng luân hồi mười năm, thật đã ứng với câu 'không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa tới.'.

Còn về vị Thái tử đã một kiếm chém chết tể phụ đương triều, không ai dám nói hắn vô tội. Chỉ là các triều thần đều nói Thái tử lòng mang dân chúng, mang ơn sư phụ đế vương lúc nhỏ, nên trong lúc cực kì bi thương mới xuống tay với Tả tướng, tuy phạm quốc pháp, nhưng cũng hợp lẽ phải. Cũng có rất nhiều dân chúng quỳ trước cổng Trùng Dương cầu tình cho Thái tử, mong Bệ hạ có thể xem xét những công lao trước kia của Thái tử.

Theo lý mà nói, Mộc vương đã chết, Ngũ điện hạ là người từ bi ăn chay niệm Phật, Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi lại ở Tây Bắc xa xôi, hoàng tử có thể giữ vững được Đại Tĩnh chỉ còn duy nhất mỗi Thái tử. Lần này các triều thần tìm hết mọi lời lẽ, cân nhắc lòng vua mà người trước người sau nói những lời tốt đẹp cho Thái tử trên điện Kim Loan. Nào ngờ vua Gia Ninh đáng lẽ nên quan tâm chuyện này lại dửng dưng đè chuyện của Thái tử xuống. Không trách phạt cũng không thả ra, khiến một đám triều thần cứ như lơ lửng trên không mà hạ triều.

Được rồi, ngài ấy là Hoàng đế, bị nhốt là nhi tử của ngài ấy, liên quan gì đến bọn họ chứ! Các đại thần ai nấy sau khi tự an ủi mình, thì kìm nén uất ức trở về phủ.

Suy cho cùng, nước không thể một ngày không có trữ quân, vào ngày thứ ba Thái tử bị giam, sứ đoàn Đông Khiên nghênh cưới công chúa An Ninh đã đến, lại đẩy chuyện của Thái tử lên đầu sóng gió.

Dù thế nào đi nữa, cũng phải nghĩ đến công chúa Bắc Tần ở trong biệt viện hoàng gia đã xa xôi ngàn dặm đến gả cho Thái tử chứ!

Các triều thần cuối cùng cũng đã tìm được lý do cứu Thái tử, các tấu chương khẩn cầu Bệ hạ ban hôn đã sớm chất thành đống cao trong Thượng thư phòng.

Mấy ngày trước, vua Gia Ninh giam Thái tử thật sự chỉ là muốn lạnh nhạt hắn, nhưng mấy ngày nay quả thật là thân mình lo chưa xong. Đến cả tấu chương chất đống trong Thượng thư phòng cũng chưa hề lật, sắc mặt ngày càng u ám hơn. Không cần đoán cũng biết, cả Đại Tĩnh có thể khiến ông sức đầu mẻ trán cũng chỉ có Đế Tử Nguyên không sợ trời không sợ đất kia ở trong phủ Tĩnh An Hầu.

Triệu Phúc vội vàng bước vào Thượng thư phòng, lau mồ hôi lạnh trên trán "Bệ hạ ......"

"Hôm nay lại là ai?" vua Gia Ninh đứng trước cửa sổ, cầm tách trà trong tay, ánh mắt đảo qua làm người khác sợ hãi.

Trong lòng Triệu Phúc hơi chấn động, giọng nói càng thêm thấp thỏm, nhỏ giọng đáp "Là Lâm Viễn Hầu."

Vua Gia Ninh đột nhiên ném mạnh tách trà xuống đất, những mảnh vỡ xoay tròn rơi tứ tung "Nàng ta rốt cuộc muốn thế nào, muốn giải tán triều đình của Trẫm sao! Đám công hầu này lại là chuyện gì nữa, ân đức của Trẫm những năm qua còn chưa đủ nhiều sao, chỉ một lòng nhớ về Đế gia! Đế Tử Nguyên vừa về triều, đã chạy đi tỏ lòng trung thành!"

Triệu Phúc thấp thỏm không yên, không dám lên tiếng. Từ ngày thứ hai Tả tướng bị gϊếŧ, Thái tử bị giam vào Tông Nhân phủ, Đế Tử Nguyên bắt đầu bí mật gặp mặt với các lão thần trong triều. Lần nào cũng rất khó hiểu, những lần trước đến cả mật thám của vua Gia Ninh trong kinh cũng không phát hiện ra, cho đến ngày hôm kia, các ám vệ canh giữ phủ Tĩnh An Hầu tình cờ nhìn thấy Đế Tử Nguyên rời phủ, bí mật theo dõi và không thấy trở về nữa.

Triệu Phúc cảm thấy khác thường, sắp xếp một nửa ám vệ ở ngoài phủ Tĩnh An Hầu, mới tra được mỗi ngày Đế Tử Nguyên đều bí mật gặp các lão tướng hoặc công hầu ở kinh thành. Sau khi hắn nhận được tin liền bẩm báo với vua Gia Ninh.

Có lẽ câu nói trên tờ giấy mà Đế Thừa Ân đưa tới mấy ngày trước đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ vua Gia Ninh, ông chẳng thèm suy nghĩ đã khẳng định chắc chắn dã tâm lật đổ Đại Tĩnh của Đế Tử Nguyên, nếu không nàng ta không yên ổn sống qua ngày, lại đi gặp những lão thần năm xưa cùng hai nhà Hàn Đế đánh chiếm giang sơn làm gì. Càng làm cho vua Gia Ninh chấn động là Đế Tử Nguyên gặp những thần tử đức cao vọng trọng nắm trong tay binh quyền, trước nay luôn trung thành tuyệt đối với Hàn gia.

Tất nhiên, bốn chữ 'trung thành tuyệt đối' là những gì vua Gia Ninh nghĩ trước khi bọn họ gặp Đế Tử Nguyên, bây giờ đám người này còn trung thành với ông không thì không nói chắc được.

"Lâm Viễn Hầu, An Vĩnh Hầu, Trương Trọng, Hồ Vân, lại dám gặp riêng Đế Tử Nguyên ...... thủ đoạn của nàng ta ngược lại không thấp chút nào." vua Gia Ninh khẽ quát một tiếng, vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, vẻ mặt ngày càng lạnh hơn.

Nếu những người này thật sự trung thành với Đế gia, ông sẽ mất một nửa lão thần trụ cột, hơn nữa binh sĩ đóng quân tại kinh thành đều do Lâm Viễn Hầu nắm giữ.

"Bệ hạ." Triệu Phúc góp lời "Nô tài ngược lại nghĩ không thể tin được, tuy đã phải mất rất nhiều mật thám mới tra được tin tức này, nhưng Tĩnh An Hầu quân hẹn gặp, hầu hết là những lão thần Bệ hạ có thể tin tưởng, nếu nàng ta chỉ muốn làm Bệ hạ rối loạn, vậy Bệ hạ đã trúng kế ly gián của nàng ta ......"

Vua Gia Ninh sao không biết những gì Triệu Phúc nói. Tuy nhiên, Đế Tử Nguyên thông minh tuyệt đỉnh, thật giả lẫn lộn, hầu hết những lão thần này đều là thần tử trung thành với ông, còn lại đều là lão huân tước ngày thường đứng trung lập. Ông không thể động vào, lại cũng không thể bỏ mặc không quản, nếu Đế Tử Nguyên thật sự động thủ, đám người này nhất định sẽ thành con cờ cản trở ông.

Vua Gia Ninh là đế vương rất cố chấp bảo thủ, đám người này đều là lão thần tử được ông trọng dụng mấy chục năm, đáng lý không nên dễ dàng nghi ngờ lòng trung thành của bọn họ. Nhưng trời sinh ông có bản tính nghi kị quá sâu với Đế gia và Đế Thịnh Thiên, chấp niệm quá nặng, nếu không ban đầu cũng không vì tư lợi của bản thân mà hủy cả gia tộc Đế gia.

Năm đó, uy danh của Đế gia có thể sánh ngang với Hàn gia trên triều đình, trong lòng các triều thần, Đế Thịnh Thiên thậm chí còn là 'hoàng đế không ngai', không thua kém gì tồn tại của Thái tổ. Hiện nay, Thái tổ đã mất, Đế Thịnh Thiên vẫn còn sống, nếu Đế Tử Nguyên mang uy danh của Đế Thịnh Thiên âm thầm gặp gỡ, hứa hẹn ân huệ, đám người này rất có thể sẽ trở mặt.

"Triệu Phúc, lập danh sách đi, mặc kệ là thật hay giả, mấy ngày nay, Trẫm sẽ tìm lý do để điều động đám người này ra khỏi kinh thành." vua Gia Ninh vẫn luôn thận trọng, chỉ có thể tạm thời tìm cách an toàn nhất để đối phó với vấn đề này.

"Bệ hạ, trong đây có rất nhiều đại nhân kiêm nhiệm chức vụ quan trọng, nếu bị đuổi khỏi kinh thành, triều đình sợ là sẽ hỗn loạn." Triệu Phúc cẩn thận nói. Hiện nay cục diện vốn đã rối ren, sóng gió bất ngờ sẽ chỉ làm uy tín của hoàng gia mất sạch.

Vua Gia Ninh phất tay "Trẫm chưa từng tin những lão hồ ly đã trải qua mấy triều đại này, ai biết được bọn họ có phải do Đế Thịnh Thiên năm đó nhét vào trong triều không. Những năm qua Trẫm đề bạt không ít người mới, chính là để thay thế đám lão thần này. Trẫm vốn muốn mài dũa bọn họ thêm mấy năm, nhưng bây giờ chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến, kéo bọn họ lên sớm cũng tốt, đi nghĩ chỉ đi!"

Triệu Phúc cũng nghĩ như vậy, trong năm sáu năm qua, triều đình bồi dưỡng ra không ít người có năng lực, đều là Bệ hạ một tay nâng đỡ, tuyệt đối trung thành với hoàng thất. Hắn nghĩ đến một chuyện, vẫn chưa lui xuống, nói "Bệ hạ, hôm nay ám vệ canh giữ phủ Tĩnh An Hầu đến báo, Ôn thị lang rời khỏi Hầu phủ thì đi đến núi Phù Lăng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi