ĐẾ HỒN LẠC

Bảo đăng hỏa nhiên hồn phách tụ, diêm vương tam canh hoán nhân quy

[Bảo đăng cháy sáng hồn phách tụ, Diêm vương canh ba gọi người về]



Dư Tĩnh chấn động, mở mắt nhìn về phía Diêu Quang. Ánh mắt thiếu niên tinh quân kiên định như vậy, không thấy nửa phần do dự, nắm tay y cũng chặt như vậy, bóng lưng thẳng tắp bất khuất, mặc dù ở trước mặt Diêm Vương nắm giữ sinh tử, cũng không có nửa phần thoái nhượng.

Diêm Quân tựa hồ cũng không dự đoán được Phá Quân tinh lại khó chơi như thế, mày rậm không khỏi nhăn lại. Hắn lại không thể làm gì Phá Quân tinh, dù sao thiên quy sớm đã nói rõ, cấm các tiên gia tư đấu, hơn nữa sức mạnh của Phá Quân tinh cũng không phải ngồi không.

Hắn nhìn qua Dư Tĩnh đang nhìn chằm chằm vào Diêu Quang.

“Tống Đế Vương, ngươi nhiều lần nghịch mệnh hành sự, trái với quy điều địa phủ, hay là không sợ bổn vương hàng chức của ngươi, đem ngươi trọng biếm làm sĩ tốt?!”

Dư Tĩnh giật mình phục hồi tinh thần, theo những lời Diêu Quang nói, giống như rót vào cơ thể rách nát của y vô tận sinh cơ, y nhếch miệng cười, gương mặt trắng bệch trắng bệch, làm cho nụ cười này nhìn qua cực kỳ quỷ dị. Y nói với Diêm Quân: “Dư tự biết phạm trọng tội, nhưng vì sinh linh Đông hải không chịu nỗi khổ bị Côn tộc tàn sát, cho dù có vi phạm nghiêm luật địa phủ, Dư không hối hận!”

Y chịu đựng nỗi đau của định hồn đinh, nếu không có Diêu Quang ở một bên đỡ lấy, chỉ sợ đã sớm ngã quỵ trên mặt đất, nhưng mà những lời y nói vẫn vang vang, tầm mắt chăm chú nhìn Diêm Quân kiên định vô cùng, làm cho người ta cảm thấy được nhất cử nhất động của y, đúng là vì ngàn vạn sinh linh Đông hải, chính khí hào hùng, ngay cả Trượng Li cùng với mười vạn Thủy tộc cũng không khỏi động dung.

Nhưng mà Đông hải Long vương lại nhướng mi khóe miệng co giật.

Mặc dù Trượng Li cùng Dư Tĩnh không tính là thâm giao, nhưng nếu không có đối phương dùng hết toàn lực áp chế cự Côn, chỉ sợ Thủy tộc phải hy sinh vô số mới có thể chế phục được đàn Côn, mắt thấy Diêm Quân làm khó dễ, cảm thấy không thể ngồi xem, liền vội vàng tiến lên cầu tình: “Mạt tướng là Trượng Li, tướng quân của Đông hải, kiến quá địa phủ Diêm Quân! Thủy tộc chúng ta được Dư điện quân tương trợ, hàng phục Côn chúng đến xâm phạm, nếu bởi vì vậy mà Dư điện quân phạm quy điều bị phạt, mạt tướng nguyện ý gánh vác thay!”

Hắn thốt ra lời này xong, Đông hải Long vương đứng phía sau nhịn không được nâng tay vỗ cái trán phát đau. Quỷ tiên Diêm La điện muốn trộn lẫn gây sức ép nhau thế nào cũng là chuyện bọn họ đóng cửa lại tự mình xử lý, ngươi chỉ là một Long tướng nhỏ bé của Hải tộc, nhảy vào trộn lẫn làm gì? Bất quá, nếu Trượng Li thật sự không nói một lời, ngồi vách tường mà xem, thì đó cũng không phải thượng tướng quân của hắn......

Lúc này Diêu Quang nghe thấy Diêm Quân phải định tội Dư Tĩnh, muốn ra mặt biện giải, nhưng Dư Tĩnh lại nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, vì đang tựa sát vào người hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Đừng nóng vội......”

Bên kia Đông hải Long vương tách chúng Thủy tộc bước ra, vỗ vỗ vai Trượng Li, Trượng Li nhìn thấy là quân vương của mình, lúc này mới biết mình nhất thời nóng lòng không giữ quy củ, mặt đỏ lên, thả lỏng tay lui ra một bên.

Long vương vẫn chưa trách cứ, quay đầu đến, chấp tay với Diêm Quân nói: “Nhiều năm không gặp, Diêm Quân vẫn mạnh khỏe?”

“Long vương hữu lễ!” Hải vực cùng Phong Đô vốn không có lui tới, Diêm Quân cùng vị Đông hải Long quân này chính là đồng điện vi thần, tự nhiên cũng không có quá nhiều giao tình gì.

“Trước tiên bổn vương phải tạ ơn quá Diêm Quân!” Đông hải Long vương hành một lễ.

Diêm Quân mạc danh kỳ diệu: “Chỉ giáo cho?”

“Lúc trước Bắc Minh Côn tộc phạm Đông hải ta, may mắn có Tống Đế Vương trợ giúp, Đông hải ta mới không phải sinh linh đồ thán, công đức vĩ đại. Bổn vương đương nhiên sẽ thượng thư tấu rõ với Thiên quân, Thiên quân thánh tài, chắc chắn sẽ phong thưởng.”

Long vương mở miệng ngôn công, Diêm Quân ngại mặt mũi vương của Thủy tộc, cũng không tốt nói hành động lần này của Tống Đế Vương là không ổn, đành phải qua loa đáp lời: “Long quân khách khí.”

Đông hải Long vương cười nói: “Thế gian bởi vì Tỏa Yêu Tháp bị phá dẫn tới việc bách yêu cuồng phóng, đại loạn cương thường, thất nguyên tinh quân hạ phàm tìm châu trọng tố bảo tháp, tam giới chấn động. Ngươi ta mặc dù hạt vực (vùng quảng hạt) bất đồng, nhưng cửu tiêu thiên cung, đồng điện vi thần, tự nhiên phải vì Thiên quân phân ưu, bổn vương đang lo phải trợ lực như thế nào, lại không thể tưởng được địa phủ đã đi trước một bước, sai Tống Đế Vương trợ Phá Quân tinh quân nhập phàm tìm châu. Bổn vương chỉ lo thốc tập (sưu tầm) bảo vật, ánh mắt không xa bằng Diêm Quân, thật sự hổ thẹn. Người tới! Mở cửa bảo khố Long cung, cho Phá Quân tinh quân cùng Tống Đế Vương đi vào cẩn thận tìm kiếm, xem có bảo vật nào có thể sửa chữa bảo tháp!”

Một bên Trượng Li đáp: “Tuân mệnh!”

Diêu Quang nghe vậy không khỏi kinh ngạc, không thể tưởng được Đông hải Long vương keo kiệt có thể so sánh ngang với Thiên Ki cư nhiên hào phóng đáp ứng mở bảo khố, mặc người chọn lựa, này thật sự là bất khả tư nghị tới cực điểm!

Được vị Long vương đứng đầu trong tứ hải đồng tôn Long vương nện xuống cái mũ cao ngất*, Diêm Quân dù mặt có đen đến thế nào, lúc này cũng không tiện biểu lộ, nếu lúc này còn muốn chỉ trích, ngược lại sẽ bị chụp cái tội danh cản trở tìm châu, trước mặt Thiên đế, giao đãi không tốt ngược lại biến thành là hắn. (khen ngợi, tâng bốc)

Rơi vào đường cùng, vẫy lui Hắc Bạch Vô Thường hai bên, nói: “Được rồi, việc này xem ở mặt mũi Long vương cùng Phá Quân tinh quân, như vậy bỏ đi. Bất quá, mặc dù bổn vương không tính toán với Tống Đế Vương, nhưng thời gian lịch kiếp của hắn đã hết, tất nhiên phải trở về đệ tam điện chủ sự!” Nói xong nhìn về phía Dư Tĩnh, đột nhiên quát lớn một tiếng: “Tống Đế Vương Dư!” Tay trái thành hình trảo chộp vào hư không, chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, Diêm Quân không hổ là chí tôn Địa phủ, không cần pháp khí câu hồn, đã dễ dàng kéo bảy phách tán loạn của Tống Đế Vương ra khỏi thể xác!!

Phàm khu mất đi bảy phách lúc này đoạn tuyệt hơi thở.

“Ngươi làm gì?!”

Diêu Quang vội vàng buông thân thể Dư Tĩnh, đang muốn ra tay đoạt lại bảy phách, lại bị Long vương ngăn cản: “Đừng lo lắng.”

“Tránh ra!!”

“Nếu chỉ là vì câu hồn quy âm, cần gì phải lao động Diêm Quân đại giá?”

Diêu Quang không hiểu ý: “Ngươi có ý gì?!”

Khuôn mặt đoan chính của Đông hải Long vương lúc này vặn vẹo, lời nói như rít ra từ kẽ răng nghiến chặt: “Hừ. Chỉ sợ hành động của ngươi ta còn có Diêm Quân hôm nay, sớm đã bị tên kia nhất nhất tính kế.”

Diêu Quang lại kinh ngạc.

Bên kia liền thấy Diêm Quân tay phải vừa lật, trong tay liền có hơn một ngọn đèn, ngọn đèn này xem ra cực kỳ bình thường, nhìn qua chẳng có gì khác biệt với ngọn đèn nhà dân chúng bình thường.

Diêu quang tự nhiên nhận ra vật ấy, đúng là trấn điện chí bảo tụ hồn đăng của đệ tam điện, lập tức hiểu được, Diêm Quân lần này đến là vì giúp cho hồn phách thất lạc của Tống Đế Vương một lần nữa quy nguyên!

Nhưng mà ngọn đèn cũng không có ánh lửa, hắn nhớ tới Tống Đế Vương từng nói qua, tụ hồn đăng cần hồn hỏa điểm mới có thể cháy sáng, hắn tiến lên, điểm lên trán mình, dẫn ra một mạt hồn hỏa: “Ta đến điểm!”

Cần biết thiên thọ không phải vô tận, thọ nguyên luôn có thời hạn, hắn hao tổn hồn nguyên như vậy, không khác tự giảm thiên thọ.

Diêm Quân thấy hắn khẳng khái vì Tống Đế Vương lấy hồn đốt đèn, trong lòng không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, không thể tưởng được Tống Đế Vương cùng Phá Quân tinh lại có giao tình sâu như vậy, xem ra tòa Diêm La điện kia cuối cùng không sụp uổng phí.

Hồn hỏa đốt đèn, giữa ngọn đèn tràn nhiều đóa kim hoa, cực kỳ xinh đẹp.

Diêm Quân mở bàn tay trái, đem bảy phách đưa vào giữa ngọn đèn, bên trong sớm đã có ba hồn lúc trước thu lại, lúc này mượn pháp lực tụ hồn đăng một lần nữa chú luyện, nhất thời gian quang mang đại thịnh, làm chúng tiên ở đây đều thấy mắt chói lòa đau rát.

Diêu Quang vội vàng dùng sức dụi dụi mắt, ngưng tụ tầm nhìn, đợi rốt cục thấy rõ sự vật trước mắt, liền gặp đệ tam điện chủ Tống Đế Vương trong trí nhớ, cái tên luôn xem ra thản nhiên tự đắc, rồi lại đầy bụng nham hiểm, đang đứng ở bên sườn ngọn đèn, mỉm cười nhìn mình.

Biết y ba hồn bảy vía có thể tu hoàn, Diêu Quang cảm thấy mừng rỡ, rồi lại nhớ lại lời Diêm Quân nói, phải mang y về địa phủ, hơn nữa thể xác thế gian đã hết dương thọ, tiếp tục tranh luận, như thế nào cho phải?

Tống Đế Vương tựa hồ nhìn ra hắn có điều lo lắng, cho hắn một nụ cười tạm thời an tâm, không nhanh không chậm, xoay người thi lễ với Diêm Quân: “Đa tạ quân thượng.”

“Đây là chuyện phải làm, không cần nói tạ ơn.” Diêm Quân hé ra mặt đen, “Đã đến giờ, ngươi cũng nên trở về.”

Diêu Quang nghe vậy lập tức căng thẳng, gắt gao nhìn thẳng Tống Đế Vương, Diêm Quân nói không sai, Tống Đế Vương không phải tiên gia nhàn tản tùy ý trên trời, y thân giữ chức vị quan trọng, địa phủ đệ tam điện, còn nhiều quỷ hồn cần y phán quyết hình phạt, nếu ở thế gian trì hoãn thời gian, chỉ sợ luân hồi đạo chen chúc, địa phủ đại loạn. Nhưng mà tưởng tượng đến y phải rời đi, địa phủ sâu thẳm, mà chính mình hiện giờ lại đang ở nhân gian phụ trách tìm châu, chỉ sợ ngày gặp lại xa xôi vô hạn.

Nhìn thấy ánh mắt Tống Đế Vương không khỏi có hơn vài phần tình cảm không muốn buông tha.

Lại nghe Tống Đế Vương nói: “Dư còn có việc ở thế gian chưa xong, tạm thời không tiện quay về điện xử sự, mong quân thượng minh xét.”

Diêm Quân nhíu mày: “Chuyện tìm châu đã có thất nguyên tinh quân đi làm, ngươi thân là phán chức Hắc Thằng đại địa ngục, hiện giờ thập điện đầy ấp ác quỷ chờ phán quyết, nếu ngươi không trở về, cản trở thiên đạo luân hồi, tạo nên ác nghiệt, chỉ sợ ngươi — đảm đương không nổi!”

“Dư biết lợi hại trong đó, không dám làm trái.” Tống Đế Vương mặt mày ngưng khẩn, “Nhưng Dư đã ở thế gian hai mươi lăm năm, tận mắt nhìn thấy phàm nhân chịu nổi khổ bị yêu tà tứu ngược, không thể hóa giải. Dư cho rằng cùng với việc ở trong điện ai thán sinh linh đồ thán, lấy sách thượng thiện ác mà phán đoán sinh tử, không bằng đến thế gian vì chúng sinh mưu sự, mau chóng tìm được bảo châu trọng tố Tỏa Yêu Tháp, mới là phương pháp giải quyết tận gốc!”

Nói đến hợp tình hợp lý, không đợi Diêm Quân phản bác, Đông hải Long vương liền tán thưởng: “Tống Đế Vương trạch tâm nhân hậu, quả thật là phúc của Địa phủ a!”

“Đâu có đâu có, Long quân quá lời! Tiểu vương hổ thẹn, hổ thẹn!”

“Ha ha, cái gọi là khiêm tốn cũng có mức độ, quá khiêm tốn tất gần ngụy (giả vờ, ngụy quân tử)! Tống Đế Vương cần gì phải quá mức khiêm tốn?” Long vương quay đầu, lại hướng Diêm Quân nói, “Diêm Quân có cách quản lý thuộc hạ, bổn vương nhất định phải thỉnh giáo ngươi một phen!”

Hai người kẻ xướng người họa, diễn xuất tự nhiên, nhìn qua thật đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà Diêu Quang đứng một bên đã sớm nghe qua hai người này hát khúc ca tụng nhau, nhịn không được nổi một thân da gà.

Nói đến nước này, nếu Diêm Quân vẫn kiên trì bắt Tống Đế Vương mang về Địa phủ, ngược lại lại có hiềm nghi không để ý đến thương sinh, trước mặt hai vị này, một cái là lão Long vạn năm nhiếp phục tứ hải, một cái là lão quỷ xem hết thiện ác có thể phân biệt thật giả, nếu muốn dỡ sân khấu của bọn họ, thật sự rất gian nan.

Diêm Quân cũng bất đắc dĩ, đành phải thở dài một tiếng: “Tống Đế Vương, nếu ngươi đã quyết ý ở lại dương gian trợ giúp tinh quân tìm châu, bổn vương cũng không ngăn trở nữa.”

Tống Dế vương hạ mắt liễm mi, thái độ phục tùng thụ giáo.

Bất quá Diêm Quân mặt đen cũng không mua trướng này, liếc mắt nhìn y: “Bất quá, chờ việc này hoàn tất, sau khi ngươi quay về địa phủ, án quyển trong điện nhất định chồng chất như núi, đại khái ba ngàn năm cũng không cần hưu mộc.”

Tống Đế Vương thờ ơ, bất quá khóe mắt vẫn nhịn không được hơi hơi run rẩy.

Một bên Đông hải Long vương lại là khóe miệng run rẩy, suýt nữa cười ra tiếng.

Cao, thật sự là cao.

Diêm la quỷ tiên ở Địa phủ đảm nhiệm chức vụ, vốn không cần dùng vàng bạc tiền tài, bổng lộc với bọn họ tất nhiên là vô dụng, phạt cũng là phạt suông. Hơn nữa mười tám tầng địa ngục không thấy thiên nhật, thừa dịp hưu mộc đến thế gian đi dạo có thể nói là ngày thông khí của thập điện Diêm La, từng nghe nói có một Diêm La vương vì một ngày hưu mộc thậm chí không tiếc dùng thiên kim đến đổi, nếu là ba ngàn năm cũng không hưu mộc...... Phỏng chừng cho dù có là Diêm La vương cũng phải nổi điên!

Diêm Quân vung tay áo, thi nhiên xoay người, chân bước nhanh, từ thật hóa hư, thân hình khôi ngô biến mất trong hư không.

Lúc này Tống Đế Vương mới nhẹ nhàng thở ra, ba ngàn năm không có hưu mộc quả thật có chút đáng tiếc, nhưng dùng để đổi cùng Diêu Quang làm bạn nơi nhân gian trong hơn mười năm ngắn ngủn, y lại cảm thấy cũng có không nửa điểm đáng tiếc.

Lúc này thần hồn buông lỏng, hồn phách mất đi sự bảo hộ của thân xác lúc này hơi có cảm giác tản ra, dù sao tán hồn du phách đều không phải là chuyện tốt, cho dù là tiên gia, một khi hồn phách ly thể liền yếu ớt như trẻ mới sinh, huống chi y từng bị hồn phi phách tán?

Diêu quang vội vàng tiến lên, tuy biết y hồn phách suy nhược, chính mình lại không biết thuật tăng bổ, nhất thời thúc thủ vô sách, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.

“Đừng lo lắng, ba hồn bảy phách của ta đã được trùng tu phục hồi như cũ, về sau dùng thêm chút thời gian tu bổ thích hợp sẽ không có việc gì.” Tống Đế Vương mỉm cười, an ủi Diêu Quang, nhưng mà nụ cười kia nhìn qua lại hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Diêu Quang cũng là tiên nhân, sao không biết y cường nghịch thiên mệnh, lấy định hồn đinh cắm vào đỉnh đầu định hồn, bảy phách nguyên bản đã bị tổn thương, hiện giờ lại trải qua tụ hồn đăng tu luyện hoàn nguyên, nhất định là đại thương nguyên khí. Thế nhưng y vẫn cười an ủi mình......

Một bên Đông hải Long vương lạnh lạnh nói: “Hồn nguyên tổn thương không thể so với vết thương trên da thịt, nhẹ thì hao tổn tu vi mấy trăm năm, nặng thì hao tổn thiên thọ.”

Diêu Quang vội hỏi: “Có phương pháp tu bổ nào không?”

Long vương liếc mắt nhìn Tống Đế Vương, dường như có chút do dự, thấy Tống Đế Vương cũng không có ý muốn nói ra tình hình thực tế.

Diêu Quang nóng nảy: “Rốt cuộc là biện pháp gì? Nói mau! Bằng không bản quân hủy Thủy Tinh Cung của ngươi!!”

Long vương cũng không phát hỏa, chậm rì rì nói: “Chuyện này không đơn giản, cổ có phương pháp song tu, chính là mượn nguyên thần giao hợp, bù đắp tổn hại.”

“Song tu?!” Diêu Quang cũng từng nghe nói về phương pháp này, vội kéo Tống Đế Vương, “Đi theo ta!” Nói xong ngự thủy nhảy lên, mang theo Tống Đế Vương chạy vào Thủy Tinh Cung.

Đông hải Long vương thấy thế ha ha cười: “Trượng Li, ngươi phân phó xuống dưới, triệt hết người hầu trong Hồi Long Điện, nếu không được phân phó, không được tới gần!”

“Tuân lệnh!!” Trượng Li có chút mạc danh kỳ diệu, bất quá Long quân đã ra lệnh, đương nhiên tuân theo.

Lúc này Đông hải Long vương nhìn về phía đám Côn ngư trụi vảy, trong con ngươi vàng kim hiện lên một tia lệ quang: “Ái khanh, ngươi cảm thấy trẫm nên xử trí đám cá to đầu không biết sống chết này như thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi