ĐỂ LÀM HÀ NGỌC HỐI HẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi cô thấy tên của Hà Ngọc lần nữa, là ở trên danh sách những người tham dự tiệc tối tốt nghiệp của năm 4.

Khương Tiểu Trinh đi ngang qua mục thông báo ở cổng trường, trùng hợp nhìn thấy tờ rơi kia.

Tiệc tối tổ chức ở lễ đường của trường, Hà Ngọc là người tham gia biểu diễn trong đêm hôm đó.

Trên tờ rơi, những con chữ được viết bằng loại phông đầy nghệ thuật: “Xin từ biệt mái trường, rảo bước về tương lai”.

Khương Tiểu Trinh nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt: Anh tốt nghiệp rồi.

Sau khi tốt nghiệp, Hà Ngọc sẽ đến thành phố nào? Làm công việc gì?

Trước khi họ giận nhau không nói lời nào, họ còn cảm thấy ngày này rất xa, họ chưa từng thảo luận về nó……

Khương Tiểu Trinh hít sâu một hơi, lại nghĩ: Nhưng mà thôi, người giỏi giang như Hà Ngọc, đi đâu cũng sẽ sống tốt thôi.

Một ngày trước hôm tổ chức buổi tiệc tốt nghiệp, trong cuộc trò chuyện đêm khuya, đám bạn cùng phòng bàn tán về việc họ muốn đến bữa tiệc của năm 4.

“Chúng mình đi được không nhỉ? Hay là chỉ sinh viên tốt nghiệp mới được tham gia?”

Một cô bạn cùng phòng khác trả lời: “Lễ đường có bao nhiêu là chỗ, chúng mình ngồi ở đằng sau, ai lại để ý đến bọn mình chứ.”

Đúng vậy, chắc là sẽ không bị chú ý đâu. Có muốn đi không? Khương Tiểu Trinh hỏi bản thân.

Ngày hôm sau, cô còn phải đi học đi làm, bận rộn xoay tới xoay lui, cũng đủ tiêu tốn hết cả ngày……

Nhưng mà.


Giảm béo lâu như vậy, tốn bao nhiêu công sức để trở nên xinh đẹp, mà Hà Ngọc còn chưa thấy được gì hết.

Khương Tiểu Trinh quyết định, tối mai cô sẽ xin nghỉ dạy gia sư với gia đình học sinh.

Cả ngày, Khương Tiểu Trinh vận hết các chiêu để trang hoàng cho bản thân.

Cô tắm rửa, trang điểm tỉ mỉ ba tiếng đồng hồ, cuốn tóc, thay bộ váy đẹp nhất mình đã chọn, xịt nước hoa, còn dành bao tâm tư vào những món trang sức nho nhỏ như hoa tai, vòng cổ.

Cuối cùng cô đối diện với cô gái trong gương, nở nụ cười hài lòng.

Trăng lên đầu cành.

Lúc Khương Tiểu Trinh rốt cuộc cũng ra khỏi ký túc xá, thì vừa hay gặp được đám bạn cùng phòng quay về.

Từ lời của các bạn, cô biết bữa tiệc tốt nghiệp đã tổ chức xong rồi.

“Mọi người ở lễ đường về hết rồi sao?” Khương Tiểu Trinh lí nhí hỏi.

Bạn cùng phòng không phát hiện được sự thất vọng trên gương mặt cô, nói thẳng luôn: “Đúng vậy, về hết rồi.”

Khương Tiểu Trinh hốt hoảng gật gật đầu.

“Ô?” Các bạn tập trung nhìn cách ăn vận của Khương Tiểu Trinh, sôi nổi khen: “Sao hôm nay cậu đẹp thế? Định đi đâu chơi à?”

Chữ “Đẹp” nhẹ nhàng đơn giản kia, tựa như một cái công tắc, giúp Khương Tiểu Trinh đang uể oải ỉu xìu sống lại.

“Tớ……” Cô vuốt vuốt tóc, ngẩng đầu, nói với các bạn: “Tớ đi gặp một người.”

Dứt lời, không đợi các bạn hỏi nhiều thêm, cô chạy xuống khỏi ký túc xá.

Cô chạy thẳng một đường. Cô chạy trên đôi giày gót nhỏ, qua những bụi cây be bé, qua tiệm tạp hóa, qua sân thể dục, chạy về hướng lễ đường.

Gió đêm lướt qua bên tai, Khương Tiểu Trinh chạy vội tới điểm đích, cầu nguyện anh có thể đợi cô.

Rõ ràng là, cô đang chạy về phía anh.

Nếu như anh không biết, nếu như anh không còn cơ hội nào để biết, thì Khương Tiểu Trinh phải làm sao đây.

May mà.

Ánh đèn xung quanh lễ đường vẫn còn sáng, cô có thể mơ hồ thấy những bóng người thưa thớt.

Khương Tiểu Trinh tinh mắt phát hiện vài người mặc trang phục biểu diễn, bèn thở hồng hộc đi qua dò hỏi.

Họ nói cho cô, lễ đường không còn ai nữa, những người biểu diễn hầu như đã về hết rồi. Họ không nhìn thấy Hà Ngọc, nếu anh chưa đi, thì có lẽ vẫn ở sau sân khấu.

Thấy dáng vẻ nôn nóng của Khương Tiểu Trinh, họ chỉ cho cô hướng tới cổng vào hậu trường.

Sau khi nói lời cảm ơn, cô chẳng dám trì hoãn tẹo nào, lại tiếp tục chạy.

Xuyên qua hành lang dài, đi về phía trước nữa là phòng trang điểm. Khương Tiểu Trinh thấy vui trong lòng, vì cô nghe thấy tiếng Hà Ngọc đang nói chuyện.

Anh hẵng còn chưa đi!

Khương Tiểu Trinh ôm trái tim đang nảy thình thịch của mình, cô cắn chặt răng, cổ vũ lên tinh thần cho bản thân rồi vọt vào phòng trang điểm.

Một loạt gương lớn ở đấy, đèn đóm sáng trưng. Khi cô xông vào, Hà Ngọc đang nói chuyện riêng với một cô gái khác.


Họ đồng thời nhìn về phía cô.

Hà Ngọc đẹp vô cùng, khuôn mặt điển trai, đôi mắt sáng ngời, khóe môi anh còn vương nụ cười chưa kịp tan hết. Cô tiến vào đúng lúc, nương theo ánh sáng, cũng nhìn thấy người kia.

Cô gái kia đã tẩy trang xong, đang để mặt mộc. Mày không tô mà nét, môi không điểm mà tươi, làn da trắng nõn trong trẻo dưới ánh đèn, hoàn mỹ đến độ không thấy lỗ chân lông.

Khương Tiểu Trinh nhìn họ, ý nghĩ bật lên trong đầu là: Thật xứng đôi.

Cô không khỏi dời mắt đi, đột nhiên thoáng thấy bóng mình trong gương.

Lớp trang điểm dày cộp, che đi những khiếm khuyết trên gương mặt. Dưới ánh sáng mạnh, gương mặt cô trông vô cùng cứng đờ, tựa như đang đeo một lớp mặt nạ vậy.

Khương Tiểu Trinh cúi đầu kéo kéo tà váy của mình, bật cười tự giễu: Ăn diện lộng lẫy mà làm chi, mình đâu phải là vai chính.

Khi cô còn mang cái tên Khương Minh Trân, cô đã hay thích cướp vai chính của mọi người, chơi đồ hàng là nhất định phải làm cô dâu cơ.

Sau này, Khương Tiểu Trinh khoác lên những mảnh vỡ của Khương Minh Trân, vẫn thích sắm vai chính như trước. Cô làm đủ mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, diện váy công chúa, ai gặp cũng ghét.

Lần này, Khương Tiểu Trinh không đảm đương nổi vai chính.

Cô hiểu rất rõ, chẳng có lúc nào rõ ràng hơn bây giờ, rằng: Cô vĩnh viễn vĩnh viễn không có khả năng đạt được vẻ đẹp tự nhiên nhường kia, để xứng đôi với người trong lòng cô.



Cảm giác ê chề dâng lên trong lòng, Khương Tiểu Trinh xoay người, đi khỏi phòng trang điểm.

Cô không thấy bất ngờ khi Hà Ngọc đuổi theo.

Anh là kiểu con trai vô cùng tốt tính, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn tốt đẹp như thế.

Khương Minh Trân thời nhà trẻ đã được nhận đôi dép lê mà anh đưa cho; Khương Tiểu Trinh hồi cấp ba được anh cõng ra ngoài từ ngôi trường đã tắt đèn, Khương Tiểu Trinh của những năm đại học mang đến bao phiền toái cho anh, mà anh thì vẫn đuổi theo.

Nghe được tiếng bước chân, Khương Tiểu Trinh bèn quay đầu lại.

Họ cách nhau một khoảng, đèn trong lễ đường đã tắt.

Cô cười với anh, chẳng rõ lắm anh có thấy hay chăng.

“Chúng ta còn có thể làm bạn nữa không?” Anh hỏi.

Giọng Hà Ngọc rất xa, giọng anh không bé, nhưng vẫn thật xa xôi.

“Từ bỏ đi.” Khương Tiểu Trinh nói.

Cô giơ tay lên, vẫy vẫy với anh, coi như từ biệt.

Hà Ngọc trông có vẻ không còn gì muốn nói, Khương Tiểu Trinh đợi anh một lát, anh không hề nhúc nhích.

Cô đành phải đi trước.

“Cậu không có dũng khí đối mặt với tớ, không có dũng khí muốn tớ tiếp tục chờ cậu. Chỉ có duy nhất lúc rời khỏi tớ, là cậu vô cùng quyết đoán, cực kỳ có dũng khí.”

Bước chân của cô không dừng lại.

Khương Tiểu Trinh nghe thấy lời Hà Ngọc nói, anh nói chuẩn lắm.


Kẻ sai chính là cô, cô đã sai rất nhiều.

“Khương Tiểu Trinh.”

Anh không đuổi theo, anh để cô rời đi, bỗng nói.

“Vậy thì tớ sẽ không chờ cậu nữa.”

Cổ họng Khương Tiểu Trinh thắt lại.

Cô có chuyện muốn nói.

Cô biết, nếu còn không nói gì nữa, thì tất cả sẽ quá muộn màng.

Giữa Hà Ngọc và cô có hiểu lầm, cô phải giải thích.

Khương Tiểu Trinh nghĩ rồi lại nghĩ, biết nói từ đâu đây, hình như những chuyện ấy cũng tầm phào lắm, chẳng đáng để nhắc tới.

Giống như cô vậy, không đáng để nhắc tới.

Cô rất muốn nói cho Hà Ngọc, cô yêu anh.

Đáng tiếc, cô đã không vượt qua được cửa ải của bản thân, kể từ thời khắc cô biết mình yêu anh.

Chẳng có gì có thể khiến cô lấy hết can đảm, có thể khiến cô thuyết phục được bản thân là Hà Ngọc không thể không chờ cô, chứ đừng nói là thuyết phục được Hà Ngọc.

Chính Khương Tiểu Trinh còn không tin, chờ cô thì có thể có được kết quả tốt đẹp gì cơ chứ, tự cô còn cảm thấy chính mình kém cỏi làm sao.

Cô không có dũng khí.

Trước kia, cô chẳng có gì hay ho ngoài dũng khí, còn giờ cô đứng tại đây, hai tay trống trơn, lựa chọn rụt mình vào trong mai rùa.

Trái tim quặn thắt từng cơn đau đớn, đầu óc Khương Tiểu Trinh rất hỗn loạn.

Cô quá mệt mỏi, khoảng thời gian này cô đã kiệt quệ rồi, cô chỉ muốn mau chóng kết thúc.

Để không phải rơi nước mắt trước mặt anh lần nữa, cô lại khoác lên mình bộ đồ mới của hoàng đế kia.

“Không đợi thì thôi.”

Giọng cô khô khốc cứng cỏi, cô nói câu cuối cùng, không hề quay đầu lại: “Cậu sẽ hối hận, Hà Ngọc ạ.”

Khương Tiểu Trinh không phân biệt được rõ ràng dụng ý của câu này. Cô muốn khiến Hà Ngọc hối hận vì đã không chờ cô, cô sẽ không ngừng cố gắng để trở nên tốt đẹp rồi khiến anh không dời mắt nổi. Hay là, cô đơn thuần chỉ muốn anh hoàn toàn chán ghét mình.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi