ĐỂ LÀM HÀ NGỌC HỐI HẬN



Món khoai lang khô mà Hà Ngọc mang từ quê lên thực sự rất nhiều, ước chừng một bao tải.

Dường như đủ cho hai đứa con nít ăn hết cả thời thơ ấu mà vẫn còn chưa hết được.

Việc chủ động tìm Hà Ngọc chơi, chủ động đối xử tốt với Hà Ngọc, đều không phải chuyện mất mặt đối với Khương Minh Trân.

—— Mình đối tốt với nó chỉ là vì khoai lang khô thôi!

Con bé tự nhủ với bản thân như thế.

Đến một ngày Hè nọ, Hà Ngọc giũ vụn khoai trong bao tải ra, đưa số khoai lang khô còn sót lại ra trước mặt Khương Minh Trân.

“Cái cuối cùng rồi đấy.” Thằng bé nói.

“Ồ.” Ngữ điệu của con nhóc kéo rất dài, tựa như một câu chưa hoàn chỉnh, kèm theo sáu cái dấu chấm lửng đằng sau.

Từ Mỹ Nhân nói, hết mùa Hè này, Khương Minh Trân và Hà Ngọc sẽ phải đi học lớp vỡ lòng.

Khương Minh Trân không hiểu học lớp vỡ lòng là gì, vì thế mẹ con bé bèn giải thích: Học lớp vỡ lòng là để chuẩn bị cho việc con vào tiểu học. Đứa bé nhà hàng xóm, và cả tụi con nít trước kia chơi cùng với con, tất cả tụi nó đều phải đi học lớp vỡ lòng. Khi học ở lớp vỡ lòng, Tiểu Trân còn có thể quen biết thêm rất nhiều bạn mới.

Khương Minh Trân cảm thấy khủng hoảng vì nó vốn tưởng học xong một năm lớp vỡ lòng là được về nhà, sau đó ở nhà cả đời.

“Học vỡ lòng xong vẫn chưa kết thúc, còn phải học tiếp tiểu học ạ?”

“Đúng vậy,” Từ Mỹ Nhân cười nói: “Tiểu học, cấp 2, cấp 3, đại học, Tiểu Trân phải học hết toàn bộ.”

Sau khi Hè sang, Khương Minh Trân cứ rầu rĩ không vui mãi.

Nguyên nhân của vụ này có lẽ là tại hết sạch khoai lang khô rồi.


Rất hiếm khi có thứ cô chủ nhà họ Khương muốn ăn mà lại không ăn được. Nguyên nhân dì Phạm chưa mua khoai lang khô mới cho con bé, là do gia chủ nhà họ Khương không cho.

Khương Minh Trân mới thay cái răng sữa đầu tiên, đấy là do con bé gặm khoai lang khô mạnh quá nên rớt ra.

Cô nhóc này rất hay làm quá lên, thay răng nên chảy tí máu, con bé thấy mình khạc ra toàn màu đỏ, lợi lại bị đau, bèn bổ nhào vào lòng cha mẹ khóc lóc thảm thương.

Đứa con gái hoành hành ngang ngược lại khóc thành mèo con vì rớt răng, hai bố mẹ nhà họ Khương đương nhiên là đau lòng chết thôi.

“Tiểu Trân, không được gặm khoai lang khô nữa nhé. Con đang thay răng, khoai lang khô vừa cứng lại vừa ngọt, nếu con ăn rồi lại cắn rớt cái răng nữa thì lần tới con sẽ lại khóc cho xem.”

Nếu so với sự cẩn thận của cha mẹ, thì Khương Minh Trân là điển hình của kiểu lành sẹo quên đau.

Răng mới rớt được mấy hôm, con bé đã vụng trộm xin khoai lang khô của Hà Ngọc.

Nhưng mà, chỗ khoai lang khô của thằng bé đã bị ăn hết mất rồi, con bé mất hết nguồn cung.

……

Hà Ngọc biết dạo này Khương Minh Trân không vui.

Tâm tình của con bé viết cả trên mặt nó rồi. Ngày nào thằng bé cũng chơi đồ chơi với con bé, buổi tối còn rất hay bị con bé giám sát giấc ngủ, có muốn cố tình không phát hiện cũng khó lắm.

Mùa Hè dần sang, căn bệnh nhớ thương khoai lang khô của cô chủ nhà họ Khương cũng ngày một nghiêm trọng.

Hai đứa đang chơi xếp gỗ dở trong phòng để đồ chơi, bỗng nhiên con bé bắt đầu thở dài.

“Cậu chơi đi, tớ không chơi nữa.”

Hà Ngọc thấy con bé chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ.

Con bé phiền muộn nhìn ra ngoài, thở dài thườn thượt: “Aizzzz.”

Thở dài xong vai cũng chùng xuống.

Gương mặt sầu muộn xấu xí này nhìn xa y như một bà cụ nhỏ thó vậy.

“Nếu vẫn còn khoai lang khô thì tốt biết bao.”

Hà Ngọc gãi gãi đầu, trầm tư một lát.

Thằng bé nhìn quanh quất, xác định không có ai, bèn đi đến ghé sát vào tai con bé thì thào với nó.

“Tớ cảm thấy, hay là…… Cậu ăn vạ bố mẹ đi.”

Khương Minh Trân nghi ngờ điều mình vừa nghe được.

Hà Ngọc vỗ vỗ vai con bé, nói vô cùng chắc chắn: “Ăn vạ nhiều vào, họ sẽ chịu mua cho cậu thôi.”

Vẻ mặt của thằng bé cực kỳ chân thành tha thiết, chân thành tha thiết đến độ con bé nhất thời cạn lời.

Con bé luôn coi thằng bé là bé ngoan. Ý của Khương Minh Trân là, Hà Ngọc trông có vẻ nhút nhát rụt rè, lại nghe lời người lớn như thế, vậy mà nó lại xúi con bé đi ăn vạ.

Thật ra ngẫm lại, lần đầu tiên hai đứa gặp nhau, thằng bé đã thể hiện mình là một đứa thành thật có gì nói đó. Nếu nó thật sự nhát gan, có lẽ nó đã chẳng dám năm lần bảy lượt “bất kính” với con bé.

Khương Minh Trân thả suy nghĩ bay xa quá, trông có vẻ hơi thất thần.

“Cậu không muốn ăn vạ bố mẹ à?” Hà Ngọc lại hiểu sự ngây ngẩn của con bé thành nó không ủng hộ lời đề nghị của thằng bé.

Tâm tư của Khương Minh Trân không để vào đấy, con bé gật đầu qua loa.


Hà Ngọc hiểu rõ: “Vậy để tớ nghĩ cách khác.”

Sang mấy hôm sau, thằng bé thần bí đến tìm con bé. Bấy giờ Khương Minh Trân mới biết, Hà Ngọc bảo “nghĩ cách khác”, không phải là nó nói chơi, mà nó đã quan sát cẩn thận rồi.

“Sáng nay tớ ra chợ bán thức ăn với mẹ, tớ phát hiện có người bán khoai lang khô đấy.”

“Cậu mua giúp tớ được không!” Nghe được ba chữ kia, Khương Minh Trân tươi tỉnh lên liền: “Trong ống tiết kiệm của tớ có nhiều tiền cực. Tớ giàu lắm luôn.”

“Không được, buổi sáng tớ phải mua đồ ăn với mẹ, tớ không thể mua được.” Thằng bé không nghĩ nhiều, từ chối thẳng thừng.

Bị từ chối là bình thường, Khương Minh Trân chấp nhận hiện thực rất dễ dàng.

“Được rồi, bé ngoan.”

Cái sự “nghĩ cách khác” của Hà Ngọc không chỉ dừng lại tại đây.

Cô chủ nhà họ Khương ngày ngày thở vắn than dài. Đến cả trò chơi ghép hình mà hai đứa thích chơi nhất, con bé cũng không còn thấy hứng thú.

“Tặng cho cậu chơi đấy.” Nó nhét bộ xếp hình hoàn toàn mới vào lòng Hà Ngọc rồi về phòng mình ngủ trưa.

Lúc nằm trên giường thiu thiu ngủ, cửa phòng nó lại bị gõ vang.

Khương Minh Trân rời giường mở cửa ra, Hà Ngọc đứng ở bên ngoài.

“Có muốn ra ngoài không, tụi mình đến chợ bán thức ăn mua khoai lang khô đi!”

Giọng điệu của thằng bé rất gấp gáp: “Nãy mẹ tớ đi trung tâm thương mại mua đồ rồi, mẹ tớ bảo tớ, mẹ tớ không về nhanh quá đâu.”

“Hả?”

Một lời xúi bậy đến quá bất thình lình, làm Khương Minh Trân hơi khó hiểu. Nhưng con bé rung rinh ngay, thậm chí còn hưng phấn hẳn lên.

“Chợ bán thức ăn ở đâu?”

“Khá xa,” Hà Ngọc đã suy nghĩ kỹ từ hồi sáng rồi: “Tụi mình đạp xe đạp đi.”

“Ý cậu là cái xe đạp dựng ở sân sau à? Nhưng mà, tớ không biết đi.”

“Tớ biết đi!”

Hà Ngọc cũng có dáng vẻ mà Khương Minh Trân chưa từng biết đến.

Thằng bé là đứa trẻ sống ở trong núi, nó từng trèo cây, từng bắt chim, từng đánh nhau, hồi bé nó dành kha khá thời gian ở với bố. Lúc còn ở quê, Hà Ngọc hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai chữ bé ngoan này.

Bố nó có niềm tin vững chắc rằng, con trai con đứa phải va chạm cọ xát thì lớn lên mới dạn dày được. Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm ngoài công trường, ông sẽ dạy con mình đi xe đạp bằng chiếc xe ba bánh cho người lớn tả tơi của mình.

Chiều cao của Hà Ngọc còn chẳng đủ để giẫm lên bàn đạp, thằng bé ngã nhiều, nhưng cuối cùng cũng biết đi.

“Cậu ngổi trắc vào nhé.”

Tiếng phổ thông của cu cậu mà cứ nói to là bị chệch đi. Nhưng lúc này thằng bé cũng chả để tâm đến chuyện đấy, nó ngồi lên chiếc xe đạp dành cho trẻ con, gương mặt rạng rỡ ngời ngời.

Khương Minh Trân cao hơn thằng bé, nặng hơn thằng bé. Con bé nơm nớp lo sợ ngồi vào ghế sau, khẽ nâng chân khỏi mặt đất.

Gió thổi qua vành tai con bé.

Hà Ngọc đá chân một cái, giẫm lên bàn đạp, lưu loát đạp xe đi.

Xe đạp đang chuyển động! Tốc độ càng lúc càng nhanh!


—— Cậu ấy khỏe đến thế sao?

Khương Minh Trân mở một mắt, nhắm một mắt, hai tay bám chặt vào ghế trước, chẳng dám lơi lỏng chút nào.

Chú cún con ngoan ngoãn dễ bắt nạt ở nhà con bé, một ngày kia bỗng được thả ra ngoài hoang, nó bắt đầu chạy như điên trên đồng cỏ rộng.

“Sắp xuống dốc rồi.” Hà Ngọc nói.

Làn gió thổi tung tóc mái của Khương Minh Trân, nó mở con mắt còn lại ra, thấy những căn nhà ven đường lao vun vút về đằng sau.

Hai đứa chạy xe như bay trên sườn núi, gió lạnh tách ra làm đôi theo quỹ đạo lao xuống của chiếc xe đạp, xua tan cái oi nóng của mùa Hè.

Tâm sự giấu kín suốt mùa Hè bị gió thổi bay, nhẹ nhàng chậm rãi dâng lên cổ họng.

Khương Minh Trân lí nhí nói: “Tớ không muốn đi học lớp vỡ lòng.”

“Cậu nói cái gì?” Hà Ngọc không nghe rõ.

“Tớ!” Giọng con bé to lên, nó nói từng câu từng chữ: “Tớ không muốn đi học đâu!”

“Tại sao?”

Cậu nhóc không dừng lại, cũng không quay đầu lại.

Không nhìn được biểu cảm của Hà Ngọc, Khương Minh Trân lại thấy bình tĩnh hơn.

“Chả ai thích chơi với tớ cả.”

Hà Ngọc trả lời: “Tớ cũng đi học.”

“Hả?”

Gió lớn quá, con bé phải dí sát vào thằng bé thì mới nghe thấy.

“Tớ cũng đi học đấy.”

Lần này thì nghe thấy rồi.

“Ừ!”

Hà Ngọc cũng đi học lớp vỡ lòng.

Có rất nhiều bạn nhỏ học lớp vỡ lòng, có nghĩa là sẽ có rất nhiều bạn nhỏ ghét Khương Minh Trân, từ trước đến nay con bé đã chẳng chơi được với ai.

Nhưng mà, Hà Ngọc cũng đi học lớp vỡ lòng, học chung với Khương Minh Trân.

[HẾT CHƯƠNG 8]




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi