ĐẾ LONG TU THẦN

Khương Hoài Ưu nhìn thấy mảnh vụn cơ thể mình được Đế Long dùng linh thạch ngưng tụ từ linh khí bao bọc cẩn thận từng li từng tí thì cười khổ một tiếng, lại có chút cảm động, nàng nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn!" Nàng đã nghĩ mình sẽ chết, không ngờ Đế Long sẽ xông vào pháp trận nguy hiểm như vậy mà cứu nàng, thậm chí giúp nàng đoạt những mảnh vụn thi thể này về, còn cẩn thận bảo vệ từng chút một.

Đế Long lớn tiếng nói: "Không có gì!" Cô bất đắc dĩ cười cười: "Cơ thể của em bị nát đến nỗi không còn một chút cặn bã, em không muốn chị cũng như em, nên tốt xấu gì cũng giúp chị đoạt trở về một chút.” Cô thu hồi những mảnh vụn ấy về trong cơ thể dùng Nguyên Thần lực của mình nuôi dưỡng nó, sau đó nói tiếp: “Có những mảnh vụn này đủ để chị trùng tu thân xác.”.


Thanh Lam đến, nàng là người đầu tiên đuổi tới chỗ Đế Long và Khương Hoài Ưu đang đứng. Nàng nhìn thấy Khương Hoài Ưu chỉ còn lại một sợi tàn hồn bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán, lại nhìn bộ dáng Đế Long nguyên khí bị thương nặng đang ngồi dưới đất, trong lòng lập tức có đủ loại cảm xúc quanh quẩn. Khương Hoài Ưu phế, thiên hạ này từ đây về sau không ai có thể chống lại nàng, nàng nên vui vẻ mới đúng, nhưng nàng không hề vui vẻ một chút nào. Một màn thảm thiết kia chấn động, rung động lòng người nhưng cũng làm lòng nàng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Ngay cả Khương Hoài Ưu cũng bị huỷ trong Phong Thiên trận, còn ai ai có thể phá pháp trận đáng chết kia?

Khương Hoài Ưu phá trận cũng để Tham Lam có chút thở phào nhẹ nhõm, tu tiên giả bên ngoài chắc chắn sẽ mạnh hơn hành tinh này, mà Yêu tộc suy yếu muốn khởi sắc cũng cần thời gian ít nhất là trăm năm. Từ xưa Nhân và Yêu đối lập, hiện tại Phong Thiên trận bị phá vỡ cũng không phải chuyện tốt đối với Yêu tộc.


Đế Long kêu lên: "Thanh Lam, cô tới làm cái gì?" Nhanh chóng giấu đi xương máu của Khương Hoài Ưu vào trong bụng.

Thanh Lam cười như không cười mà nói: "Tất nhiên là đến xem Khương Hoài Ưu đã chết hay chưa, có cần phải bổ một đao tiễn nàng nữa không.” Nàng từng bước bước ra ép về phía sợi tàn hồn Khương Hoài Ưu, nói: “Cầu xin tôi, cầu tôi tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

Khương Hoài Ưu nhàn nhạt quét mắt Thanh Lam, nói: "Nơi này không thể ở lâu.”.

Đế Long cảm thấy có vô số chấn động truyền đến, cô thả ra Nguyên Thần niệm lực tìm kiếm, chỉ thấy vô số người tu tiên và yêu tộc đều chạy về phía này. Nào là Thái Thượng trưởng lão, chưởng môn, thậm chí ngay cả thần binh thần khí mà trước đó Khương Hoài Ưu cho bọn đều xách ra đến. Cô quay đầu nhìn về phía Khương Hoài Ưu, nói: “Có người tu tiên chạy đến! Giống như có điểm gì là lạ.”


Thanh Lam giương mắt xem xét, một mặt không vui nhìn hướng Khương Hoài Ưu, nói: "Bọn hắn cầm theo thần binh pháp bảo cô tặng tới? Xem bộ dáng kia chắc là muốn đánh một trận với tôi!” Trên mặt chiến ý bừng bừng, xem ra lại muốn đánh với Nhân tộc một trận.

Khương Hoài Ưu nói ra: "Cô đừng quên ước định của chúng ta.”

Thanh Lam hừ lạnh một tiếng: "Bản tôn nói là làm. Nhưng nếu Nhân tộc khai chiến trước, đừng trách tôi không giữ lời.”

Khương Hoài Ưu nói: "Có Ma Tôn, bọn hắn sẽ không khai chiến trước."

Nâng lên Ma Tôn, thần sắc Thanh Lam trầm xuống, xưa nay nàng vẫn luôn tự tin khó có khi nào lộ ra vẻ mặt trầm ngâm. Thanh Lam nhìn Khương Hoài Ưu, chuẩn bị quay đầu đi. Khương Hoài Ưu đã huỷ, nàng không muốn xung đột với đám người tu tiên này, đỡ phải mang tiếng nàng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. 
Bỗng nhiên, từ không trung truyền đến một tiếng hét lớn: “Thanh Lam, thả Nữ Đế Nhân tộc ra!”.

Thanh Lam nghe vậy cười lạnh một tiếng, dừng bước chân, ngẩng đầu lên trời nhìn đám người cưỡi yêu thú đang chạy như bay đến.

Cầm đầu là một nam tử đầu đội kim quan thân cưỡi Kỳ Lân, chính là Thánh chủ Triệu Hiệp của Thiên Nguyên Thánh. Phía sau hắn là hai cái Thái Thượng trưởng lão, theo thứ tự là tiền nhiệm môn chủ tên Triệu Thành, là tên tiền nhiệm duy nhất còn sống. Khương Hoài Ưu ban “Tháp Thất Bảo” cho Thiên Nguyên Thánh đang bị hắn cầm trong tay.

Thánh Chủ Triệu Hiệp mang theo đám người Thiên Nguyên Thánh bay đến trước mặt Khương Hoài Ưu, một đoàn người từ trên lưng yêu thú nhảy xuống, đồng loạt thi lễ với Khương Hoài Ưu một cái: “Kính chào Nữ Đế.”
Thánh chủ Triệu Hiệp dậm chân tiến lên, khom người thi lễ một cái, nói: “Thần là Triệu Hiệp Thánh chủ của Thiên Nguyên Thánh mang đệ tử trong môn tới đây hộ giá Nữ Đế.”

Hắn vừa nói chuyện vừa lấy ra một khay ngọc hoa sen từ trữ vật pháp bảo, nói: “Đây là cửu chuyển hoa sen, chuyên dùng tẩm bổ Nguyên Thần cho người mất đi thân xác, nó có thể dùng làm nơi cư trú Nguyên Thần Nữ Đế.” 

Đế Long mặt đầy sửng sốt mà nhìn Thánh Chủ Triệu hiệp, thầm kêu: "Tới cũng nhanh quá đi!" Cô mang theo Khương Hoài Ưu lao ra từ Phong Thiên trận chưa tới một khắc đồng hồ, thế mà Triệu Hiệp đã dẫn đệ tử trong môn còn mang theo pháp bảo có thể tẩm bổ Nguyên Thân đến đây. Lấy tốc độ của bọn người Triệu Hiệp, muốn từ Thiên Nguyên Thánh bay tới đây đã hơn một khắc đồng hồ, bọn hắn hiển nhiên đã chuẩn bị xong từ lúc cô và Khương Hoài Ưu xông ra pháp trận.
Bóng dáng Khương Hoài Ưu mờ nhạt, lỗi lạc mà đứng, tầm mắt của nàng lướt qua những người liên can đến Thiên Nguyên Thánh, sau đó dừng trên Thánh Chủ, nhàn nhạt mà nói: “Ngươi có lòng, vật này ta không cần.”.  

Thanh Lam nhếch miệng, giọng nói cổ quái mà kêu lên: "Chẳng lẽ thật sự là Phượng Hoàng rơi lông không bằng con gà? Một canh giờ trước còn là người có địa vị tôn quý nhận chúng sinh cúng bái, bây giờ phải ký sinh trên pháp bảo?”.

(Phượng Hoài rơi lông: Phượng Hoàng không lông không cánh không khác gì con gà. Có một bài ca dao về câu này:

Phượng hoàng ở chốn cheo leo,

Sa cơ lỡ vận phải theo đàn gà.

Bao giờ gió thuận mưa hòa,

Thay lông đổi cánh lại ra phượng hoàng.)

Thánh Chủ Thiên Nguyên tức giận trừng mắt về phía Thanh Lam, quát: “Yêu Thần, ngươi im miệng! Nữ Đế vĩnh viễn là Nữ Đế Nhân tộc, cho dù pháp thân bị huỷ Nguyên Thần bị thương, cũng xứng nhận được đảnh lễ cúng bái của Nhân tộc. Ta sẽ tự mình nghênh đón Nữ Đế về Thiên Nguyên Thánh mà hết lòng cung phụng, sao có thể để yêu nữ như ngươi ở đây nói xằng bậy!” Có thần khí trong tay, hắn không sợ Thanh Lam.
(Đảnh lễ là cung kính quỳ lạy, dập đầu trước Phật, Bồ tát, thể hiện lòng chân thành tín ngưỡng của chúng sinh với các bậc tôn quý)

Thanh Lam nghe được Thánh Chủ Thiên Nguyên tiếng quát, sắc mặt lập tức trầm xuống, lật bàn tay một cái, liền muốn bạo phát.

Đột nhiên một âm thanh từ không trung truyền tới: "Nữ Đế là thần của Nhân tộc, Thánh Chủ Triệu Hiệp ngươi có thể đại diện cả Nhân tộc mà đón Nữ Đế về Thiên Nguyên Thánh à? Ngươi cho rằng các thánh địa, vương triều khác là người chết à!” Tiếng nói vừa dứt, một người nam tử mặc trường bào màu tuyết dẫn theo bảy tám vị Thái Thượng trưởng lão rơi xuống sau lưng Khương Hoài Ưu, hai con mắt toé lửa mà nhìn Thánh Chủ Triệu Hiệp.

Thanh Lam vui vẻ, cũng không có ý định ra tay nữa. Nàng cười nói: “Ồ, đây là tới đoạt thi thể Khương Hoài Ưu à!” Nàng giở trò xấu đâm đâm Đế Long, nói: “Nè, cô không trả mảnh vụn cơ thể Khương Hoài Ưu mà cô đã giấu trên người à? Muốn lấy ra đây để bọn hắn mang về sau đó dùng dĩa bày lên bàn trong cung không hả?”.
Miệng quạ đen!   

Đế Long phẫn nộ trừng mắt Thanh Lam, vừa buồn bực vừa quét mắt một đám tu tiên giả không ngừng rơi xuống đây. Tốc độ này cũng không chậm, đúng là Tử Thiên Quân của Bích Tiêu Cung. Cô nhìn Tử Thiên Quân vội vã chạy tới, lại nhìn về phương hướng Bích Tiêu Cung, chỉ thấy ba bốn nhân vật cấp Thái Thượng trưởng lão đang đứng trên vũ khí chạy như bị chó rượt đến đây. Cô cảm thấy kỳ quái, bọn hắn vội vã chạy đến đây làm cái gì? Cả cô đều nhìn ra được Thanh Lam chỉ thích đâm chọt Khương Hoài Ưu chứ cũng không có ác ý. Có Thanh Lam ở đây, bọn hắn còn sợ sẽ có ai xuống tay với Khương Hoài Ưu hay sao?.

“Nữ Đế!” Một lão già chân đạp phi kiếm chạy tới, quỳ xuống đất mà lạy, hô to: “Nữ Đế! Lão hủ tới chậm, mong rằng Nữ Đế tha tội!” Hai tay hắn dâng một bảo vật bằng ngọc lên, bảo vật là khối một linh thạch được điêu khắc tỉ mỉ giống người như đúc, người được điêu khắc trên đó chính là Khương Hoài Ưu. Hắn kêu lên: “Đây là Ngọc Tinh được tạo ra bên trong long mạch, nó có thể tẩm bổ huyết khí ngưng tụ Nguyên Thần…” Chưởng môn Kiếm Tiên môn Thạch Tùng Tử còn chưa nói xong, Thanh Lam liền “Ồ” một tiếng, cười to: “Ha ha, lại tới một người! Náo nhiệt thật!”.
Chưởng môn Thạch Tùng Tử nói với Thanh Lam: “Yêu Thần, đây là việc của người tu tiên Nhân tộc, ngươi nên rời đi đi.”

Khương Hoài Ưu lạnh nhạt nói: "Ta tự mình đứng vững trời đất này không cần sống nhờ bất cứ ngoại vật nào, các người đều về đi.” Nói xong, xoay người rời đi.

 "Nữ Đế!" Cung chủ Bích Tiêu Cung Tử Thiên Quân bước lên chặn đường đi Khương Hoài Ưu, khom người bái mà nói: “Chúng ta không dám miễn cưỡng Nữ Đế, nhưng tính mạng quan trọng, mong Nữ Đế nghĩ lại.”

Khương Hoài Ưu nói: "Nếu như ta tiếc cái mạng này sẽ không tự mình phá Phong Thiên trận, chết thì chết thôi, lại sợ cái gì?” Nàng lại hỏi: “Ngươi muốn ngăn cản đường đi của ta?”.

Tử thiên quân vội vàng đáp: "Không dám!" Miệng thì bảo không dám, nhưng thân vẫn đứng tại chỗ không có tránh ra, hắn tiếp tục nói: “Nữ Đế, Ngài vì Nhân tộc không tiếc lấy thân mạo hiểm, chúng ta sao có thể nhìn ngài dùng một sợi tàn hồn lưu lạc nhân gian. Bích Tiêu Cung nguyện nghênh Nữ Đế về Bích Tiêu Cung toàn lực trợ giúp Nữ Đế trùng tu nguyên thần.”
Thánh Chủ Thiên Nguyên nhích lại gần, lại nâng lên Cửu Hoa Sen đến trước mặt Khương Hoài Ưu, nói: “Thiên Nguyên Thánh nguyện nghênh Nữ Đế về Thiên Nguyên Thánh dốc hết toàn phái lực lượng giúp Nữ Đế trở lại thời kỳ đỉnh cao. Mong rằng Nữ Đế di chuyển vào trong pháp khí.” Hắn khách khí mà nói, nhưng lại âm thầm bắt đầu khởi động pháp khí muốn cưỡng ép lấy đi Nguyên Thần Khương Hoài Ưu.

Khương Hoài Ưu cảm giác được một cổ lực hút mạnh mẽ vọt tới, lập tức cau chặt lông mày, nàng trầm giọng quát: "Triệu Hiệp, ngươi đây đang làm gì?" Nguyên thần suy yếu, khó mà ngăn cản lực hút của pháp khí này, dáng người không ổn định mà lung lay sắp đổ.

Thánh Chủ Triệu Hiệp lớn tiếng nói: "Cung thỉnh Nữ Đế di giá Thiên Nguyên Thánh."

Cung chủ Tử Thiên Quân thấy Thánh chủ Triệu Hiệp đã ra tay, cũng tranh thủ thời gian khởi động pháp khí hình quan tài bằng ngọc trong lòng bàn tay, kêu lên: "Cung thỉnh Nữ Đế di giá Bích Tiêu Cung." Hắn khẽ động, Khương Hoài Ưu vốn đang bị hút về phía Cửu Hoa Sen lập tức bị hai lực lượng xé rách, bóng ngươig như muốn chẻ làm đôi. Khương Hoài Ưu nhanh chóng vận chuyển thuật Nguyên Thần Bất Tử ổn định Nguyên Thần, sức tàn lực kiệt mà chống đỡ Cửu Hoa Sen và quan tài ngọc.
Thanh Lam sắc mặt xám xịt, kêu lên: "Miệng thì nói cung thỉnh. Nhưng tay các ngươi thì giành giật?". 

Thánh chủ Triệu Hiệp cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Đây là việc của Tu Tiên Giới không liên quan gì đến Yêu tộc của ngươi, Yêu Thần, chẳng lẽ ngươi ở lại nơi đây là muốn làm hại Nữ Đế của Nhân tộc ta?".

Thanh Lam sắc mặt càng thêm âm trầm, nhếch mép cười khẩy nói: "Đến cùng là ai làm hại Khương Hoài Ưu?" Nàng nâng tay chưởng ra một đạo linh khí đánh vào trên Nguyên Thần Khương Hoài Ưu trợ nàng thoát khỏi lực hút. Nhưng không nghĩ đến nàng vừa ra tay đã bị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Nguyên Thánh và Bích Tiêu Cung vây quanh bao vây. 

Một người Thái Thượng trưởng lão cuẩ Bích Tiêu Cung lớn tiếng gầm thét: "Yêu Thần ngươi dám!" Nhấc chưởng liền đánh tới hướng Thanh Lam.
Một Thái Thượng trưởng lão của Thiên Nguyên cũng giận không kiềm được hét lớn: "Yêu Thần dám thừa dịp Nữ Đế suy yếu mà ra tay sát hại bắt giữ, bắt lấy ả ta!". 

"Bảo hộ Nữ Đế!".

Mấy tiếng hét lớn, mấy vị Thái Thượng trưởng lão đồng loạt khởi xướng công kích về phía Thanh Lam. Một người trong đó thừa dịp hỗn loạn đánh một chưởng tới Khương Hoài Ưu, ý muốn chấn động Nguyên Thần Khương Hoài Ưu để nàng mất đi năng lực chống đỡ với pháp khí đang hút lấy. 

Đế Long thần sắc biến đổi, giọng nghiêm nghị mà gầm thét: "Mấy người dừng tay lại hết cho tôi!" Đánh ra một cổ linh lực về phía Khương Hoài Ưu muốn giúp nàng bảo vệ Nguyên Thần, nhưng cô vừa ra tay đã bị một vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Nguyên Thánh ngăn lại.

Tên Thái Thượng trưởng lão kia lập tức nhấc tay bắt tới hướng Đế Long, kêu lên: “Xin tiểu hữu giao ra di cốt Nữ Đế để chúng ta đúc lại thân xác Nữ Đế.” Ngoài miệng thì khách khí, trên tay lại không nể nang chút nào mà dùng pháp thuật trói buộc chụp lên người Đế Long.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi