ĐẾ LONG TU THẦN

   

Đế Long một đường chạy trốn, cũng may nó có kinh nghiệm chạy trối chết, chui đầu vào đáy con sông lớn hóa thành một con cá chạch nhỏ, trôi theo dòng nước chảy, giật nảy thân bay hơn năm nghìn mét xa, cảm giác được những người khác đến gần, nó cắm đầu vào bùn đất giả bộ làm một con cá chạch đang ẩn núp. 

Đế Long biến thành cá chạch trốn đi rất mất mặt, rất uất nghẹn, nhưng nếu để nó bị người ta bắt được ăn luôn, thì nó sẽ cảm thấy vô cùng uất ức. 

Đế Long chui vào bùn lầy lại chen vào dưới một tảng đá lớn, ngay lập tức cảm giác có người đang đứng ở trên đỉnh đầu của nó. 

Đó là một nam trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người to lớn, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắt bén, một thân bức người khí thế cường giả làm cho người ta nhìn thôi cũng run sợ, đặc biệt là mùi máu nồng nặc trên người, cũng không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người mới có thể hình thành một tầng huyết khí bên ngoài. 


Chàng trai này đứng ở đây, những người kia đuổi đến chỉ dám cách khá xa, nhưng nó vẫn cảm giác được rất nhiều tầm mắt dò xét đến đây.

Một lát sau, chàng trai kia vừa đi, lại tới thêm một người phá đám đứng trên tảng đá trên đầu nó, sau đó cái người phá đám này đi rồi, lại bay tới hai người. Người đến đứng trên đầu nó nhiều lắm, một đám người lại một đám người tìm kiếm nó. Đầu tiên là người ở trong thành đuổi theo, sau đó bốn phương tám hướng người nhận được tin tức cũng chạy lại đây. Nó cạn lời, tảng đá nó ẩn thân phải có đến khoảng tám trăm cho đến ngàn dấu chân người. 

Nó cảm thấy may mắn thuật biến hóa của mình giống y như đúc, có thể biến giả thành thật, trốn dưới mí mắt của bọn họ cũng không ai nhận ra. Sau đó, nó khinh bỉ những người này có mắt như mù, Đế Long hóa thành cá chạch cũng không biết. 


Bỗng dưng, một tiếng rống to xuyên phá không gian, tiếng hô ngân nga hùng hồn vang khắp sông núi! Trong nháy mắt nó dựng đứng lỗ tai nghe, thầm kêu một tiếng: "Là tiếng rồng ngâm!" Nó lại hình dung trong giây lát, nghe giống rồng ngâm, nhưng không phải rồng. Ngay khi tiếng rống kia vang lên, ẩn ẩn có Long Uy tràn ra, đồng thời còn có yêu thú hơi thở. 

"Phát hiện ra rồng, nó xuất hiện ở rừng rậm hồng hoang!" 

Mọi người chen chúc chạy tới nơi truyền ra tiếng rồng ngâm, ngay lập tức nơi này không còn một bóng người. 

Mọi người bị âm thanh rồng ngâm dẫn đi, Đế Long nhẹ nhàng thở ra một hơi, nó từ dưới tảng đá lớn chui ra ngoài, cá chạch nhỏ nhảy lên cái một, dừng ở đầu bờ sông, chuẩn bị hóa thành người thì cảm giác được phía sau khác thường, nghẹo đầu nhìn lại, nó nhìn thấy một cô gái áo xanh đứng trên tảng đá nhìn chằm chằm nó. Cô gái này rất mạnh, mạnh đến nỗi nó dựng cả tóc gáy. 


Đế Long sợ tới mức giật mình! Cô gái này đến đây lúc nào? Sao nó không cảm giác được? 

Nàng kia chân trái sạch sẽ dẫm nát trên tảng đá lớn, tay áo phấp phới theo gió, nhan sắc diễm lệ tựa như được tạc từ dương chi ngọc hoàn mỹ không tỳ vết nào, gương mặt không cảm xúc, không chút thay đổi nhìn chằm chằm Đế Long, giống như đang đánh giá nó. 

Đế Long cảm giác được trên người nàng không có ác ý, nhưng nàng toát ra hơi thở mạnh mẽ làm cho nó rất lo lắng. Cuốn bay nàng tay áo không phải là gió thổi, mà là bảo vệ trên người nàng cương khí.

(Dương chi ngọc: Dương chi ngọc thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm. Mang trên mình một màu trắng tinh khiết, bên trong có nhiều chất khoáng và hạt Ngọc mịn) 

Nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm nó, tựa như Nữ Đế quân lâm thiên hạ. 
Đế Long và nàng hai mắt nhìn nhau, nơm nớp lo sợ, nó vẫn muốn chạy, lại sợ nữ tử ra tay ngăn cản. Nữ tử vẫn nhìn chằm chằm nó không rời, nó cảm thấy nếu mình muốn chạy thoát chắc là rất khó. Dù sao cách quá gần, nó hoàn toàn ở trong phạm vi công kích của nàng. Nếu nó muốn chạy, nữ tử này chỉ cần đứng yên, trực tiếp một bàn tay chụp xuống tát nó Nguyên Thần tan biến. 

"Rồng?" âm thanh trầm thấp truyền thẳng vào trong tai Đế Long. Một chữ ngắn gọn, giống như nghi vấn lại lộ ra mãnh mẽ khí cơ, giống như trời xanh hiện lên trước mặt nó. 

Đế Long không đáp nàng. Cho dù cơ thể nó bị hủy diệt, mất hết pháp lực, nó cũng là Đế Long, sinh ra đã ngông cuồng, làm cho nó không muốn cúi đầu chịu thua. 

Nàng đem tầm mắt từ trên người nó ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đầu, lại cất một cước bước ra, lập tức biến mất trong tầm mắt Đế Long. 
Đế Long kinh sợ! Nữ tử này cực kì khủng bố, đến không một tiếng động, đi cũng không một tiếng động, từng bước bước ra cũng đã ra khỏi cảm giác và tầm mắt nó! Trước khi nó bị đánh cho tàn phế cũng có thể một bước nhảy qua một hành tinh, để làm được điều đó đầu tiên nó bẻ cong trường không gian và thời gian, đồng thời xé mở không gian nhảy sang một không gian khác. Mà nữ tử này hoàn toàn không làm gì cả, chỉ đơn giản bước ra từng bước, nơi dấu chân đi qua lưu lại một vệt nhợt nhạt dấu vết đã không thấy tung tích. Nó nghĩ nó đã mạnh, không nghĩ tới nhân lọai tu luyện chưa thành tiên cũng có thể mạnh mẽ đến vậy!

Nữ tử này còn không giống người khác muốn bắt muốn ăn nó, chính là hỏi nó một câu đã đi. 

Đế Long tỉnh táo lại, lúc này nó đang trong tình trạng rất nguy hiểm, không thích hợp ở lại nơi này. Nó xem xét mọi nơi, nhìn thấy gần đó không có người, chạy nhanh hóa thành một con người. Hiện tại ở nhân lọai địa bàn, hình người có vẻ an toàn hơn. 
Nó hóa thành một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, năng lực nhìn thấu hết tất cả mọi thứ của nó cũng biến thành Thiên Nhãn ở giữa trán. Đế Long chưa gặp qua ai có con mắt thứ ba giống nó dạo bước ở nhân gian. Nó lấy tay sờ con mắt giữa trán thấy quá mức quái dị, liền đem con mắt kia hóa thành một dấu chu sa màu đỏ khắc ở trán. Nó vừa gặp nữ tử kia không mang giày, nó cũng không mang, chân trần đạp đất, hóa một bộ y phục dài màu trắng đơn giản mặc trên người, một đầu tóc rối tung đen như mực tùy ý thả sau lưng. 

Xa xa, vẫn có từng tiếng cùng loại rồng tiếng huýt gió và ầm vang nổ tung truyền đến, loáng thoáng có mỏng manh Long khí. Nó là rồng, đối với Long khí rất mẫn cảm. 

Đế Long nghe tiếng huýt gió này, tựa hồ sinh vật kia đang bị vây đánh. Nó chần chờ chốc lát, bay lên trời, nhanh chóng đi về phía phương hướng truyền đến tiếng "Long gầm". Nó lướt qua tòa thành thì thấy một khu rừng rộng lớn mờ mịt khôn cùng. Tiếng huýt gió là từ rừng rậm hồng hoang truyền đến! Đế Long bay ở trên trời thấy rõ nơi đó bụi bặm cuồn cuộn, một góc rừng cây cổ thụ bị phá, vô số bóng người vung lên vũ khí đang chiến đấu. 
Trước mắt nó là cơ thể của một con rồng dài, trên lưng rồng không có vảy, cái trán chính giữa lồi lên một cái sừng rất lớn. Con quái vật này không có long uy hơi thở mênh mông cuồn cuộn như rồng, ngược lại hơi thở yêu thú rất nặng. Đế Long giữ chân một người đang bay qua người nó hỏi: "Con kia đầu rồng không giống rồng là con gì?. 

Đạo sĩ là lạ liếc mắt Đế Long một cái rồi nói:" Đây là giao, cô không biết à? Đồ nhà quê cô từ đâu tới vậy? Ngay cả giao cũng không biết ư?!". 

Đế Long tức giận kêu lên:" Cậu nói ai là đồ nhà quê!" Đừng nhìn nó tuổi không lớn nhưng khí thế rống không kém, nghiêm túc rất là khiếp người. 

Đạo sĩ bị nó rống không tự chủ được lùi cơ thể về sau, nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ lạ, tuổi không lớn, tu vi không cao, khí thế lại không kém, tới gần hồng hoang rồng rậm người kì quái thật nhiều!" Không hề quan tâm Đế Long, bay nhanh đến phía đầu giao. 
Đế Long mắt thấy đạo sĩ kia tiến lên rút ra vũ khí ném về phía đầu giao bị vây. 

Đầu giao kia tê rống rít gào rồi xông lên gϊếŧ những người xung quanh, đồi núi bị chàng bình, rừng rậm bị cuộc chiến vạ lây chàng ra hố to, tất cả mọi người vây xem xông lên bắt đầu đánh về phía đầu giao. 

Đế Long lại bắt một người bay qua nó hỏi: "Vì sao nhiều người như vậy đánh đầu giao kia? Xem ra hình như là muốn gϊếŧ nó". 

Người nọ ánh mắt quái dị nhìn Đế Long nói: "Đây là Giao Long, toàn thân nó đều là báu vật, nội đan, máu của nó rất bổ, sừng giao, gân, vảy, đều có thể luyện thành pháp bảo cấp cao. Máu nó còn có thể lấy để luyện dược, con mắt có thể làm thành dạ minh châu, lấy đến nhân gian có thể bán giá cao". 

Đế Long nghe vậy ngẩn ngơ. Nó bị đuổi gϊếŧ, cái này giao đồng dạng bị vây gϊếŧ. Vì cái gì nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy trên người nó đồ tốt này nọ là có thể đem bọn nó vây gϊếŧ đoạt đến sao? Đế Long thấy người bị nó giữ chặt đã đi, lại kéo trở về, hỏi: "Dựa vào cái gì nha? Bởi vì trên người nó dều là báu vật nên gϊếŧ nó hả?" 
Người nọ kỳ quái nhìn Đế Long kêu lên: "Cô bé, cô mới từ trên núi xuống đi? Cá lớn nuốt cá bé, từ xưa đã vậy!" Nói xong cũng không cùng Đế Long vô nghĩa, vung tay áo tránh khỏi Đế Long chạy về phía trước. 

"Grừ--" Giao ở không trung phát ra một tiếng bi phẫn rống giận, máu bắn tung tóe, cơ thể bị người ta dùng pháp bảo cao cấp một chém phân hai. 

Đế Long nghe được bi phẫn tiếng hô, nhớ tới ngày đó chính mình chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ. Cô dậm mạnh một chân đi đến chỗ Giao Long, ý muốn cứu nó. Cô vừa muốn tới gần đầu Giao Long, đột nhiên có một nữ tử phất ống tay áo một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên hất văng cô ra xa, ả ta quay đầu liếc mắt nhìn cô rồi nói: "Cô bé đừng tới đây, nguy hiểm lắm!". 

"Ôi --" Giao Long ở không trung kêu một tiếng sau đó "Rầm" té lăn trên đất, sau đó có vô số pháp bảo vũ khí liên tiếp đập vào người nó, trên đầu, chém đầy trời đều là hoa máu, thịt bay tứ tung, đầu lâu của nó rớt ra, máu Giao phun như suối, bị một lão giả thu vào trong hồ lô. 
Một đám người nhìn thấy Giao Long đã chết ùa lên bắt đầu cướp bóc. Có người cướp được giao gân, có người cướp được xương sống, còn có người vì nội đan Giao ra tay quá nặng, những người đó vì cướp đoạt lại triển khai kịch liệt tê sát. 

Đế Long đứng ở kia, trên mặt cô dính máu tươi phun ra từ cổ Giao Long, dưới chân còn có một miếng thịt rất lớn lẫn máu tươi. 

Một bóng người xông đến đây, nhanh chóng nhặt miếng thịt dưới chân cô chạy đi. 

Chỉ trong nháy mắt, giao đã bị người chia cắt không còn một mảnh, ngay cả điểm thịt vụn bột phấn cũng không có lưu lại. 

Có một số người không cướp được gì mà bắt đầu chém gϊếŧ người khác cướp của, còn có một số người nhặt được giao đồ vật e sợ bị người ta cướp, bay trốn đi nhanh như chớp. 
Đế Long đứng ở kia, nhìn xem hết thảy đều choáng váng. Cô nhớ tới ngày đó, nghĩ đến cũng chân tay lạnh toát. Nếu chính mình không tự bạo nổ tung thành mưa máu, chẳng phải là cũng bị chia cắt mất à!

Cô gái vừa rồi đem cô đá bay đi đến bên người cô hỏi: "Cô bé bị dọa choáng váng rồi?!. 

Đế Long liếc mắt nhìn đến ả ta cầm trên tay gân giao. Cô hỏi: "Cô không cất gân giao đi? Không sợ bị người ta cướp à?". 

Ả ta "A" hồn nhiên không sợ mà cười nói: "Cô bé cũng lớn gan thật, dám lại đây gϊếŧ giao". 

Đế Long nổi giận dẩu môi, tâm nói: "Tôi đến là tưởng cứu giao có được không?" Nhìn có giao rơi vào kết cục còn thảm hơn cô, cô không vui. 

Ả ta cười nói: "Đừng không vui nữa, chia cho em một chút!". Dứt lời ả ta lấy ra một cái bình ngọc nhỏ đưa cho Đế Long. 

Đế Long cầm lấy bình ngọc, hỏi:" Đây là cái gì?" Cô mở cái chai thì ngửi được một mùi máu, là máu giao. Bình ngọc nhìn thoáng qua không lớn, bên trong không gian lại không nhỏ, cô đoán nó chứa được hồ nước cũng không thành vấn đề. 
"Máu giao". 

Đế Long kiểu căng tự phụ lắc cái bình trên tay, hỏi: "Tôi hỏi cái này". 

"Đây là cái bình chứa đồ!" Ả ta cười càng to hỏi: "Em chưa thấy qua? Sư phụ của em dạy em tu hành không nói với em bình chứa pháp bảo sao?" 

Đế Long miệng lại dẩu đi lên, bĩu môi nói: "Tôi không sư phụ, không ai dạy tôi này nọ cả". Đem cái bình trả lại cho ả ta. Nếu cơ thể cô không tự bạo, cô đầy người đều là máu Long, cầm máu giao làm cái gì?". 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi