ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

"Hôm nay em ngoan lắm." Trương Văn Dã nắm lấy bắp chân y rồi đột ngột đâm sâu vào hoa huyệt phóng thích từng luồng tinh dịch vào cơ thể y, chậm rãi nói: "Nhưng lần sau nhớ chủ động hơn một chút."

Hoa huyệt Mạc Lâm đang điên cuồng phun nước, ngón chân cũng nhịn không được co quắp, cánh tay che trên mắt, há miệng thở dồn dập.

Cứ vậy đi, sinh con xong y sẽ đem tiền về nông thôn mua nhà dưỡng già, đến lúc đó nuôi mấy con gà con vịt, nuôi thêm một con chó, nhất định phải có sân vườn rộng rãi, đào ao nuôi mấy con cá nhỏ, tốt nhất là trồng thêm giàn nho, y muốn nằm phơi nắng trên ghế dài bên dưới.

Mạc Lâm nghĩ đến kế hoạch sau này thì trong lòng dễ chịu không ít, dời cánh tay ra khỏi mắt mới phát hiện lão gia vẫn đang nhìn y chằm chằm.

Mạc Lâm không đối mặt với hắn mà nhìn sang đống quần áo bị Trương Văn Dã vứt lộn xộn trên sàn, cảm thấy ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có. Nhưng y vẫn phải nói: "Lão gia, sinh con xong tiểu nhân có thể đi đúng không?"

Trương Văn Dã ôm Mạc Lâm, vùi đầu vào cổ y hít sâu, cảm nhận tư vị tuyệt diệu của âm hành bị hoa huyệt chặt khít ẩm ướt bao bọc, hắn dễ dãi nói: "Không cần tự xưng tiểu nhân nữa, em là di thái thái của tôi chứ không phải người hầu. Còn nữa, chuyện đã hứa với em nhất định sẽ làm được, tôi sẽ sai người làm hợp đồng cho em, em cứ ký vào là xong."

"Nhưng tiểu nhân không biết chữ." Mạc Lâm cố gắng phớt lờ hơi thở nóng rực thỉnh thoảng phả vào cổ như muốn thiêu cháy y, rầu rĩ nói, "Từ nhỏ tiểu nhân đã sống một mình, trước kia làm mấy việc nặng nhọc trong thôn không ai làm để kiếm tiền, nhưng cũng chỉ đủ sống chứ không được đi học."

Trương Văn Dã cắn nhẹ một cái lên cổ y: "Chẳng phải đã nói không cần tự xưng tiểu nhân nữa sao, em lại không nghe lời rồi."


Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Đừng lo chuyện này, đến lúc đó tôi sẽ sai người đọc cho em nghe." Chờ cảm nhận được âm hành chôn trong hoa huyệt mê hồn cương cứng hoàn toàn, hắn chống tay hai bên Mạc Lâm, hạ thân lại bắt đầu chậm rãi rút ra đút vào.

"Hừ hừ...... Tiểu nhân và lão gia còn...... A...... Còn chưa thành thân...... Giờ vẫn là người hầu...... Quá sâu lão gia...... A...... Tiểu nhân không thể làm trái quy củ......" Mạc Lâm nói đứt quãng, y nhớ lúc nãy Trương Văn Dã nói mình không đủ chủ động, với tư tưởng làm việc gì cũng phải cố gắng hết sức, y vòng chân qua lưng lão gia, tay cũng bám lên vai hắn.

Trương Văn Dã bị y chủ động quyến rũ một cách ngây ngô thì nhịn không được, ra sức gặm cắn vú y, hạ thân cũng bắt đầu tăng tốc.

Mạc Lâm nức nở xin tha, cảm thấy mình sắp hỏng mất. Nước trong hoa huyệt điên cuồng tuôn ra bị kéo thành tơ bạc ở chỗ giao hợp. Y vẫn là chim non vừa khai bao chưa lâu nhưng Trương Văn Dã có kinh nghiệm giường chiếu phong phú, nam nhân nữ nhân đều thao qua nên biết rõ điểm mẫn cảm nằm ở đâu trong huyệt, cũng biết làm thế nào để an ủi âm hành phía trước. Chỉ chốc lát sau Mạc Lâm đã bị trêu đùa khóc nấc lên.


Nhưng giọng nghẹn ngào mềm nhũn này càng khiến dục vọng của Trương Văn Dã bùng lên, hắn mạnh bạo bóp eo Mạc Lâm, âm hành ra ra vào vào như muốn ma sát tóe lửa.

"Lão gia...... Nhẹ một chút...... A a...... Chậm một chút......" Khoái cảm trước giờ chưa từng có khiến Mạc Lâm chỉ biết khóc quơ tay loạn xạ.

Bộ dạng Trương Văn Dã như muốn thao chết y trên giường, bất kể Mạc Lâm kêu khóc thế nào cũng chỉ bị thao hung mãnh hơn.

Cả người Mạc Lâm run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như tràn ra xuân thủy.

Chờ cuộc ân ái kết thúc, y đã khóc đến đứt hơi, Trương Văn Dã phải vỗ lưng y trấn an.

Trương Văn Dã nói: "Em thế này là không được, mới hai lần đã vậy, đến lúc đó thao hỏng em thì làm thế nào?"

Mạc Lâm thút thít đưa tay chặn lại cửa huyệt dưới thân, cảm giác tinh dịch và dâm dịch phun ra ngoài quá mức lạ lẫm kinh khủng, y khóc lóc nài nỉ Trương Văn Dã: "Lão gia...... Giúp tiểu nhân...... tiểu nhân hình như hỏng rồi......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi