ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Chu Nguyệt hậm hực quay đầu trừng Mạc Lâm rồi vặn eo ưỡn mông ra sau, thanh âm cực kỳ ngọt ngào. "Lão gia ~ phía sau Nguyệt Nguyệt ngứa quá...... nhét côn thịt to vào thao Nguyệt Nguyệt cho hết ngứa đi......"

Cằm Mạc Lâm đã sắp dính vào ngực, y luống cuống túm chặt áo vải thô trên người, chẳng biết làm thế nào cho phải.

Trương Văn Dã đưa tay vỗ cái mông trắng nõn bên dưới làm nó rung lên. Chu Nguyệt rên rỉ một tiếng, càng vặn eo lợi hại hơn.

"Không muốn ngồi à?"

Giọng lão gia rất kỳ quái, cứ như thanh quản bị cắt đứt rồi khâu lại, rất giống người câm không thể nói chuyện mà chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, lại chứa đựng cảm giác nóng nảy, nghe khàn khàn rất đáng sợ.

Mạc Lâm vội vàng tìm chiếc ghế cách xa giường nhất ngồi xuống, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Trương Văn Dã xoay người Chu Nguyệt lại rồi cầm côn thịt nhét vào miệng y. Chu Nguyệt mút ngon lành như đang liếm một khúc xương to, một tay y xoa nắn hai tinh hoàn của lão gia còn tay kia vươn ra sau mông mình luồn vào huyệt mềm, cửa huyệt ẩm ướt bị ngón tay cắm vào lép nhép.

"Đúng là lẳng lơ." Trương Văn Dã cười nhạo một tiếng rồi giữ chặt cái đầu dưới hông mình ưỡn lưng đưa đẩy, hắn thở phào một hơi, duỗi ngón tay nhét vào khe mông Chu Nguyệt, nam nhân đang ngậm tính khí của hắn bỗng nhiên co rúm người, âm hành đứng thẳng phía trước bắn ra giường một vũng trắng đục.

Mạc Lâm chỉ hận không thể khoét bỏ tai mình, y mở to mắt, vẻ mặt nhăn nhó đau khổ, điên cuồng cầu nguyện lão gia mau chóng kết thúc rồi buông tha cho mình.

Nhưng đâu dễ gì như y mong muốn. Người trên giường vén màn lên rồi vẫy tay ngoắc y, "Dời ghế tới đây ngồi."

Cả người Mạc Lâm cứng đờ, đột nhiên quỳ xuống dập đầu mấy cái: "Lão gia! Tiểu nhân...... Tiểu nhân còn có việc bận, xin lão gia cho tiểu nhân ra ngoài làm tiếp!"

Gian phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, Chu Nguyệt sau cơn cao trào còn đang liếm láp côn thịt lão gia bỗng nhiên bị quăng cho một bạt tai, "Cút xuống giường."


Toàn thân y trần truồng, trên người đầy vết tím xanh dâm loạn, giữa đùi còn dính tinh dịch ướt sũng. Chu Nguyệt bàng hoàng bụm mặt, nước mắt lăn xuống khiến người ta thương xót: "Lão gia......"

"Cút ra ngoài." Trương Văn Dã tiện tay kéo chăn lau hạ thân, thấy Chu Nguyệt còn ngồi lì dưới sàn thì giơ chân lên định đá y.

Chu Nguyệt vội vàng nhặt quần áo mặc vào rồi cuống quýt chạy ra ngoài.

Mạc Lâm vẫn dập đầu trên đất không dám ngẩng lên, toàn thân run rẩy, chỉ sợ một giây sau cái tát kia sẽ giáng xuống mặt mình.

"Tới đây, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Mạc Lâm vội vã đứng dậy đi đến bên giường, khi chỉ còn cách hai thước thì không dám tiến lên nữa.


Trương lão gia đổi sang tư thế thoải mái hơn ngồi trên giường, lười biếng hỏi: "Tên gì?"

"Tiểu nhân...... Tiểu nhân tên Mạc Lâm."

Trương Văn Dã nhìn y từ đầu đến chân một lượt rồi chỉ vào mình: "Tôi đáng sợ lắm à?"

"Không không không đáng sợ, lão gia anh tuấn thần võ, khí độ phi phàm!"

Trương Văn Dã cười khẽ, ánh mắt hừng hực như muốn thiêu cháy y. Hắn tuốt dương vật cương cứng chưa bắn ra của mình, vừa thở dốc vừa nói: "Cậu chưa ngẩng đầu nhìn tôi lần nào thì sao biết tôi anh tuấn?"

Mạc Lâm nghe vậy đành phải ngẩng đầu lên, khi thấy rõ mặt người trên giường thì y lập tức ngây ngẩn cả người.

Gương mặt Trương lão gia hoàn toàn trái ngược với thân hình cường tráng của hắn. Bất kỳ ai cũng không tưởng tượng được một nam nhân mạnh mẽ lại có gương mặt kiều diễm đến thế.

Trương Văn Dã có một đôi mắt hồ ly bẩm sinh. Đuôi mắt xếch lên nhưng không hẹp dài, sống mũi cao thẳng trung hòa vẻ xinh đẹp nữ tính của ngũ quan khác khiến cho khuôn mặt kia không quá mềm mại cũng không quá cứng cỏi, quyến rũ đến cực điểm.

"Sao thế, dáng dấp tôi không hợp ý cậu à?" Trương Văn Dã hỏi xong, đột nhiên ngón tay dùng sức moi móc lỗ tiểu, hai tay tuốt nhanh từ thân trụ đến quy đầu, lật ra bao quy đầu xoa mạnh, sau đó rên rỉ một tiếng, tinh dịch phun thẳng lên quần áo Mạc Lâm.

Trương Văn Dã khoanh chân nhìn y với vẻ hứng thú, hơi thở có chút bất ổn.

"Ồ, bẩn rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi