ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Thật ra Mạc Lâm chỉ muốn rời khỏi đây ngay, khách sạn này hoàn toàn không tốt như phu xe kia nói, thậm chí y còn hoài nghi có phải mắt mình bị gì rồi không. Nhưng hiện giờ trước mặt y cũng chỉ có hai con đường, hoặc là đi, hoặc là ở lại.

Nói thật khách sạn này nằm quá xa, nếu y trở lại chắc cũng tìm không ra đường. Trời đã nhập nhoạng tối, nếu lạc đường thì càng phiền phức hơn, huống hồ trong bụng còn có đứa nhỏ nên Mạc Lâm đành phải vào ở.

"Tiểu ca ăn cơm hay ngủ lại?" Tiểu nhị xoa má rồi nheo mắt ngắm nghía y, "Chà, tiểu ca còn nhỏ thế mà người nhà dám cho ra đường một mình sao?"

Mạc Lâm mím môi tỏ vẻ không vui: "Tôi không có người nhà, chỉ đi du lịch thôi. Ở một đêm bao nhiêu tiền?"

Nghe tiểu nhị nói giá, Mạc Lâm âm thầm thở phào.

Khách sạn này đúng là rất rẻ, tuy điều kiện không tốt nhưng giờ đâu thể kén chọn nữa, đối với người bỏ nhà đi như y cũng xem như thích hợp.

"Nào, lên lầu hai rồi đến phòng ngoài cùng bên trái nhé, chúng tôi còn cung cấp bữa ăn miễn phí nữa, đến giờ sẽ đưa tới cho ngài. Tiểu ca nghỉ ngơi tốt nhé!" Tiểu nhị đưa y đến trước hành lang tối như mực rồi chỉ lên trên nói.

Mạc Lâm rón rén bước lên cầu thang gỗ, chân vừa đụng một cái thì tiếng gỗ kẽo kẹt chói tai lập tức vang lên. Hai bên tường rất hẹp, may mà Mạc Lâm gầy nên đi mới lọt, nếu ai to béo lên lầu e là sẽ bị kẹt lại nửa chừng.

Đáng mừng là hành lang tối nhưng rẽ qua chỗ ngoặt là có thể trông thấy lầu hai sáng sủa.


Mạc Lâm trầm trồ một tiếng. Lúc đứng dưới lầu y thấy chung quanh quá cũ nên hơi do dự, nhưng lên đến lầu hai mới hiểu phu xe kéo nói điều kiện tốt là có ý gì.

Cửa gỗ ra vào và cửa sổ hai bên đều khắc hoa, hành lang còn trưng bày mấy món đồ sứ tinh xảo, tuy y không rành những thứ này nhưng nhìn qua cũng biết là đồ tốt.

Sàn nhà và vách tường lầu hai đều sạch bóng, ván gỗ láng mướt chắc hẳn đã được chủ nhân bảo dưỡng tỉ mỉ. Mạc Lâm kinh ngạc nửa ngày, sau đó lại thấy luống cuống, khách sạn tốt thế mà sao giá thuê lại rẻ vậy?

Dưới lầu nhìn lên có vẻ vắng khách nhưng đi qua mấy tấm bảng ghi có khách treo trên cửa đều nhắc nhở y khách sạn này làm ăn rất phát đạt, chỉ là không hiểu sao phòng nào cũng im lìm.

Mạc Lâm tìm tới phòng mình rồi đi vào đóng cửa, cởi túi đồ xuống nằm dài trên giường.

Ngồi xe xóc nảy cả đoạn đường khiến bụng y hơi khó chịu. Mạc Lâm sờ bụng nhỏ nhô lên rồi thở dài.

Cả ngày nay y chưa ăn gì nên giờ đói meo. Mạc Lâm không sao ngủ được, thế là quyết định đứng dậy xuống lầu ăn cơm sớm.

Nằm trên giường nửa ngày, khó khăn lắm mới quyết tâm xuống lầu, đột nhiên y nghe thấy dưới lầu hình như có tiếng xe kéo dừng lại.

Mạc Lâm đến bên cửa sổ nhìn, quả nhiên trông thấy Hạ tiên sinh bước xuống xe.

Hạ Sính vẫn mặc trường bào màu sáng, chỉ là vải vóc thô ráp hơn trước kia, nhìn bộ dạng nghèo khổ hơn xưa nhiều.

Y nghe thấy Hạ Sính trả giá với tiểu nhị dưới lầu. Kỳ quái là tiểu nhị hét giá trên trời với Hạ Sính, đã vậy còn không bao ăn. Phòng Mạc Lâm nằm ngay phía trên đại sảnh nên nghe rất rõ.

Hai người dưới lầu ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng Hạ Sính tức giận trả tiền rồi tiểu nhị bảo hắn lên lầu hai.

Chỉ là phòng hai người cách nhau rất xa, Hạ Sính vào phòng nửa ngày cũng chẳng có động tĩnh gì. Mạc Lâm thầm nghĩ ăn xong sẽ tới chào hỏi, vừa mở cửa thì bắt gặp tiểu nhị đứng ở cửa nhìn mình, cũng không biết đã lên đây từ lúc nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi