ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

  Từ Dịch hoảng hốt nằm rạp xuống đất ngậm lại mảnh vải vào miệng. Mạc Lâm cũng vội vàng ngồi dậy nhích về chỗ cũ.

Vẫn là gã đàn ông kia, hắn bưng một chậu nước vào phòng, thấy không có gì khác thường mới yên tâm đặt chậu nước sang một bên rồi cầm đèn dầu tới.

"Ôi, xem tao lẩm cẩm chưa, quên mất phải bịt miệng mày lại." Gã thấy trong miệng Mạc Lâm trống không thì giật mình vỗ đầu một cái, "Mày chưa gào lên đấy chứ? Nhưng có gào cũng vô ích thôi, chỗ này hoang vu lắm chẳng ai tìm ra đâu."

Mạc Lâm cúi đầu, khẩn trương đến nỗi toàn thân phát run.

"Hàng mới trước tiên phải kiểm tra thân thể." Gã bưng chậu nước tới cạnh y, "Để tao tắm rửa sạch sẽ cho mày."

Thật ra vừa giao hàng không lâu nên tạm thời ông chủ chưa có nhu cầu và cũng không cần tắm rửa, nguyên nhân chính là vì hắn muốn sàm sỡ chút thôi.

Cái tay kia vươn tới muốn cởi nút áo y, Mạc Lâm không kìm được nước mắt, bắt đầu ra sức giãy giụa: "Đừng...... Đừng cởi đồ tôi!"

"Bốp" một tiếng, đầu Mạc Lâm lệch sang một bên, trên mặt lập tức hiện ra năm dấu tay rõ mồn một.

Gã bên ngoài nghe tiếng lại mắng mỏ: "Đã dặn mày bao nhiêu lần đừng để lại dấu vết rồi mà, còn đánh nữa coi chừng tao chặt tay mày bây giờ!"

Gã trong phòng cười cầu hòa: "Thằng nhóc này chẳng chịu nghe lời gì cả, có mỗi chuyện cởi quần áo mà lằng nhằng như mụ đàn bà vậy."

Mạc Lâm nhịn đau nghiêng đầu nhìn gã bên ngoài đang uể oải nằm trên ghế, tay cầm tẩu thuốc hút phì phèo.

Hắn nhả ra một vòng khói rồi thờ ơ nói: "Không nghe lời thì cứ cho nó dùng thứ lợi hại kia đi, bảo đảm ngoan ngay."

Gã trong phòng ngập ngừng quay đầu nhìn hắn: "Đại ca, anh đã hứa để lại cho em một ít rồi mà, đồ tốt như vậy để bọn nó dùng thì phí quá."

"Chờ bán được giá cao mày tha hồ dùng, giờ còn keo kiệt cái gì?"

Gã cúi đầu suy tư giây lát rồi cười gian xảo đi tới bàn cầm một tẩu thuốc quay lại dí sát miệng Mạc Lâm: "Đúng là hời cho mày quá rồi, đồ tốt này ngay cả tao còn không nỡ hút mà phải nhường mày đấy."

Mạc Lâm kinh hãi mở to mắt, liên tục lui ra sau: "Các anh...... Đây là...... Đây là cái gì?!"

Trực giác mách bảo y đây chẳng phải thứ gì tốt lành. Mạc Lâm điên cuồng lắc đầu tránh đi tẩu thuốc kia rồi hét lớn: "Cởi! Tôi cởi! Đừng bắt tôi hút thứ này!!"

Gã đàn ông tặc lưỡi lắc đầu: "Biết sớm có phải tốt không."

Hắn để tẩu thuốc sang một bên rồi cởi nút áo Mạc Lâm.

Lồng ngực Mạc Lâm phập phồng dữ dội, dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn những thứ ghê tởm này nữa.

"Sao thân hình thằng nhóc này đẹp thế?"

Nửa thân trên của Mạc Lâm đã trần trụi, bộ ngực mềm mại như thiếu nữ tỏa hương thơm thoang thoảng, bị động tác cởi áo làm rung lên tạo ra một đợt sóng thịt nhỏ bé.

Vòng eo cũng cực kỳ thanh mảnh, da thịt như miếng đậu hũ non láng mịn dưới ngọn đèn lờ mờ.


Chỉ có phần bụng hơi nhô lên phá hỏng cảnh đẹp.

Gã bên ngoài cũng vào nhìn Mạc Lâm: "Sao giống có thai vậy?"

Gã kia nói: "Đại ca cứ đùa, nam nhân làm sao mang thai được, chắc ăn nhiều quá nên căng bụng thôi."

Hắn vắt khăn lau người cho Mạc Lâm. Y có thể cảm nhận được cái tay dưới khăn thừa cơ sờ soạng khắp nơi làm toàn thân y nổi da gà, run rẩy cắn chặt răng.

Có gã kia ở đây nên hắn không dám làm càn mà chỉ sờ soạng một lát rồi bỏ khăn vào chậu, lại muốn cởi quần y ra.

Mạc Lâm biết có giãy giụa cũng vô ích nên nhắm chặt mắt.

"Đây...... đây đây là song nhi!!"

"Bảo bối a bảo bối! Nhất định sẽ bán rất được giá!"

"Vậy nếu là song nhi thì cái bụng này...... chắc không phải có thai thật đấy chứ?"

"Biết đâu chủ nhân khéo miệng sẽ tăng giá lên gấp bội thì sao!"

Hai chân bị ép mở rộng để lộ ra chỗ tư mật của y. Nghe hai gã đàn ông nói chuyện với nhau, Mạc Lâm siết chặt tay, tuyệt vọng đến nỗi suýt nín thở ngất đi.

"Để tao đi báo sếp chuẩn bị, mày đưa nó vào phòng khác chăm sóc tử tế một chút, không được đụng vào một ngón tay của nó! Chờ mai mốt bán được giá chúng ta sẽ kiếm bộn tiền đấy!"

Gã kia gật đầu lia lịa rồi mặc lại quần áo cho Mạc Lâm, còn hít sâu mấy hơi như đang tiếc hận mình không thể động vào báu vật này.

Mạc Lâm bị đỡ dậy đem ra ngoài, tay vẫn bị trói nhưng chắc sẽ không còn lâu lắm.

Gã đàn ông túm y vào một phòng khác có giường và chăn mền.

"Ngoan ngoãn ở đây đi, mày mà chạy thì tao đánh chết!" Gã hung ác uy hiếp rồi nhìn y bằng ánh mắt thèm thuồng, sau đó thở dài đóng cửa ra ngoài.

Mạc Lâm bị trói tay chân nằm nghiêng trên giường, nước mắt trào ra thấm ướt gối, y vùi mặt vào gối òa khóc.

Y rất sợ hãi......

Đúng như Từ Dịch nói, càng đẹp càng sớm bị bán, huống chi Mạc Lâm còn có thân thể kỳ lạ như vậy.

Ông chủ nhìn ra triển vọng của Mạc Lâm nên không mua bán bình thường như mọi khi mà tổ chức đấu giá hẳn hoi.

Hai ngày nay Mạc Lâm được cung phụng ăn ngon uống sướng, ngoại trừ tay chân bị trói thì xem như sống cũng không tệ.

Nhưng dù vậy gương mặt y vẫn hóp lại thấy rõ.

Đêm hôm đó, Mạc Lâm bị ôm vào thùng gỗ tắm rửa sạch sẽ. Bọn hắn bôi đủ thứ hương liệu dành cho nữ lên người y, trước khi đi còn bắt y uống một chai thuốc nhỏ. Sau đó bịt kín mắt y bằng vải đen, dùng áo khoác bọc quanh người rồi khiêng Mạc Lâm lên một chiếc xe do ông chủ phái tới.

Sau khi lên xe gã kia bắt đầu xuýt xoa trầm trồ: "Lợi hại ghê...... Lợi hại ghê! Đại ca, cái xe này thật lợi hại!"

Đại ca ngồi cạnh tài xế, nam nhân lái xe cao lớn xa lạ, vì đội mũ nên không thấy rõ mặt. Gã đại ca cũng kích động nhưng có người ngoài nên xem trọng mặt mũi hơn. Hắn ra vẻ điềm định nói: "Đừng có ngạc nhiên nữa, y như đồ nhà quê lên tỉnh vậy!"

Hai người bọn hắn chưa từng ngồi xe hơi nên không biết sẽ có cảm giác gì. Tài xế im lặng lái xe, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng còn thắng gấp, nhiều lần suýt tông vào nhà ven đường.

Đại ca không dám chất vấn kỹ thuật lái xe của người do ông chủ phái tới, cảm giác choáng váng càng lúc càng nặng, sắc mặt hắn trắng bệch như đã toi mất nửa cái mạng.

Gã ngồi phía sau trông chừng Mạc Lâm nhịn không được thò đầu ra ngoài cửa sổ, hắn khó chịu há miệng cố nén cảm giác buồn nôn dâng lên từ dạ dày.

Sắc mặt Mạc Lâm ửng hồng, chẳng biết hai tên kia ép y uống thứ gì mà hiện giờ toàn thân tê dại, hạ thể như có ngàn vạn con kiến cắn xé. Y nhịn không được cọ xát hai chân vào nhau rồi hé miệng thở dốc, trong hơi thở tràn đầy tình dục nóng bỏng.

Tài xế thấy hai gã kia trợn trắng mắt thì rốt cuộc lên tiếng: "Hai vị khó chịu lắm à?"

Giọng khàn khàn khó nghe của tài xế làm Mạc Lâm đang mơ màng đột nhiên bừng tỉnh.

Mạc Lâm khó nhọc ngẩng đầu lên như muốn nhìn nam nhân qua miếng vải đen trước mắt, y mở miệng thì thào, trong giọng nói tràn ngập tủi thân:

"Lão gia......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi