ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Trương Văn Dã cảm thấy mình sắp điên rồi.

Vốn dĩ lúc mang thai dục vọng của Mạc Lâm đã rất lớn, lần này còn có thêm tác dụng của thuốc nên tiểu phu nhân trần truồng uốn éo trên người hắn hệt như yêu tinh.

Yêu tinh xức rất nhiều nước hoa, theo hơi nóng phả ra từ mũi miệng xộc vào mũi Trương Văn Dã làm đầu óc hắn mụ mẫm sắp mất đi lý trí.

Tay hắn đang giữ eo Mạc Lâm, chỉ cần nhích xuống dưới là có thể đụng phải âm hành đang chĩa vào bụng hắn cùng với hoa huyệt ẩm ướt nhiệt tình nghênh đón mà hắn vừa thưởng thức tư vị tuyệt diệu.

Bàn tay ấm áp của tiểu phu nhân đang nắm dương vật hắn tuốt lên tuốt xuống. Có lẽ bản tính được giải phóng nên Mạc Lâm toàn tâm toàn ý tập trung vào tình dục, trước kia thấy vật này đều thẹn thùng che mặt, còn giờ lại đem hết vốn liếng ra hầu hạ.

Tay Trương Văn Dã đặt trên eo y hết buông lại nắm, nắm rồi buông. Hắn nuốt nước bọt, lồng ngực phập phồng dữ dội, gian nan mở miệng: "Đừng...... Không được...... Em bây giờ...... Đại phu nói không được......"

Mạc Lâm nhăn nhó sắp khóc. Y thè lưỡi liếm mặt Trương Văn Dã rồi cắn nhẹ một cái, nũng nịu nói: "Sao lại không được...... Ưm...... Lão gia, em muốn...... muốn côn thịt lớn của lão gia cơ......"

Trong cổ họng Trương Văn Dã phát ra một tiếng nghẹn ngào thống khổ, hắn nhắm mắt lại buộc mình phớt lờ mỹ nhân quyến rũ trên người, rốt cuộc ngón tay lại dời xuống dưới sờ hoa huyệt ẩm ướt của tiểu phu nhân.

"A...... Thật thoải mái...... Lão gia chọc chọc một cái được không......"

Mạc Lâm gục đầu lên vai hắn rên rỉ, hai tay không an phận sờ tới sờ lui trên người Trương Văn Dã. Lúc không tỉnh táo y chỉ biết cố gắng biểu lộ dục vọng của mình, trong nháy mắt đã lột sạch quần áo nam nhân.

Trương Văn Dã chỉ muốn ngất quách cho xong, hắn bấu víu vào chút lý trí cuối cùng gỡ tiểu phu nhân ra rồi miễn cưỡng nói: "Không...... được......"

Nỗi ấm ức mấy ngày qua vào giây phút nghe được câu này giống như lũ vỡ đê ồ ạt tràn ra. Cảm giác ngứa ngáy trong thân thể lập tức vơi đi không ít, nước mắt như ngọc trai thi nhau lăn xuống từ đôi mắt to tròn kia.

Trương Văn Dã vội vã đưa hai tay ôm mặt y, vừa lau xong giọt này lại có giọt mới nhỏ lên tay hắn.

Thật khiến người ta đau lòng.

Hắn vội ôm Mạc Lâm nhẹ nhàng xoa lưng y rồi dịu giọng nói: "Ôi...... Sao vậy bảo bối...... Sao lại khóc?"

Mạc Lâm vùng ra khỏi ngực hắn, y không biết mở cửa xe, cơn giận bùng lên không muốn để ý đến Trương Văn Dã nữa, thế là bám vào cửa sổ xe như muốn chui ra ngoài.

Trương Văn Dã vội vàng ôm người lại giữ chặt trong ngực, hắn không biết dỗ dành thế nào, cũng chẳng biết mình đã làm gì khiến y giận. Chẳng lẽ vì hắn không chịu thao nên tiểu phu nhân ấm ức sao?


Trương Văn Dã đinh ninh mình đã tìm được nguyên nhân nên thành khẩn xin lỗi: "Đều tại anh không tốt, nhưng em...... nhưng em đang ở thời kỳ đặc biệt, vì thân thể mình......"

"Vậy sao anh không chịu cưới em?"

Tiểu phu nhân tủi thân mếu máo nhìn hắn.

Trương Văn Dã sửng sốt nửa ngày không biết nói sao.

"Em cứ tưởng...... trong lòng lão gia em đặc biệt hơn một chút, người khác cũng nghĩ vậy mà, Tiểu Lâu nói em đặc biệt, em nghe nhiều cũng thấy vui...... Giờ xem ra lão gia đối với em tốt như vậy...... chỉ là, chỉ là làm ra vẻ cho em nhìn thôi......"

Mạc Lâm khóc thút thít, nói xong lại muốn trèo xuống đùi hắn, rốt cuộc Trương Văn Dã biết y khổ sở vì chuyện gì nên dở khóc dở cười xoay mặt tiểu phu nhân lại bắt y nhìn mình: "Bản lĩnh suy diễn lung tung của em lớn quá nhỉ, ai bảo em là anh không muốn?"

"Chính anh nói mà......"

"Anh chỉ ước ngay bây giờ có thể đem kiệu lớn tám người khiêng đến rước em thôi. Em sờ đi," hắn nắm tay tiểu phu nhân đặt lên ngực mình để cảm nhận trái tim đang đập thình thịch, "Em sờ đi."

Mạc Lâm ngẩn ngơ, nhất thời không rõ mình còn muốn chạy nữa không.

Vẻ mặt nam nhân nghiêm túc chưa từng thấy, hắn hôn tay Mạc Lâm một cái rồi nói tiếp: "Nghe thấy chưa, nó đang nói yêu em đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi