ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Đêm nay Mạc Lâm nài nỉ liên tục nên cuối cùng Trương Văn Dã đồng ý hôm sau dẫn y ra ngoài. Nhưng với điều kiện là một bước cũng không được rời khỏi hắn.

Tất nhiên Mạc Lâm gật đầu như giã tỏi, y ngoan ngoãn nép vào ngực nam nhân cọ qua cọ lại, còn chủ động nắm tay Trương Văn Dã khoác lên lưng mình. Đến khi chọc người nổi lửa thì y lại yên tĩnh nhắm mắt nói: "Thôi ngủ đi, bé con nói yêu anh đó."

Trương Văn Dã cầm côn thịt cọ chân Mạc Lâm rồi đưa tay sờ bụng y, sau đó bóp khuôn mặt nhỏ mũm mĩm kia hung dữ hỏi: "Vậy bé bự thì sao? Bé bự không yêu anh à?"

Mạc Lâm ngẩn ra nửa ngày mới hiểu bé bự là ai.

Y hệt như con mèo mềm mại rúc vào lòng, Trương Văn Dã bị y làm cho nhất thời không biết để tay vào đâu, sau đó nghe thấy bé bự nào đó nói: "...... Bé bự yêu anh nhất."

Trương Văn Dã đột nhiên đỏ mặt, không dám nghịch nữa mà ôm thai phu bé bỏng vào ngực, rốt cuộc cả hai đều hài lòng đi ngủ.

Hôm sau Trương Văn Dã mở mắt ra thì trong ngực đã không còn thân thể mềm mại kia. Hắn giật thót tim, đầu nặng chân nhẹ suýt nữa ngất đi. Thế là hắn vội trấn tĩnh lại rồi vội vã xuống giường, vừa gọi "Lâm Lâm? Lâm Lâm?" vừa vớ đại cái quần tròng vào người rồi xông ra cửa.

Đến khi thấy Mạc Lâm mặc áo bông dày đỡ eo cho gà ăn trong sân, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao dậy sớm thế?"

Mạc Lâm quay đầu thấy hắn thì xuýt xoa một tiếng rồi đi tới đẩy hắn vào nhà: "Trời lạnh lắm, mau mặc đồ vào đi!"

Cũng không phải y cố tình dậy sớm mà chẳng biết tại sao bé con đột nhiên nhích tới nhích lui làm Mạc Lâm tỉnh giấc. Mạc Lâm không ngủ tiếp được, lại sợ Trương Văn Dã nuốt lời nên đành rời giường trước khi hắn dậy.

Vì sắp ra ngoài nên y lục lọi ngăn tủ nửa ngày, bọc kín mình ba lớp trong ba lớp ngoài. Cuối cùng không mặc vừa áo bông nên chỉ có thể mặc áo của Trương Văn Dã. Cái này che được bụng, ra ngoài không sợ Trương Văn Dã khó giải thích với người khác.

Nói thật thì giờ y cũng hơi nóng. Lúc mang thai thân nhiệt vốn đã cao, Mạc Lâm còn mặc nhiều áo nên mặt đều nghẹn đỏ lên.

Nhờ thân hình tròn vo và hai má đỏ bừng mà giờ nhìn Mạc Lâm cực kỳ giống búp bê may mắn treo trên cửa mỗi khi Tết đến.

Chờ Trương Văn Dã chuẩn bị xong xuôi, hai người sóng vai đi ra ngoài.

Đối diện có một người đàn ông đi tới, vừa thấy họ thì kinh ngạc nói: "A lão Trương, rốt cuộc chịu để em trai ra cửa rồi à?"

Mạc Lâm lui lại một bước nấp sau lưng Trương Văn Dã rồi thò đầu ra nhìn.

Trương Văn Dã nói: "Em ấy cứ ầm ĩ đòi ra ngoài, hơn nữa ở nhà mãi cũng chán nên hôm nay dẫn em ấy ra ngoài chơi."

"Vậy à, từ khi các anh chuyển đến tôi chỉ mới gặp em trai anh mấy lần. Thể chất không tốt thì nên đi đây đi đó nhiều một chút, nếu không có vui vẻ mấy cũng thấy bức bối thôi......"


Mạc Lâm lẩm bẩm hùa theo: "Đúng vậy!"

Chờ người kia nói xong họ đi ra cửa thôn, trên đường gặp được rất nhiều thôn dân, Trương Văn Dã đều thân thiện chào hỏi.

Đến chỗ vắng người, vị tiểu phu nhân nào đó nãy giờ không hó hé nửa lời hờn dỗi nói: "Giờ anh được chào đón quá nhỉ......"

Trương Văn Dã vô tội nhìn y: "Anh có biết gì đâu?"

Mạc Lâm nói: "Lúc nãy mấy cô gái kia nũng nịu nhìn anh suýt lọt tròng mắt, anh còn chào hỏi người ta nữa. Giờ hỏi anh thì anh chỉ biết giả bộ ngạc nhiên thôi."

Trương Văn Dã nắm vai y kề vào tai nói nhỏ: "Vậy lúc anh nhìn em cũng suýt lọt tròng mắt, Mạc lão gia có đáp lại tấm lòng si mê của tiểu nhân không?"

Mạc Lâm sờ mắt hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt xếch lên: "Gạt người, chẳng phải mắt vẫn còn đây sao?"

Y lại sờ thêm một hồi với vẻ mê mẩn. Trương Văn Dã đang định trêu y thì thấy Mạc Lâm đột nhiên quay lưng về phía mình rồi lầm bầm một câu, "Hồ ly tinh......"

Khóe miệng hơi nhếch lên của Trương Văn Dã cứng đờ: "......"

Mạc Lâm đi mấy bước, thấy người kia không đi theo thì quay lại kéo hắn: "Đi nhanh lên! Em muốn ăn mì hoành thánh!"

"Được rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi