ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Lâm Tú Anh dường như đã biến thành người khác, nàng không còn mặc sườn xám bắt mắt như trước, tóc xoăn duỗi thẳng, cũng chẳng hề trang điểm. Nàng mặc đồ rộng và đội mũ nồi nhìn rất phóng khoáng.

Mạc Lâm đứng dậy vô thức muốn hành lễ nhưng bị Lâm Tú Anh đưa tay cản rồi đỡ lên.

"Có thai đừng câu nệ như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì tên Trương Nham kia lại cằn nhằn tôi cho xem." Lâm Tú Anh sờ bụng y nhưng vì mặc đồ dày quá nên chẳng sờ thấy gì, "Nó nằm trong đó có cựa quậy không?"

"Có ạ, phu nhân......"

"Gọi bậy gì thế, giờ cậu mới là phu nhân Trương gia mà."

Mạc Lâm bối rối gãi ót cười nói: "Ngài cứ đùa, em...... vẫn chưa cưới mà......"

Giọng y càng lúc càng nhỏ lộ ra vẻ thiếu tự tin, vốn dĩ y chỉ ngượng ngùng mà thôi, ai ngờ Lâm Tú Anh đột nhiên đập mạnh lên quầy làm bình sứ cổ đặt bên trên cũng rung rinh.

"Bụng đã lớn thế mà còn chưa cưới nữa à? Chẳng lẽ Trương Nham chỉ muốn chơi qua đường thôi sao?" Cú đập kinh thiên động địa của Lâm Tú Anh làm đám phu nhân nhà giàu ở cửa giật nảy mình, Tiểu Uông vội vã xin lỗi rối rít. Chờ tiễn người đi hết cậu mới đóng kín cửa rồi vào nói một câu "ôi bà cô".

Lâm Tú Anh nhướng mày: "Kêu ai là bà cô thế hả? Tôi già vậy sao?"

Tiểu Uông vội la lên: "Đâu có đâu có, chỉ chào hỏi ngài một câu thôi mà......"

"Chào hỏi?"

"Vâng! Tiểu nhân chỉ lỡ miệng thôi!! Không có ý gì khác đâu ạ!"

Thấy sắp gặp phải tai bay vạ gió, Mạc Lâm lui lại một bước, đúng lúc đụng phải một lồng ngực rắn chắc nóng hổi.

Trương Văn Dã chẳng biết từ đâu xông ra, từ phía sau vòng hai tay ôm thai phu rồi nhíu mày nhìn Lâm Tú Anh hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Lâm Tú Anh tức quá hóa cười: "Sao tôi lại tới đây? Còn không phải vì gã chồng vô tích sự như anh sao! Đúng là ai có lương tâm thì làm chó, lẽ ra tôi không nên lo lắng cho anh hết lần này tới lần khác, cứ để anh tự sinh tự diệt dưới tay lão già kia cho xong! Đồ vô ơn......"

Trương Văn Dã xua tay ngắt lời nàng rồi bảo Tiểu Uông nơm nớp lo sợ đứng một bên: "Khóa cửa hông phòng trong rồi về trước đi, hôm nay cho cậu nghỉ một ngày."

Tiểu Uông vâng dạ, vờ như cái gì cũng chưa nghe yên lặng đi vào phòng trong.

Mạc Lâm bị ôm vai, ngửa đầu lên chỉ có thể thấy nửa cái cằm Trương Văn Dã. Thấy y nhúc nhích, Trương Văn Dã cúi xuống hỏi: "Sao?"

"Anh và phu...... Lâm tiểu thư hình như có chuyện muốn nói, em, em ra ngoài đây......"

Trương Văn Dã gạt đi: "Không được."

"Tại sao......"

"Em ra ngoài lỡ đụng vào đâu thì sao?"

Lâm Tú Anh bóp trán ngán ngẩm nói: "Được rồi được rồi, đừng dính nhau nữa, làm người ta ớn lạnh muốn chết. Trương Nham, tốt nhất anh nên để Tiểu Mạc tránh đi đi, hôm nay tôi tới để nói chuyện của cha anh đấy."


Mạc Lâm muốn tránh ra khỏi ngực Trương Văn Dã nhưng lại bị kéo về. Trương Văn Dã ngồi xuống ghế, còn y ngồi trên đùi hắn.

Lâm Tú Anh: "......" Hay quá nhỉ?

"Cô cứ nói đi," Trương Văn Dã cúi đầu vuốt ve bụng tròn của tiểu phu nhân, ngữ khí hết sức ôn nhu, "Dù sao em ấy cũng biết hết rồi còn gì."

Trương Văn Dã biết Mạc Lâm sẽ không để ý quá khứ của hắn, bởi vì đêm động phòng hoa chúc hắn được tiểu phu nhân ôm vào lòng vỗ về trong lúc hoàn toàn tỉnh táo.

Thật ra tửu lượng hắn rất cao nên đêm đó cũng không phải say khướt, chỉ là đầu óc choáng váng cộng thêm phiền muộn trong lòng nên nhất thời xúc động làm mấy chuyện vớ vẩn.

Thân thể Mạc Lâm gầy gò nhỏ bé nhưng khi ôm lại nóng hổi như quả cầu lửa bao trùm toàn thân hắn. Nóng đến nỗi lúc đó hắn suýt bật khóc. Chính vì vậy lãng tử tình nhẹ dục nặng này theo một nghĩa nào đó cũng xem như chân chính quay đầu.

Lâm Tú Anh "ừ" một tiếng rồi nói: "Lão già Trương Trung Nhân kia dựa hơi một gã người Anh làm ăn lớn lắm, xem ra còn vượt mặt Phúc Lai trong thời kỳ phát đạt nhất nữa. Hình như giờ lão cũng đang nhăm nhe kinh doanh đồ dùng cho nữ, chắc sẽ ảnh hưởng đến cửa hàng này của anh đấy. Anh đừng có nói với tôi ý tưởng mới mẻ gì đó, trong kinh doanh còn phải tính nhiều thứ lắm."

"Lão già này đêm nào cũng chơi bời ở tô giới, chơi chết mấy người đều bị gã Anh kia giấu nhẹm đi. Gần đây lão cặp kè với một thanh niên...... có vẻ ngoài rất giống anh, gặp ai cũng nói đây là con mình hoặc nói thanh niên này......"

Lâm Tú Anh há to miệng, nhíu mày nghẹn họng một lát, thấy sắc mặt Trương Văn Dã không có gì khác thường mới nói tiếp: "Lão nói thanh niên này ngon thì ngon nhưng vẫn không bằng con trai Trương Nham của mình."

Cánh tay khoác trên người Mạc Lâm siết chặt, thậm chí còn khẽ run.

Mạc Lâm tức giận đứng dậy đập bàn nói lớn: "Ngay cả vật của đàn ông cũng không có mà lão già này còn muốn làm gì chứ? Lão không sợ đám người kia tiết lộ chuyện xấu ra ngoài hay sao, anh đừng tức giận mà hại thân, sớm muộn gì lão cũng bị gậy ông đập lưng ông, ác giả ác báo thôi, chúng ta......"

Mạc Lâm cực kỳ căm phẫn, Trương Văn Dã đột nhiên nhíu mày rồi xoay mặt y lại nghiêm nghị hỏi.

"Sao em biết lão không có vật kia?"

"Lão từng chạm vào em rồi à?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi