ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Trương Văn Dã đi đến giữa hai chân y rồi nói: "Lùi ra sau thêm chút nữa đi."

Mạc Lâm nghe lời banh rộng hai chân. Nhưng y không có chỗ nào để gác, bối rối một hồi bị Trương Văn Dã kéo chân gác lên vai hắn. Chỗ bí ẩn đều lộ hết ra ngoài.

Hoa huyệt vừa bị nam nhân liếm hé ra miệng nhỏ, dâm dịch bên ngoài đã khô nhưng vẫn còn nhờn nhẫy.

Trương Văn Dã đưa tay xoa nắn mép thịt, đầu ngón tay ướt át, cửa huyệt khít chặt non mềm, hoàn toàn nhìn không ra nơi này đã nuốt côn thịt có kích thước kinh người vô số lần.

Thật ra Trương Văn Dã cảm thấy mình rất giỏi giang, thậm chí không cần ngọc thế này hắn vẫn có thể nới rộng sản đạo cho tiểu phu nhân một cách hoàn mỹ.

Nếu Lý đại phu biết ý nghĩ trong lòng hắn thì kiểu gì cũng tức giận đến nỗi râu ria dựng ngược. Ngọc thế thon nhỏ đâu thể so với hàng khủng của Trương Văn Dã được. Nếu để hắn đích thân ra trận thì hạ thể thai phu sẽ luôn căng phồng, tinh dịch và dâm thủy chảy ra không ngừng, đến lúc đó em bé còn chưa ra đời mà thai phu đã mệt chết rồi.

Gã biến thái nào đó hôn cổ chân tiểu phu nhân mấy cái rồi thả hai chân y xuống, sau khi bưng chậu nước ấm tới lại trở về tư thế lúc nãy.

Mạc Lâm ngửa người chống tay lên bàn có chút bất ổn. Ngón chân cũng quặp lại níu áo Trương Văn Dã.

"Nhanh...... Nhanh lên."

Tư thế này vừa xấu hổ vừa mệt mỏi. Y bỏ cuộc nằm dài trên bàn, thuận thế bị nam nhân nắm mông kéo xuống.

Nửa người dưới gần như lơ lửng, mông dính sát vào đùi Trương Văn Dã. Mạc Lâm ôm bụng nhìn Trương Văn Dã vắt khô khăn mặt rồi bắt đầu chậm rãi lau sạch hạ thân cho y.

"Nóng!" Mạc Lâm giật mình kêu lên, ngón chân cuộn chặt, khó chịu cực kỳ. Hoa huyệt vốn đã nhạy cảm, huống chi Trương Văn Dã sợ nước lạnh nên tăng nhiệt độ nước cao hơn một chút. Chung quanh mép thịt lập tức đỏ bừng, ngay cả hạt đậu cũng vểnh lên nhìn hết sức đáng thương.

Trương Văn Dã ném khăn vào chậu rồi nâng mông y lên kiểm tra chỗ bí ẩn giữa hai chân. Mạc Lâm đẩy đầu hắn ra: "Anh không biết làm thì để em!"

Khó khăn lắm Trương Văn Dã mới ngăn được tiểu phu nhân giãy giụa loạn xạ, hắn vắt khăn rồi chờ một lát cho bớt nóng: "Anh sai rồi anh sai rồi...... Phu nhân ngoan nào......"

Mạc Lâm đỏ bừng mặt, lập tức ngừng lại rồi hỏi hắn: "Anh, anh gọi em là gì cơ?"

"Phu nhân, anh là tiên sinh thì tất nhiên Lâm Lâm phải là phu nhân của anh rồi." Trương Văn Dã vừa cười vừa đắp khăn lên hoa huyệt.

Hoa huyệt được hơi ấm bao phủ làm cảm giác thoải mái dễ chịu lan ra khắp người. Mạc Lâm rên rỉ nắm tay Trương Văn Dã không buông.

Y cảm nhận được ngón tay nam nhân nhẹ nhàng nhét vào huyệt qua lớp khăn, sau đó phía dưới của y bắt đầu chảy nước, nhưng mỗi lần chảy ra lại bị khăn thấm hết, đến khi hoa huyệt khô ráo mới thôi.

"Nước nhiều quá, bôi thuốc không dễ đâu." Trương Văn Dã vỗ mông y rồi vạch mép thịt ra kiểm tra bên trong, hài lòng gật đầu, "Ừm, tốt lắm, đừng chảy nữa nhé, lát nữa làm trôi thuốc sẽ mất hiệu quả đấy."


Mạc Lâm nghiến răng tức giận: "Tại em chắc? Anh không động vào thì làm sao nó chảy nước được hả!"

Trương Văn Dã cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ kia, Mạc Lâm không biết hắn đang nhìn gì nên trong lòng căng thẳng, chỗ kia cũng nhịn không được co lại rồi bắt đầu ướt sũng.

Trương Văn Dã cười, ngón tay sờ vào hoa huyệt kéo ra mấy sợi tơ mỏng: "Còn dám đổ thừa cho anh nữa à? Em nhìn đi, anh không hề đụng vào em mà chỉ mới nhìn thôi đã ướt thế này rồi. Phu nhân đúng là thiên phú dị bẩm mà."

Mạc Lâm giật khăn trong tay hắn lau bừa hạ thân rồi ném khăn vào chậu, trừng mắt nói: "Vậy được chưa? Mau nhét vào đi, anh nói nhiều thế làm gì hả?"

"Chà, phu nhân dữ ghê."

Trương Văn Dã rửa tay sạch sẽ rồi cầm cây ngọc kia mở nắp bình sứ đổ thuốc lên.

Lòng bàn tay bôi thuốc khắp ngọc thế, hắn nhìn Mạc Lâm chằm chằm, động tác vừa mập mờ vừa chậm chạp làm Mạc Lâm nhất thời có cảm giác nam nhân đang tuốt âm hành của mình.

Ngọc thế ẩm ướt bóng láng, Trương Văn Dã cầm phần đuôi cọ xát đầu ngọc thế vào cửa huyệt hé mở của Mạc Lâm.

Hoa huyệt nóng ấm, cây ngọc mát lạnh vừa chạm vào thì bị thịt mềm tuôn nước ào ạt hút chặt, so với khi Trương Văn Dã đích thân ra trận còn nhiệt tình hơn.

Nam nhân đột nhiên nổi cơn ghen, hắn cầm ngọc thế chọc chọc hoa huyệt, ngọc thế dài nhỏ, vách thịt trơn ướt. Trương Văn Dã tỏ ý trừng phạt nhét vật kia vào cực sâu.

Mạc Lâm ngửa cổ nức nở rồi há to miệng thở dốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi