ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Nhưng dù sao y ăn nói vụng về, có mấy lời muốn mắng cũng không được, suy tư nửa ngày mới thốt ra hai câu: "Sao ngày nào anh cũng...... cũng nghĩ tới chuyện này thế hả! Đang ban ngày ban mặt mà anh, anh đồi phong bại tục!" Mạc Lâm thấy hắn lại sắp chồm tới ôm mình thì vội nhích ra sau dựa sát vào lưng ghế rồi ôm bụng giơ chân đạp hắn.

Y nghĩ cả ngày ngồi ở tiệm không cần đi lại nên giày cũng chẳng mang, ngồi trong tiệm thường xuyên để chân trần giẫm lên giày Trương Văn Dã. Lúc này đổi tư thế càng thuận tiện cho lão biến thái nào đó.

Lão biến thái nắm chặt cổ chân y rồi cầm bàn chân trần cọ xát dưới người mình.

Mạc Lâm chưa kịp mắng hắn thì Tiểu Uông đã nhảy dựng lên, "Ôi ông chủ! Hai người đúng là không xem em như người ngoài mà!"

Cậu bịt mắt lách qua bên cạnh hai người rồi đứng trước cửa buồng xua tay: "Em xin hai người đấy, muốn hôn hít hay làm gì cứ tới chỗ kín đáo mà làm, có phải chúng ta nghèo đến nỗi không có giường đâu."

"Tiểu Uông thật biết nói chuyện, mai mốt sẽ tăng lương cho cậu." Trương Văn Dã bế tiểu phu nhân đang đánh mình loạn xạ vào buồng trong rồi khóa cửa lại.

Thấy Mạc Lâm sắp há miệng mắng mình, hắn vội vàng đưa tay bịt miệng y lại rồi nghiêm túc nói: "Phu nhân anh sai rồi phu nhân...... đừng đánh mặt!"

Mạc Lâm tay đấm chân đá, Trương Văn Dã quả thực khá vất vả mới tóm được thai phu.

Tiểu phu nhân không biết đánh người, mỗi chiêu mỗi thức đều không tự bảo vệ mình. Hắn sợ Mạc Lâm làm mình bị thương nên vừa giữ tay y vừa nhìn chằm chằm bụng y.

Trương Văn Dã mò mẫm nắm lấy ngọc thế đút trong huyệt Mạc Lâm, vừa động nhẹ một cái đã làm tiểu phu nhân mềm nhũn, hai chân đá loạn xạ đổi thành kẹp chặt hông nam nhân chậm rãi cọ xát.

"Phu nhân nghỉ ngơi kẻo mệt......"

Mạc Lâm chưa kịp thở phào thì đã cảm nhận được vật trong cơ thể bắt đầu chuyển động. Y lập tức cứng đờ, hai tay chống lên ngực Trương Văn Dã: "Đừng...... Đừng động......"

"Nhưng em có chịu nghe lời đâu."

"Em, a! Em nghe......!"

Trương Văn Dã hôn bụng y qua lớp áo, Mạc Lâm nín thở, tim đập thình thịch.

"Vậy được, anh phải ra ngoài làm ít chuyện, nhờ Lâm Lâm giúp anh nhé."

"Nhờ" và "giúp" trước kia chưa từng thốt ra khỏi miệng Trương Văn Dã. Huống hồ với quan hệ bây giờ của hai người thì lời này thật quá lạnh nhạt, trong lòng Mạc Lâm lập tức cảm thấy xa cách.

Mạc Lâm có chút không vui chống ván giường lui ra sau. Ngọc thế bị tuột ra, Trương Văn Dã đang định nhét vào cho y thì chợt thấy tiểu phu nhân kẹp chặt chân không cho hắn động.

Mạc Lâm nói: "Anh mà còn khách sáo vậy nữa thì em không để ý tới anh đâu đấy."


Mặc dù hắn cũng biết lời này không thể nói lung tung nhưng chuyện sắp nhờ quả thực hơi khó, để tránh làm Mạc Lâm tức giận, Trương Văn Dã quyết định nói rõ trước.

"Lâm Lâm, em tự làm ở đây một mình được không......"

Mạc Lâm sửng sốt: "Cái gì?"

Trương Văn Dã kéo tay y tới thay mình nắm chặt ngọc thế kia, tay lớn bao trùm tay nhỏ bắt đầu chậm rãi chuyển động.

"Anh phải ra ngoài một chuyến, trước khi trời tối sẽ trở về, em cứ làm thế này nhé, tốt nhất là kêu thành tiếng rồi đập ván giường giả bộ như anh đang chơi em vậy."

Mạc Lâm càng nghe càng mờ mịt, đúng lúc này ngọc thế đụng vào điểm mẫn cảm nhất bên trong làm y nhất thời nhịn không được rên rỉ.

"A...... Lão gia không muốn......?"

"Ừ, làm vậy đó, tốt nhất là kêu lớn một chút."

Nói xong Trương Văn Dã đứng dậy đi tới tủ áo lấy ra bộ âu phục.

Hắn vừa mặc vừa bảo Mạc Lâm tiếp tục làm, nếu mệt có thể nghỉ ngơi nhưng vẫn phải rên. Nhất là khi trong tiệm có khách càng phải kêu thật to.

Da mặt Mạc Lâm mỏng nhưng nghe lão gia nói nghiêm túc như vậy thì khẽ cắn môi đáp ứng. Nhưng trong lòng lại âm thầm thề —— Sau hôm nay y sẽ không bao giờ đến tiệm này nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi