ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Nửa đêm thai phu bụng lớn đang ngủ một mình thì bị ai đó sờ soạng làm y choàng tỉnh.

Y không nghe thấy bất kỳ tiếng mở cửa hay đóng cửa nào. Cửa gỗ trong nhà quá cũ nên khó tránh khỏi phát ra tiếng ồn, cũng xem như tín hiệu báo cho y biết nam nhân đã về.

Nhưng người này hệt như u hồn chẳng có chút động tĩnh nào mà đột ngột xuất hiện trên chiếc giường chỉ thuộc về hai phu phu bọn họ.

Đôi tay kia không có chủ ý gì mà chỉ biết vuốt ve những chỗ mềm mại trên cơ thể y. Tiểu phu nhân mơ màng mở mắt ra, chăn trên người vẫn còn, chỉ là dưới chăn phồng lên một cách quỷ dị cộng thêm ánh trăng ngoài cửa sổ bị mây che khuất rọi ánh sáng lờ mờ càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Trong nháy mắt y nhớ lại rất nhiều chuyện kinh dị mà hai ngày trước Trương Văn Dã nhiệt tình đọc cho y nghe, nam nhân rất có năng khiếu về mặt này, biết rõ lúc nào thì nên thêm động tác minh họa hoặc sợ hãi hét lên một tiếng dọa cho thai phu hết hồn. Nếu không phải nam nhân có lương tâm, đọc xong còn biết ôm người dỗ dành thì e là tiểu phu nhân sợ đến nỗi không dám nhắm mắt.

Khó khăn lắm mới quên được nội dung trong truyện, những lúc Trương Văn Dã bận bịu y cũng có thể miễn cưỡng ở nhà một mình, nhưng giờ bị hù dọa khiến những hình ảnh kia lại thi nhau chui vào đầu y.

Y vô thức muốn kêu cứu nhưng đêm nay nam nhân đã ra ngoài xã giao nên trong nhà không có ai. Dạo này chuyện làm ăn của Trương Văn Dã rất thuận buồm xuôi gió nên khó tránh khỏi chuyện phiền toái này, nhiều lúc Mạc Lâm muốn giữ hắn bên mình cũng không nỡ nói ra.

Trằn trọc mãi mới ngủ lại bị sờ tỉnh, đây thực sự không phải chuyện gì tốt. Mạc Lâm vội vàng ngồi dậy, người kia vẫn chưa chịu buông tay, y hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, hai tay túm chặt chăn rồi vận hết sức đánh mạnh xuống.

Đánh lung tung một hồi, người kia không có động tĩnh mà cũng chẳng sờ soạng nữa. Mạc Lâm thở hồng hộc xốc chăn lên, sau đó lập tức đối diện với gương mặt đờ đẫn ửng đỏ của Trương Văn Dã.

"Anh! Anh về lúc nào thế? Không ngủ đi còn sờ bậy gì hả?!"

Trương Văn Dã nửa ngồi trên giường, một tay ôm eo tiểu phu nhân còn tay kia luồn vào giữa hai chân y, cánh tay thỉnh thoảng cọ vào hoa huyệt qua lớp vải quần khiến y nhịn không được kẹp chặt chân.

Nam nhân có vẻ cực kỳ tủi thân, khóe mắt long lanh nước, đuôi mắt cũng đỏ rực, miệng còn lẩm bẩm: "Em đánh anh...... Em thế mà lại đánh anh...... Bên ngoài mệt mỏi cả ngày, về nhà vợ cũng không cho sờ, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa chứ......"

Hắn nói cứ như thể một giây sau sẽ òa khóc nhưng động tác chẳng hề nghiêm túc chút nào. Chỉ biết dụi đầu vào cái bụng tròn vo của Mạc Lâm, cọ một hồi thì chui vào giữa hai chân y, sau đó há miệng ngậm cả vải quần lẫn âm hành bên dưới.

Khá lắm, lần này say không nhẹ đâu.

Bình thường là ông chủ lớn oai phong nhưng say rượu chỉ biết ngậm y mà ngủ. Bất kể ngậm chỗ nào, chỉ cần trong miệng có vật trên người y là được. Tuy có vẻ dễ ứng phó nhưng chịu khổ cũng chỉ có thai phu mà thôi.

Mạc Lâm muốn gỡ đầu hắn ra nhưng âm hành bị ngậm nên chẳng có sức lực gì. Tư thế này quá mệt mỏi, y muốn nhích eo ngồi dậy, kết quả lại cho nam nhân cơ hội lột phăng quần y ra.


"Thơm quá...... Thật là mềm......"

Hai đùi bỗng nhiên bị khép lại rồi nâng lên, một đầu tóc xù chui vào giữa liếm loạn xạ. Tóc cọ vào da thịt non mịn giữa hai chân vừa tê vừa ngứa. Đầu lưỡi kia cũng không an phận, liếm xong âm hành lại liếm hoa huyệt, đến khi hoa huyệt dính đầy nước bọt và dâm thủy thì Trương Văn Dã lại dời xuống liếm đáy chậu và hậu huyệt của y.

Nửa người trên của tiểu phu nhân đáng thương nằm trên giường, hai khuỷu chân bị nắm chỉ có thể quẫy đạp loạn xạ giữa không trung.

Sau khi ép khô Mạc Lâm, Trương Văn Dã ngồi dậy lột sạch đồ rồi bắt đầu tuốt côn thịt của mình. Nhưng chắc vì say quá nên vật hư hỏng kia làm thế nào cũng không cương nổi, dục vọng tích tụ ở đó không cách nào phát tiết.

Cơn cao trào rốt cuộc qua đi, đầu óc Mạc Lâm mơ màng, khi hơi tỉnh táo lại thì hậu huyệt đã bị nhét vào mấy ngón tay.

"Ưm...... Chỗ đó làm sao dùng được......" Chưa kịp nói xong y đã cảm nhận được đầu gậy thịt chậm rãi chui vào. Hai bờ mông mềm mại bị vạch ra, sau khi âm hành nhét vào hết thì run rẩy mấy lần rồi bắn ra một luồng nhiệt nóng hổi như sóng to gió lớn đập vào thành ruột bên trong.

Mạc Lâm trợn mắt há hốc miệng không thể tin nổi. Y khóc thút thít ôm bụng muốn chạy trốn nhưng lại bị nam nhân kéo về rồi nắm chặt mông đè dưới người mình, vừa nhào nặn vừa ưỡn hông đến khi tiểu xong mới thôi.

-----------------------------------

Trương Văn Dã: Em hỏi anh vào bằng đường nào à? Cửa sổ mới là lối anh thích nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi