ĐỆ NHẤT HẦU

110. Mời người cùng vui.

Vị quan lại kia có đau lòng như thế nào thì dân chúng tụ tập ngoài cửa cũng không biết, mọi người còn đang nghị luận hỏi nhau không biết vì sao dân tráng kia còn chưa bị đánh ra ngoài thì thấy một chiếc xe được đẩy ra.

Khi nhìn thấy trên xe chất đầy vò rượu cùng thịt thì bọn họ vui vẻ hỏi: "Có phải Võ thiếu phu nhân lo lắng dân chúng tới xem náo nhiệt bị mệt mỏi nên mời ăn uống hay không?"

Đám người này ào tới trước nha môn chỉ đợi mệnh lệnh hay được mời cùng vui là xông lên.

"Này, đừng động vào, đây là đồ của ta."

Một thanh âm truyền đến từ bên trong, sau đó có người bước ra, đèn đuốc ở cửa nha môn và ven đường chiếu lên người này.

Tức thì toàn bộ im ắng.

Một người trẻ tuổi bước ra, hắn mặc áo gấm với dáng người tuấn dật, trên eo dắt một thanh bảo đao vỏ được làm bằng vàng dát đầy đá quý phát ra quang mang lóng lánh, chiếu màu lưu li huyền ảo lên ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn. Bên tai gần thái dương còn dắt một đóa kiều hoa nở rộ lại khiến khuôn mặt ấy trở nên nhu hòa.

Mỹ nhân này là.....

"Hướng Linh! Tặc đồ như ngươi sao lại chạy ra được?" Có người hô to.

Hướng Cù Nhiêm vốn mang sắc mặt thanh lãnh khi nghe lời thì chợt biến đổi, hắn duỗi tay chỉ vào người kêu to kia: "Không được gọi ta là Hướng Linh, ta là Hướng Cù Nhiêm." Sau đó hắn thu tay lại chạm vào đóa hoa ở thái dương, biểu tình kiêu căng: "Hơn nữa ta cũng không phải tặc đồ, Võ thiếu phu nhân đã mời ta làm môn khách, những thứ này là do nàng tặng ta."

Hướng Cù Nhiêm chỉ chỉ chiếc xe phía trước, còn dùng hai tay giơ bảo đao bằng vàng kia lên.

Đám người im ắng lại trở nên ồn ào, người này chính là tặc đồ bị áp giải vào trong đấy.

Sự tích về tặc đồ này vừa mời được truyền ra bởi các khổ chủ ở trong quân doanh.

Tặc đồ này không bị đuổi ra khỏi huyện Đậu mà ngược lại còn trở thành môn khách của Võ thiếu phu nhân à? Còn được tặng nhiều bảo vật như vậy à.

"Vì sao?" Vô số người đưa ra nghi vấn.

Hướng Cù Nhiêm kiêu căng nói: "Đương nhiên bởi vì ta mang tuyệt kỹ, có công phu cao cường rồi."

Không phải vì khuôn mặt này sao? Có không ít người hiện lên ý niệm này.

"Ngươi là kẻ lừa đảo." Đồng bạn từng tiếp xúc trong quân doanh phẫn nộ kêu lên: "Nhất định là ngươi lừa gạt Võ thiếu phu nhân rồi."

Hướng Cù Nhiêm giờ đã bay lên đầu cành, đối với sự chỉ trích của đám chim yến tước ríu rít này không thèm tỏ ra phẫn nộ nữa mà còn chống nạnh cười to: "Vừa rồi ở trong phòng ta đã cùng với sai dịch hộ vệ chiến một trận, thấy ta thân thủ bất phàm, Võ thiếu phu nhân ngay tại chỗ đã lấy bảo đao tặng anh hùng, mời ta làm hộ vệ của nàng."

Hóa ra là vậy sao? Tầm mắt mọi người nhìn vào những sai dịch theo ra bên ngoài, sắc mặt nhóm người này không quá đẹp nhưng không hề phản bác lời nói của Hướng Cù Nhiêm.

Mấy sai dịch đẩy xe ra ngoài: "Đã đưa ra nha môn, xin ngươi cứ tự nhiên."

Võ thiếu phu nhân chỉ nói bảo người đưa ra ngoài chứ chưa nói đẩy về tới nơi hắn ở.

Hướng Cù Nhiêm không thèm lý luận với đám thủ hạ bại tướng nữa, hắn dắt lại bảo đao bên hông rồi nhìn về phía mọi người: "Ai giúp ta đẩy xe, ta tặng người đó 2 vò rượu ngon, mời hắn cùng ăn thịt."

Tuy rằng không hào phóng bằng Võ thiếu phu nhân nhưng được ăn được uống ai lại chê chứ. Một đám người tranh cướp nhau, người quá nhiều xe không bị đẩy mà là bị nâng lên. Hướng Cù Nhiêm được mọi người vây quanh bước dọc trên phố, tiếng cười vang vọng nửa con phố.

Sóng người trước nha môn đã tan đi rất nhiều.

Võ Nha Nhi kéo mũ xuống, nói: "Bắt đầu thôi."

Lão Hàn người vẫn luôn vội vã muốn đi vào giờ lại không động đậy, Võ Nha Nhi quay đầu thấy hắn nhìn chằm chằm mình.

"Thật ra không cần phiền toái như vậy." Lão Hàn duỗi tay nắm lấy mũ của Võ Nha Nhi, kéo râu tóc rối bời cùng lau đi bụi bặm che khuất khuôn mặt: "Ngươi anh tuấn hơn tiểu tử kia nhiều, đi vào biểu diễn một chút công phu không phải nhìn thấy thiếu phu nhân hay sao?"

Võ Nha Nhi gạt mạnh tay hắn ra, gằn: "Cút đi."

Bên ngoài huyện nha có đèn đuốc sáng người, ở hậu trạch thì tối tăm hơn, nối giữa hai nơi còn có một hẻm nhỏ để qua lại.

"Dù nàng không ở hậu trạch huyện nha thì phòng bị ở nơi ấy chưa chắc đã không nghiêm đâu." Võ Nha Nhi nhỏ giọng nói, hắn kéo mũ xuống chỉ 2-3 bước đã dung nhập vào hẻm nhỏ tối tăm.

Lão Hàn không hề theo sát mà chuyển sang một hướng khác, thân hình thô ráp như núi đó tưởng chừng vụng về nhưng lại cực kỳ linh hoạt lóe lên biến mất trong bóng đêm.

Lý Minh Lâu xuyên qua con hẻm nối trước sau huyện nha, Phương Nhị theo sát bên người nàng phất tay một cái, bóng người lay động trong sân tối dần lui đi.

"Đúng là thân thủ của Hướng Linh kia không tồi." Nguyên Cát nói.

"Hóa ra tên là Hướng Linh à?" Lý Minh Lâu cười nói.

Nguyên Cát đã nhận được tin tức của Hướng Cù Nhiêm, phía trên có ghi đi cùng với mấy đồng hương, tới lúc đăng ký hắn tự báo tên là Hướng Cù Nhiêm, nhưng vị đồng hương tách ra đăng ký ở chỗ khác lại gọi hắn là Hướng Linh.

Khi kiểm tra thực hư bọn họ đã bố trí 3 tầng đăng ký, còn không tiếc dùng thân phận quan phủ bao ăn bao uống phát tiền công rất cao để chiêu mộ những người rảnh rỗi viết chữ, không chỉ vì huyện Đậu người quá nhiều, cũng không vì Võ thiếu phu nhân thiện tâm săn sóc mọi người vất vả mà là vì để có đủ người ghi chép lại thông tin đăng ký.

Phàm là những người đồng hành tới đây sẽ bị tách ra đăng ký, để phân biệt dò hỏi tin tức, mục đích không chỉ là ghi nhớ lại lời người này tự nói về bản thân mà còn ghi nhớ lời người khác nói về mình.

"Hướng Linh là tên do cha hắn đặt, Hướng Cù Nhiêm là do chính hắn lấy." Nguyên Cát nói: "Cha hắn không làm việc gì mà chỉ dẫn theo hắn ăn không uống không đi khắp nơi, sau uống say té hồ chết đuối. Chỉ còn lại mình hắn cô độc, từng hành hiệp trượng nghĩa làm không ít điều ngu ngốc chọc phải rất phiến toái kiện tụng. Năm qua quê nhà bị hạn hán, hắn đi theo hương thân ra ngoài tìm sinh kế rồi một đường đi tới huyện Đậu."

Lý Minh Lâu chậm rãi đi trên đoạn hành lang dài tối tắm, trong thanh âm còn pha lẫn ý cười: "Có phải ở mỗi nơi bọn họ đều không thể ở lâu đúng không?"

Nguyên Cát gật đầu nói "đúng vậy", sau lại hỏi: "Hướng Linh này..... tiểu thư là đang dùng thiên kim mãi cốt* đúng không?

( *thiên kim mãi cốt: Ngàn vàng mua bộ xương khô - thành ngữ dùng để ví với việc khao khát có được người hiền tài.)

Tuy rằng danh hào của Võ thiếu phu nhân đã truyền ra, nhưng mọi người tới huyện Đậu vẫn hướng về quân doanh, hoặc là tìm kiếm quan phủ uy tín để duy trì sinh kế, mà không người nào đến cậy nhờ Lý Minh Lâu cả.

Đêm nay hành động này của Hướng Cù Nhiêm đã khiến cho rất nhiều người nảy sinh ra ý tưởng mới.

Bởi vì không phải mỗi người đều thích hợp làm dân tráng.

Lý Minh Lâu bước qua ngạch cửa, Kim Kết nhận lấy áo choàng nàng vừa cởi ra.

"Nếu được như vậy thì cũng không tồi." Nàng trả lời câu hỏi của Nguyên Cát. Bởi vì điều này đề cấp đến việc tiếp theo Nguyên Cát sẽ ứng đối như thế nào. Bọn họ vĩnh viễn khan hiếm người tài, nàng nguyện ý và mong muốn không ngừng có người tới cậy nhờ. "Nhưng mà qua chuyện này ta cảm thấy Hướng Cú Nhiêm kia cũng khá thú vị."

Thú vị à?

Nguyên Cát định vượt qua ngạch cửa, đột nhiên Phương Nhị mở lời: "Trước khi thiếu phu nhân rời đi, có vài người định tiếp cận nơi này, đã bắt được 2 người sống, một người đào tẩu chỉ có thể bắn chết."

"Không kỳ quái, nhất định An Đức Trung muốn điều tra tỉ mỉ về chúng ta." Lý Minh Lâu xoay người, không để ý. "Thứ hắn nên xem thì hãy cho hắn xem, thứ không thể cho hắn xem thì hắn cũng không thể, bởi vì Chiết Tây ở khá xa, hiện tại hắn cũng không dám quá phân tâm đâu, cứ kéo dài là được."

Nguyên Cát và Phương Nhị đồng thanh thưa dạ.

Nàng lại tiếp tục nói về Hướng Cù Nhiêm: "Người này muốn là du hiệp, không phải vì danh lợi hắn chỉ muốn mà thôi. Cho nên có thể tồn tại đơn giản như vậy thật là thú vị, đối với ta mà nói, có thể khiến hắn thoát ly khỏi buồn khổ để tồn tại đơn giản cũng thật là thú vị."

Hướng Cù Nhiêm sống như thế nào, Nguyên Cát hắn không quan tâm, hắn hơi hơi mỉm cười, chỉ cần tiểu thư cao hứng là tốt rồi.

"Hơn nữa, người này thoạt nhìn cổ quái nhưng con người hẳn là không tồi." Lý Minh Lâu nói tiếp: "Trước khi đến được đây, trên đường đi chắc chắn không được an ổn, nhưng những hương thân vẫn nhất quyết đi theo hắn, như vậy có thể nói là rất tín nhiệm hắn."

Tiểu thư thật sự rất cao hứng, tựa như một tiểu hài tử nhìn thấy món đồ chơi mới vậy. Khuôn mặt Nguyên Cát trở nên nhu hòa hơn, hắn nghĩ, tiểu thư vốn dĩ đang là một tiểu hài tử còn gì.

"Đúng vậy." Hắn gật đầu. "Lúc ở quân doanh, khi hắn bị bắt, những đồng hương kia không hề đứng ra giải thích hay thay mặt nói chuyện, nhưng họ đều chạy tới chủ động tỏ vẻ, nếu Hướng Cù Nhiêm bị đuổi thì bọn họ sẽ đi theo cùng."

Lý Minh Lâu cười cười, sau đó nhìn về phía vách tường: "Hiện tại Minh Ngọc đã đến đâu rồi?"

Nguyên Cát duỗi tay kéo bức họa đang che tấm dư đồ trên vách tường ra. Kim Kết đốt thêm hai ngọn đèn rồi bày lên bàn sau đó thối lui.

Trong phòng trở nên sáng ngời, bóng người hắt ra khỏi ô cửa.

Võ Nha Nhi nấp trên mái hiên, thoạt nhìn người bên trong không ít, dường như giọng nữ cũng rất nhiều.

"Phu nhân, chúng ta đi nướng hạt dẻ ăn đi."

"Được nha."

Có giọng nữ trẻ tuổi thanh thúy vui mừng hỏi, có giọng nữ ôn thuần đáp lời, cùng với tiếng bước chân xuyên qua cẩm mành dày nặng.

Lông tơ Võ Nha Nhi dựng ngược lên.

Trong nháy mắt cả người hắn căng chặt, hắn quay đầu theo bản năng, "đinh" một tiếng, mái ngói bên cạnh bắ.n ra tia lửa.

Có giọng nữ kinh hô, tấm rèm vốn định nhấc lên cũng rơi xuống, tức thì trong nhà vắng lặng không hề có tiếng động.

Trong bóng đêm tối tăm, từ bốn phương tám hướng có tiếng gió mạnh ùa tới, Võ Nha Nhi nhanh chóng lật người sang nóc nhà bên cạnh, cùng lúc đó tiếng bước chân trên mái ngói dồn dập vang lên, đan xen với tiếng ám khí sắc bén phức tạp gào thét phá nát không trung.

Nguyên Cát chắn trước Lý Minh Lâu, còn nàng thì kéo lấy tay của phụ nhân, Kim Kết thì chen tới trước hai người.

Tiểu thư cần càng nhiều hộ vệ đấy, bởi vì người tới hại tiểu thư càng ngày càng nhiều, Kim Kết ngừng thở dựng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi