ĐỆ NHẤT HẦU

151. Biết điều chi cam

Chén đũa trên bàn trước mặt Võ Nha Nhi đã thu dọn xong, lại có binh sĩ tiến vào chuẩn bị trà nóng, mà đám hạ nhân của Võ thiếu phu nhân còn chưa tới.

"Nghe đại nhân nói muốn gặp cho nên bọn họ đã đi tắm rửa." Một vị quân hán chẹp chẹp lắc đầu. "Vậy mà bọn họ còn tùy thân mang theo quần áo mới."

Đây vốn là thói quen lễ nghĩa hay là biểu đạt tôn kính với đối phương nhỉ?

"Mặc kệ là lễ nghĩa hay là tôn kính, thì đều là muốn có thể diện." Lão Hồ ôm tay cười hắc hắc. "Nói chuyện với người muốn có thể diện sẽ dễ dàng hơn một chút."

Võ Nha Nhi cười cười: "Dễ dàng à? Dựa vào lễ nghĩa bọn họ đã nuốt cả huyện Đậu, cho nên đến nay còn không có người nào phát hiện ra đâu."

Lúc trước, hắn cho rằng những người ở huyện Đậu này là do phụ tử An Khang Sơn và An Đức Trung sắp xếp, đặc biệt là khi nghe thấy huyện Đậu cũng xảy ra nạn binh hỏa.

Vốn dĩ phỏng đoán của hắn là thời điểm An Đức Trung gây ra binh loạn sẽ dùng danh nghĩa mẫu thân và thê tử của hắn bị hại để gây ra ảnh hưởng, giống như việc huyện lệnh và đoàn luyện của huyện Đậu bị sơn tặc giế.t chết.

Hắn liều mạng mở rộng thanh thế của mình ở kinh thành chính là vì muốn tên tuổi của mình được vang danh khiến An Đức Trung vì lợi ích hoặc vì sợ hãi mà giữ lại mạng sống của mẫu thân hắn, không để bà bị thương tổn.

Không nghĩ rằng dân tráng huyện Đậu lại không phải diễn trò với binh mã của An Đức Trung, ngược lại khiến thanh danh của Chấn Võ quân càng nổi hơn.

"Thật sự là đánh, đánh cực kỳ hung ác." Thám báo tại huyện Đậu miêu tả cảnh tượng ấy một cách kỹ càng tỉ mỉ.

An Đức Trung lên kế hoạch nhiều như vậy đương nhiên không phải vì thanh danh của Chấn Võ quân, cho nên những người kia không phải là người của An Đức Trung, nhưng cũng không thể xác định đó là bạn được.

"Ta đã gặp vị Võ thiếu phu nhân kia." Vương Lực miêu tả kỹ càng buổi gặp mặt quỷ dị ấy. "Nàng cùng thím đang ăn gì đó, tuy rằng có thể là cố ý để cho ta bắt gặp nhưng thím cũng không phải bị người sắp xếp làm vậy."

Khung cảnh rất quả thực rất nhẹ nhàng, thanh thản không hề trúc trắc, tựa như các nàng thường xuyên làm vậy.

"Nhưng nàng ấy cự tuyệt không đưa thím về." Lão Hồ vạch trần điều mấu chốt nhất trong chén mật ngọt này.

Lời của Võ thiếu phu nhân đã biểu lộ thái độ, các nàng sẽ không rời khỏi huyện Đậu, nói cách khác hiện tại sẽ không tha cho mẫu thân của Võ Nha Nhi.

"Nhất định là vì hiện tại thanh danh của Nha Nhi cho nên chuẩn bị muốn chỗ tốt rồi." Lão Hồ nói, trong đầu lại nảy ra một ý tưởng. "Nhóm người này có phải là sơn tặc hay không? Sơn tặc giết huyện quan và quan binh!"

Võ Nha Nhi nói: "Sơn tặc vừa có lễ nghĩa lại có tiền à? Vậy nhất định là đại sơn tặc."

Lão Hồ cười ha ha, tuy rằng không biết vì sao lại muốn cười.

"Người của đại sơn tặc tới rồi." Một người đàn ông bên cạnh nhắc nhở.

Ngoài cửa có vài người đàn ông ăn mặc sạch sẽ với khuôn mặt hiền lành phảng phất như là lão gia nhà giàu đi đến. Lão Hồ dừng cười xoay người trốn vào bình phong phía sau. Hắn và Võ Nha Nhi từng xuất hiện tại huyện Đậu. Tuy rằng đã dịch dung nhưng không thể mất cảnh giác được, Võ Nha Nhi nhìn quen mặt có thể nói do trùng hợp chứ hai người nhìn quen mặt mà xuất hiện bên nhau sẽ không phải trùng hợp nữa.

Những người này là đại tặc, tặc như thế nào chính hắn đã tự mình cảm thụ qua.

"Khương Danh bái kiến đại nhân." Khương Danh dẫn đầu thi lễ.

Một giọng nam rõ ràng vang lên trước mặt: "Không cần khách khí, ngồi xuống nói chuyện đi."

Khương Danh nói lời cảm tạ đứng thẳng dậy, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng, một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo cấm vệ ám đen đỏ thẫm, tóc đen mặt trắng, hai mắt sắc bén.

Khương Danh rũ mắt, ngồi xuống: "Biết được Đô tướng cứu hộ bệ hạ ở kinh thành, phu nhân và thiếu phu nhân rất lo lắng nên bảo chúng ta đến xem."

Võ Nha Nhi nói: "Ở đây mọi thứ đều tốt, không cần phải lo lắng, chẳng qua hiện tại còn chưa an ổn, ta không rời đi được."

Khương Danh thưa dạ: "Phu nhân và thiếu phu nhân cũng hiểu điều đó, đô tướng vất vả rồi."

Có binh sĩ dâng trà lên, Võ Nha Nhi giơ tay mời, chính mình cũng đón lấy nâng chén uống, đám người Khương Danh cũng không khách khí mà mỗi người bưng lên uống.

"Ở bên kia như thế nào?" Võ Nha Nhi hỏi.

Khương Danh lại cười nói: "Cũng tốt, đạo phủ cũng có lời khen ngợi, giữ các phu nhân ở lại, phu nhân thường thường đi theo thiếu phu nhân khắp nơi, mấy ngày trước vì ăn mừng, trong huyện xướng tuồng, phu nhân rất thích nghe, mỗi ngày đều đi."

Trên mặt Võ Nha Nhi hiện lên ý cười: "Nghe diễn cũng tốt, mẫu thân rất thích náo nhiệt." Hắn buông chén trà xuống. "Thời gian các ngươi tới đây cũng đã lâu, nhanh chóng trở về đi."

Khương Danh đứng dậy vâng dạ: "Hiện tại huyện Đậu rất loạn, chúng ta không thể ở lại lâu, đô tướng đại nhân ở kinh thành cẩn thận một chút, dù sao nơi này cũng là trời xa đất lạ."

Võ Nha Nhi cười cười: "Các ngươi cũng vậy, huyện Đậu cũng là trời xa đất lạ."

Khương Danh cười không nói thêm mà chỉ cúi người thi lễ, đoàn người bọn họ được vị quân hán lúc trước đưa ra ngoài.

"Lần này qua lại vội vàng." Quân hán cảm thán, vỗ vỗ bàn tay to lên người Khương Danh. "Lần sau có cơ hội nhất định phải cùng uống thật nhiều rượu đấy."

Khương Danh nắm lấy tay hắn: "Không say không thôi."

Quân hán cười ha ha: "Không say không thôi."

Đám người Khương Danh lên ngựa, cũng lưu luyến chia tay với những người không hề tin tưởng nhau.

Đoàn người bay nhanh ra khỏi kinh thành, màn đêm buông xuống bọn họ mới ngừng chân tại một khách điếm. Người bên trong rất nhiều, một mình tiểu nhị lo liệu không hết việc, bước chân như bay, hắn lớn tiếng dò hỏi bọn họ muốn dùng gì, nhưng vì quá nhiều người, ồn ào nên không nghe rõ đành phải cúi người tới gần.

"Đã gặp Võ Nha Nhi." Khương Danh nhỏ giọng nói: "Nói cho Trung Hậu rằng thái độ của hắn cũng được, thoạt nhìn rất dễ thương lượng."

Tiểu nhị bĩu môi: "Có biết vì sao hắn lại gặp các ngươi không? Bởi vì người của hắn phái đi huyện Đậu gặp đại tiểu thư đã trở về."

Khương Danh ngạc nhiên, thì ra là vậy, rồi bật cười: "Cho nên hắn căn bản không cần phải gặp chúng ta."

Trách không được lại dễ nói chuyện như vậy, bởi vì bản thân người này đã tự tìm hiểu, hắn không tin cũng không thèm để ý bọn họ.

"Tóm lại, không thể khinh thường người này." Tiểu nhị nhỏ giọng nói.

Đôi đũa trên tay Khương Danh khựng lại: "Vốn dĩ chúng ta cũng có khinh thường hắn đâu, chúng ta muốn giao hảo với hắn mà."

Tiểu nhị gật đầu: "Trên đường các ngươi phải cẩn thận, việc kinh thành có chúng ta đã nhìn chằm chằm rồi." Dứt lời hắn vắt chiếc khăn lông lên vai, cất cao thanh âm. "Được rồi, mỳ nước trong không thêm trứng."

Có một người đàn ông ngồi thẳng dậy, còn chưa hồi hồn: "Vì sao lại mỳ nước trong không thêm trứng? Ăn đồ không mùi vị còn chưa đủ hay sao?"

Đám người Khương Danh đi đến đâu, ăn mỳ có thêm trứng hay không Võ Nha Nhi không thèm để ý, cũng không cho người đi tìm hiểu.

Hắn đang ngồi trong phòng chuyên chú ngắm bức họa mẫu thân của mình, trong gian phòng chỉ có tiếng hoa đèn thỉnh thoảng nổ bụp một cái tạo ra thanh âm nhẹ nhàng, yên ắng khiến nhân tâm mềm mại, đám quân hán đi vào cũng không khỏi rón ra rón rén.

"Nha Nhi, định để mặc cho Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu như vậy à?" Lão Hồ không nhịn được mở miệng nói: "Ta biết ngươi lo lắng cho thím vì vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hiện tại chúng ta có rất nhiều cách để cứu thím ra."

"Không nói những thứ khác, chỉ cần một ý chỉ bệ hạ để cho Võ thiếu phu nhân vào kinh thì nàng ấy dám kháng chỉ hay sao?" Một người khác nói.

Võ Nha Nhi lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt dính trên bức họa nhìn sang ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn cười cười: "Không cần lo lắng, ta không phải đang khổ sở, ta tin tưởng bọn họ sẽ chăm sóc cho mẹ ta thật tốt, xem thái độ của bọn họ thì tương lai cũng sẽ chăm sóc bà ấy cực tốt."

Đám người Lão Hồ liếc nhau.

"Nhưng bọn hắn vẫn giữ thím làm lợi thế." Một người nhíu mày nói.

Chăm sóc dù tốt thế nào nhưng vẫn có mục đích.

"Vậy thì phải xem bọn họ dùng lợi thế này để kết giao hay để áp chế." Võ Nha Nhi nói, tầm mắt hắn chuyển sang dư đồ treo trên tường.

Dư đồ trong kinh thành thật tốt, không giống ở Mạc Bắc của bọn họ, cái thì cũ nát hoặc tự mình vẽ ra.

Tầm mắt hắn dừng ở huyện Đậu cùng với toàn bộ Hoài Nam đạo.

"Ta cảm thấy bọn họ mới bắt đầu ăn uống thôi." Hắn nói.

Lão Hồ bước đến dư đồ, bàn tay to lớn vỗ lên Hoài Nam đạo: "Dù bọn họ định "ăn" bao nhiêu nơi đi nữa thì có quan hệ gì tới chúng ta chứ?"

Võ Nha Nhi nói: "Đó không phải là của bọn họ mà chúng ta."

Mọi người giật mình, không quá rõ ràng.

"Võ thiếu phu nhân là thê tử của Võ Nha Nhi, của nàng, còn không phải là của ta à?" Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. "Nếu nàng chết, địa bàn của nàng, người của nàng, thì kẻ là trượng phu như ta không thể ném xuống mặc kệ được."

- -----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi