ĐỆ NHẤT HẦU

177. Chư quân nghe lệnh của ta.

Khắp nơi trong kinh thành đều là tiếng khóc tiếng la, trên đường lớn ngoại trừ binh mã chạy băng băng thì còn có rất nhiều dân chúng.

Lúc này, dân chúng còn nhiều hơn so với binh mã, bọn họ ở các hẻm nhỏ từ đông nam tây bắc trào ra, họ không hề sợ hãi tránh né binh mã, cũng không thấp thỏm nép mình vào tường vây nhìn đông ngó tây. Bọn họ kêu gào giữ chặt lấy nhau ngăn cản binh mã trên đường, vó ngựa và binh khí không thể đuổi dân chúng đang chạy loạn về nhà được nữa.

Nếu đứng ở trên tường thành cao cao có thể nhìn thấy được đám đông tựa như cơn nước lớn ùa về phía hoàng cung, từng đội binh mã triển khai đại trận trước hoàng cung tựa như đê đập ngăn dòng nước lớn, nhưng chính biểu tình của những người lính cũng mang vẻ kinh sợ, hoảng hốt, thân hình không thể đĩnh bạt như lúc trước, điều này khiến cho con đê rung chuyển, lay động không giữ vững được, tựa như lập tức sẽ bị sụp xuống.

Bức tường hoàng thành cao lớn hay cửa cung đóng chặt không thể ngăn trở những ồn ào náo động đó.

"Võ Nha Nhi!" Thôi Chinh dùng toàn bộ sức lực gào lên, hốt bản trong tay chỉ vào Võ Nha Nhi: "Có phải ngươi điên rồi không?"

Người kia vẫn đứng trước cửa cung, hắn bị quan viên và binh tướng vây quanh tựa như một tòa đảo nhỏ cô đơn trên biển rộng.

Đương nhiên tòa đảo này vẫn có đám người lão Hồ vây quanh, nhưng chỉ có mấy trăm người, so ra thì không hề chiếm ưu thế.

Võ Nha Nhi có điên hay không thì không biết, nhưng Thôi Chinh sắp điên rồi.

"Ta cho rằng mình đã nói rất rõ ràng." Con người vốn trầm ổn giờ lại trở nên kích động. "Giờ khắc này, tin tức hoàng đế băng hà phải che giấu đi, mới có thể khiến thiên hạ an ổn, nếu không bá tánh nguy mất, Đại Hạ nguy mất."

Rõ ràng Võ Nha Nhi không hề phản đối. Ai ngờ người này đi ra ngoài cửa cung, hô to một câu. Nếu sớm biết rằng người trước mặt sẽ làm như vậy, hắn sẽ không để đối phương đi ra khỏi hoàng cung.

"Võ Nha Nhi, ngươi muốn tạo phản hay sao?" Thôi Chinh phẫn nộ quát.

Binh tướng xung quanh nắm chặt đao thương, áo giáp trên người cũng phát ra những tiếng va chạm, lão Hồ và Chấn Võ quân cũng không hề yếu thế, nâng đao thương lên.

"Thôi tướng gia, hiện tại lừa gạt thiên hạ việc Hoàng đế băng hà mới là tạo phản." Võ Nha Nhi không kinh, không giận, biểu tình vững vàng nói: "An Khang Sơn đã vây công Chiêu Vương."

Thôi Chinh cắn răng: "Chỉ cần Hoàng đế ở, thiên hạ có thể an ổn, mới có thể điều động binh mã đi cứu Chiêu Vương, đi đánh phản quân, bảo hộ kinh thành, bảo hộ bá tánh."

Tầm mắt của Võ Nha Nhi đảo quanh binh tướng bốn phía: "Quá xa, bọn họ không kịp đâu."

Thôi Chinh đẩy binh lính đang che chở trước người ra, đứng trước mặt Võ Nha Nhi, thanh âm đè xu,ống, gằn từng chữ: "Chỉ cần thiên tử ở, thì Đại Hạ sẽ ổn."

Cho nên chẳng sợ Chiêu Vương có chết thì Hoàng đế an tọa ở kinh thành, nhân tâm sẽ không loạn, An Khang Sơn không thể không cố kỵ.

Thôi Chinh nhìn Võ Nha Nhi, sắc mặt trầm xuống như cũ, giọng điệu như thương nghị cũng như khuyên bảo: "Võ Đô tướng, ngươi dám xuất binh giết vào kinh thành hộ giá thì tất nhiên cũng rõ ràng đạo lý này đúng không."

Võ Nha Nhi nói: "Thôi tướng gia, thiên tử còn bị các người bức tử thì nhân tâm trong thiên hạ này sớm rối loạn rồi. Bệ hạ cũng nhìn rõ được điều này nên ngài mới tự đi."

"Ngươi!" Sắc mặt Thôi Chinh xanh mét. "Võ Nha Nhi! Ngươi đừng nói bậy, bệ hạ bị độc phụ kia hại chết."

Võ Nha Nhi không cãi cọ nhiều về vấn đề này với đối phương nữa: "Huống chi, bệ hạ vừa xảy ra chuyện thì ta đã biết ngay lập tức. Tướng gia, sao ngài có thể cho rằng An Khang Sơn sẽ không biết đây?"

Hắn ngẩng đầu quét qua tòa cung cấm này, bên ngoài ồn ào, binh mã tụ tập, cung cấm vẫn tráng lệ huy hoàng như cũ, hoàng hôn trải xuống tựa như tiên cảnh ở nhân gian.

"Tòa cung cấm này đã không còn như trong suy nghĩ của các người nữa." Hắn nói. "Các người nên tỉnh táo lại đi."

Dứt lời, hắn xoay người bước ra phía ngoài, nhóm Chấn Võ quân lập tức vây quanh, đám binh tướng vây cản bước lên phía trước rồi lại lui về phía sau như những con sóng.

"Bắt lấy hắn." Thôi Chinh quát.

Cơn sóng triều ngưng tụ lại, không khí trước cửa cung tựa như đặc lại khiến người hít thở không thông, rất nhiều người chợt nhớ tới cảnh tượng Võ Nha Nhi xông vào kinh thành như thế nào.

Ngộ người giết người, gặp phật giết phật, như một con dã thú điên cuồng.

Nhưng mà, bọn quan viên lại thấy có chút may mắn, khi đó binh mã của Chấn Võ quân rất nhiều lại tới quá đột nhiên, cho nên có thể tàn sát bừa bãi trong kinh thành không ai có thể kháng cự. Hiện tại, đã không còn giống lúc ấy, binh mã của đối phương đã bị điều đi rất nhiều mà binh mã của triều đình cũng tụ tập rất nhiều.

Nếu cùng Võ Nha Nhi chém giết thì tất nhiên sẽ không phải tình cảnh không ai có thể kháng cự như trước nữa.

Hơn nữa nếu thật sự đối chiến thì có thể giải thích với quân với dân rằng Võ Nha Nhi là phản thần là loạn quân, là rắn chuột một ở với La quý phi La thị, mang ý đồ hại hoàng đế gây loạn kinh thành. Cho nên, lời nói Hoàng đế băng hà vừa rồi cũng có thể coi là lời đồn.

Những đám binh tướng nắm đạo tới gần, Võ Nha Nhi không hề rút đao chém tới, hắn không động thủ thì Chấn Võ quân cũng bất động, mà Võ Nha Nhi không động thủ thì đám binh tướng vây công cũng không có người nào muốn ra tay cả.

Mọi người tựa như đang chờ đợi đối phương ra tay trước, chờ đối phương bổ ra cấm chế, sau đó không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể điên cuồng chém giết.

Võ Nha Nhi bước từng bước về phía trước, quân trận vây quanh hắn cũng từng bước từng bước lui về phía sau, không có chém giết, cũng không tránh đường. Bọn quan viên đứng trong cửa nội cung căng thẳng nhìn ra, nghĩ, chẳng lẽ bọn họ cứ giằng co như vậy sao?

Thật ra, thời khắc hít thở không thông này diễn ra không quá lâu, Võ Nha Nhi đi xuyên qua cửa cung ra bên ngoài, hắc mã cùng và Chấn Võ quân canh giữ ở bên ngoài.

Lúc này hắc mã không còn nhàn nhã gặm cỏ xanh ở tường thành được nữa, bởi vì binh tướng bốn phía quá nhiều, vây chặt kín không còn kẽ hở, bọn họ cũng cho hắc mã đi qua, nó chỉ có thể thở phì phì không cao hứng đứng tại chỗ.

Không cần hô gọi, hắc mã đã lập tức chạy đến trước người Võ Nha Nhi, hắn xoay người lên ngựa, tiếng áo giáp va chạm với binh khí vang lên.

"Ta phải rời khỏi kinh thành." Võ Nha Nhi nói, lúc này hắn mới vung trường đao lên.

Muốn động thủ rồi!

Thôi Chinh vội quát: "Ngăn hắn lại! Đừng vội thả nghịch tặc!"

Vó ngựa của Võ Nha Nhi không hề nhằm vào binh tướng đang chặn đường, trường đao trong tay cũng không hề vung xuống mà là giơ lên.

"Thỉnh chư vị đồng hành cùng với ta." Hắn cao giọng hô.

Đồng hành? Binh tướng bốn phía ngoài ý muốn, nói vậy là có ý gì?

"Bệ hạ đã băng hà, Thái tử bệnh nặng không thể ở lâu với nhân thế, tặc quân của An Khang Sơn đang vây công Chiêu Vương." Võ Nha Nhi cao giọng hô lên. "Huyết mạch của thiên tử Đại Hạ chỉ còn lại Lỗ Vương...."

Nghe đến đây sắc mặt Thôi Chinh đại biến, chỉ biết hô lên "không tốt"!

"Đừng vội..." hắn hô to.

Tiếng la của Thôi Chinh tức thì bị thanh âm của Võ Nha Nhi lấn áp: ".... Thỉnh cùng ta đi bảo vệ Lỗ Vương! Bảo vệ huyết mạch của thiên tử! Bảo vệ Đại Hạ của chúng ta!"

Binh tướng bốn phía nghe đến ngây người.

"Võ Đô tướng, ngươi nói thật ư?" Một quan tướng trong quân trận cất cao giọng hỏi: "Bệ hạ thật sự đã băng hà?"

Tuy rằng cách xa nhưng Võ Nha Nhi chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra người đó là ai: "Thiên Bình tướng quân, ta đã từng lừa gạt các người chưa?"

Hắn nói để bọn họ tới kinh hộ giá, thật sự để bọn họ hộ giá, Thiên Bình tướng quân vuốt lương tâm, ăn ngay nói thật: "Chưa từng."

"Đừng vội nghe hắn nói bậy!" Thôi Chinh hô, hắn không màng nguy hiểm bước ra khỏi cửa nội cung.

Võ Nha Nhi không để ý đến đối phương, chỉ ngồi trên ngựa nói: "Bệ hạ đã băng hà hay chưa, mọi người tiến cung nhìn là sẽ biết."

Bước chân của Thôi Chinh chợt khựng lại, sắc mặt trắng bệch, nhìn quân trận rậm rạp trước mắt, theo lời nói của Võ Nha Nhi, tầm mắt của đám binh tướng nhìn về phía hoàng thành.

Thôi Chinh nhìn vào mắt mỗi người, bên trong có nghi hoặc có kinh ngạc, nhưng không hề có chút kính sợ nào.

Võ Nha Nhi nói đúng, tòa hoàng thành này đã không còn như trước kia nữa. Trước kia nó là tiên cảnh cao cao tại thượng không thể xâm phạm, mà giờ đây những người này có thể tùy ý ra vào, có thể nhìn thấy Hoàng đế, có thể như tân khách trong yến hội cung đình....

Những người này thật sự dám vọt vào bên trong, lục soát mỗi tòa cung điện, dám nhìn thi thể hoàng đế, dám đi lên xem xét. Tòa hoàng thành này đã mục nát không thể ngăn cản được gì, cũng không thể giấu diếm được gì nữa.

Thôi Chinh thấy rét lạnh cả người.

Thanh âm của Võ Nha Nhi vẫn tiếp tục vang lên.

"... Còn việc An Khang Sơn có vây công Nghi Châu hay không, chư vị cho người ra bên ngoài thám thính sẽ biết."

"Hiện giờ đã đến thời điểm Đại Hạ nguy cấp nhất."

"Vì tránh cho phản tặc An Khang Sơn thương tổn Lỗ Vương, chúng ta phải lập tức tiến đến bảo hộ."

"Giữ được Lỗ Vương mới có thể giữ được Đại Hạ."

"Chư quân có thể đi cùng ta không? Chư quân có nguyện ý đi cùng ta không?"

Trong quân trận, Thiên Bình tướng quân cùng với bộ chúng lên tiếng đầu tiên: "Ta nguyện ý đi cùng Võ Đô tướng."

Theo sau là những người quen thuộc với Võ Nha Nhi, họ đã từng nhận được lợi ích từ hắn như các cánh vệ quân: Võ Ninh, Ngụy Bác... cũng sôi nổi đồng ý. Tiếng la vang lên từng hồi từng hồi, cuối cùng là đám binh tướng không hề quen thuộc với Võ Nha Nhi cũng hô vang. Sở dĩ những người này tới kinh thành là vì hộ giá vì tiến công lập nghiệp, giờ hoàng đế không còn nữa, thủ ở đây làm gì, đương nhiên là đi thủ đời hoàng đế tiếp theo rồi!

Quân trận trước cửa cung xôn xao, họ xúm lại quanh đám người Võ Nha Nhi, binh khí trên tay không chĩa vào nhau mà là giơ lên, thân hình không còn căng thẳng đề phòng mà là thả lỏng dựa sát vào Võ Nha Nhi.

Người kia giục ngựa đi về phía trước, quân binh rậm rạp cũng cuồn cuộn bước theo.

"Vậy Kinh thành..." Thôi Chinh lẩm bẩm, đột nhiên thanh âm cất cao: "Vậy kinh thành phải làm sao bây giờ? Đây là kinh thành! Là kinh đô của Đại Hạ chúng ta đấy!"

Võ Nha Nhi ngồi trên ngựa quay đầu nói: "Nơi Thiên Tử ở chính là kinh đô, chỉ cần có Thiên tử thì nơi chốn nào trong thiên hạ này đều có thể là kinh đô."

Hắn không để ý đến Thôi Chinh nữa mà nhìn về phía binh tướng đang ùa theo, hắn vung trường đao lên giục ngựa.

"Chư quân nghe lệnh."

"Hoàng đế băng hà, Thái tử bệnh nặng, Chiêu Vương nguy cấp, thỉnh bá tánh nương nhờ họ hàng, dựa vào bằng hữu, tìm nơi khác để gửi thân."

"Nếu nguyện ý đi cùng chúng ta tới đất phong của Lỗ Vương thì đại quân sẽ hộ tống."

Chư quân cùng hô ứng, Võ Nha Nhi phóng ngựa về phía trước, hắn không cần mở miệng, binh mã tụ tập tựa như nước biển trách ra một con đường, khi hắn đi qua, nước biển tách ra kia sẽ tụ lại ùa theo bước chân hắn.

Vó ngựa chấn động kinh thành, bọn qua viên đứng ở cửa cung ngơ ngác như thất hồn lạc phách, nghĩ, bọn họ nên làm như thế nào bây giờ?

...

...

Trong bóng đêm sáng như ban ngày, toàn bộ kinh thành như ngọn đuốc cháy, khắp nơi đều có ánh lửa, có người giơ đuốc, có người cầm theo đèn lồng, đường phố tập nập, có phú thương gia đình giàu có, có khất cái nghèo khổ, có ngựa kéo xe, có người gồng gánh, thanh niên đỡ người già, cõng trẻ nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo khóc khóc kêu kêu ùa về hướng cửa thành.

Trung Hậu không cần trốn sau cửa nhìn trộm nữa, hắn và mấy người đứng ngay ở cửa nhìn tình cảnh này.

"Ta chưa từng nghĩ kinh thành sẽ có quang cảnh như vậy." Hắn nói, tầm mắt nhìn về phía nơi xa, chân trời tựa như cũng bừng sáng, đó là nơi binh mã tụ tập chuẩn bị khởi hành.

Đương nhiên cũng từng nghĩ đến nhưng mà không ngờ lại nhanh tới như vậy.

Hắn buồn bã lại cảm thán: "Trách không được Đại tiểu thư nói, phong cảnh chân chính không phải ở kinh thành."

- --------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi