ĐỆ NHẤT HẦU

42. Thu hoạch của thợ săn.

Quý Lương ngồi trên xe ngựa, không hề thúc giục ầm ĩ nữa, gian nhà vốn hẻo lánh giờ càng thêm yên tĩnh, trong khoảng thời gian tương lai rất dài tới đây chắc hẳn nơi này sẽ không còn những tiếng đánh chửi náo nhiệt nữa.

Lý Minh Lâu nhìn Tiểu Oản đang đứng ở trước cánh cửa rách nát:

"Ngươi còn cần thu thập những gì?"

Tiểu Oản cúi đầu: "Còn con mồi trên núi ta chưa thu về."

Trước kia, hai cha con họ sống dựa vào việc Tiểu Oản lên núi săn thú, hiện tại Lý Minh Lâu đưa họ tới Kiếm Nam đạo, trên đường chắc chắn áo cơm không phải lo lắng, vậy còn cần những con mồi đó làm gì? Nguyên Cát nhìn thiếu niên này, tính tình thật kỳ quái giống hệt như phụ thân hắn vậy.

Hắn không phải muốn thu con mồi mà là biểu hiện những thấp thỏm bất an khi đột nhiên phải thay đổi sinh hoạt, Lý Minh Lâu hiểu rõ cảm giác ấy. Giống hệt như lúc trước, khi phụ thân phát hiện thế cục không xong, ông đã đưa hai tỷ đệ nàng trở về phủ Giang Lăng, lúc ấy nàng đã dỡ cả gian nhà của mình xuống rồi cho vận chuyển về.

Lý Minh Lâu đánh giá tòa nhà cũ nát trước mặt, vận chuyển cái nhà này đến Kiếm Nam cũng không phải việc gì to tát.

Nàng quay đầu nhìn núi Mạo Nhi, nhưng muốn vận chuyển cả ngọn núi thì cũng khá khó khăn.

Thời tiết cuối thu cây cối trên núi vẫn còn tươi tốt, bên trong sâu hun hút không thấy ánh mặt trời, ngẫu nhiên có tiếng chim kêu vượn hú quanh quẩn đâu đây, tâm tình của nàng rất tốt.

Lúc này đây, chính nàng đưa Quý Lương đến bên đệ đệ, hơn nữa còn đã thỉnh ý chỉ tập tước, như vậy trong vận mệnh, Hạng Vân trao cho Minh Ngọc 2 cái ân huệ cực lớn đã không còn tồn tại.

Kiếm Nam đạo không cần nhận ân tình của hắn, không tin nghĩa khí của hắn, không bị hắn che giấu mưu đồ.

Tâm tình nàng tốt hơn, những đau đớn trên thân thể cũng giảm bớt đi nhiều, nàng nói:

"Nguyên Cát thúc, chúng ta đi hỗ trợ thôi."

Đương nhiên Nguyên Cát và Phương Nhị nghe theo lệnh của nàng, Tiểu Oản muốn nói không có nhiều con mồi không cần hỗ trợ nhưng nhìn thấy nàng đã nắm chắc chiếc dù đen cất bước đi về phía núi sườn thì lời ra đến miệng lại nuốt vào.

Thiếu niên nhỏ gầy đi trước dẫn đường, sau đó là đến vị cô nương che chiếc dù đen, hai người đàn ông còn lại một trước một sau đi theo họ, đoàn người bắt đầu cất bước hòa mình vào trong núi rừng rực rỡ sắc màu.

Còn yến hội tại đại trạch Lý gia thì cực kỳ hòa hợp.

Tuy rằng Hạng Nam không nói nhiều lắm, nhưng khi nói chuyện với nhóm tỷ muội lại cực kỳ chân thành đơn giản, đối với đường ca đường đệ thì thực tế, thú vị thêm vào Hạng Cửu Đỉnh thiệt xán liên hoa (*chỉ những người có tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi), khiến cho bữa tiệc không ngừng truyền ra những tiếng hoan thanh tiếu ngữ.

Bọn họ nhân của Hạng gia đều được thưởng rượu và thức ăn, một gã tùy tùng nâng chén rượu lên kính rượu Lý lão phu nhân:

"Ngũ phu nhân đã dặn dò nô tài một khi gặp được lão phu nhân nhất định phải khấu đầu kính người một ly."

Hạng Vân có 7 huynh đệ, Hạng Nam là con trai thứ của ngũ lão gia.

Lý lão phu nhân vội bảo hắn đứng dậy, nhấp ngụm rượu, vừa cao hứng vừa tiếc nuối nói:

"Đáng tiếc ta tuổi lớn không thể đi đâu, cho nên không thể gặp được bà thông gia."

"Có những lời này của người, ngũ phu nhân nhà chúng ta có thể thỉnh xin ra cửa rồi." Tùy tùng cười hì hì.

Những người đang là bà bà, đang là tức phụ đều ngầm hiểu, cười rộ lên. Lý lão phu nhân lại thưởng người kia vài đồng tiền, người này thối lui đến bên người Hạng Cửu Đỉnh.

"Miệng lưỡi thật trơn tru." Hạng Cửu Đỉnh trách cứ ra vẻ không vui.

Tùy tùng cười hì hì, cúi đầu nhỏ giọng bồi tội, những người khác hoàn toàn không để ý đến, khóe mắt Hạng Nam nhìn sang thấy sắc mặt Hạng Cửu Đỉnh khẽ biến, ngay sau đó bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, khi buông chén rượu xuống sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, xua tay với hạ nhân:

"Đi xuống đi."

Tùy tùng cúi đầu lui ra ngoài, Hạng Nam thò người tới gần rót rượu cho hắn: "Thật là mẫu thân dặn dò như vậy sao?"

Hạng Cửu Đỉnh ừ một tiếng, đưa chén rượu tới gần, nhỏ giọng nói:

"Lý Minh Lâu đã đi tới núi Mạo Nhi."

Bầu rượu trong tay Hạng Nam va vào chén rượu của Hạng Cửu Đỉnh, choang một tiếng giòn tan, chén rượu của đối phương rơi xuống vỡ tan, mọi người trong phòng giật nảy mình nhìn sang.

"Ấy dà, đệ uống nhiều quá rồi, đã không thể uống thì đừng uống nhiều như vậy." Hạng Cửu Đỉnh nhảy dựng lên trách cứ.

Chén rượu của hắn rơi tại sao lại trách Hạng Nam uống quá nhiều? Tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người Hạng Nam, thấy hắn còn đang nâng bầu rượu, hơi hơi nhíu mày tựa hồ như khó hiểu với lời nói kia.

"Rót rượu cũng rót không xong." Hạng Cửu Đỉnh nói: "Nói chuyện cũng bắt đầu chậm rồi."

"Ta không uống nhiều." Hạng Nam nói.

Hình như đúng là nói chuyện có chút chậm, mọi người nghĩ thầm. Sau đó lại nhìn Hạng Nam rót rượu cho mình, bầu rượu lắc lư.... thật là uống nhiều quá!

Hạng Cửu Đỉnh xin miễn kiến nghị của Lão phu nhân để Hạng Nam nghỉ ngơi ở đây: "Lúc này uống quá nhiều cũng không tốt, nếu tiểu thư Minh Lâu biết, hỏi đệ ấy đây là cao hứng nên uống nhiều hay là thương tâm nên uống nhiều thì thật không biết trả lời thế nào?"

Mặc kệ là cái nào cũng không làm người thoải mái vì hiện tại Lý Minh Lâu còn đang bị thương đấy.

Yến hội này cũng nên tan thôi, chiêu đãi cháu rể một chút vậy là được rồi, náo nhiệt quá mức cũng không thích hợp, Lý lão phu nhân gật đầu đồng ý, hai huynh đệ Hạng Cửu Đỉnh cáo từ, yến hội cũng kết thúc.

Lý Minh Kỳ đứng dưới hành lang, duỗi tay nhẹ nhàng lôi kéo một nhành tử đằng đang rũ xuống.

"Đi thôi." Lý Minh Hoa quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt của Lý Minh Kỳ.

Mấy người trẻ tuổi Lý Minh Hải vừa nói vừa cười đưa tiễn hai người Hạng Nam.

Lý Minh Kỳ nâng cằm cười khẽ: "Hai người Hạng Cửu gia và công tử Hạng Nam đi cùng nhau thì Hạng Cửu gia mới giống như người say."

Lý Minh Nhiễm gật đầu: "Hạng Cửu gia đi thật lung lay còn công tử Hạng Nam đi thật vững vàng, nhìn không giống uống say."

Lý Minh Hoa không có hứng thú nhìn bọn họ, nàng nói: "Có người dù uống say cũng không nhìn ra được." Nói rồi, nàng lôi kéo hai vị muội muội đi về phía trước. "Đi thôi nào."

Ồn ào, náo nhiệt ở Lý gia dần tan đi.

...

...

Trong núi vang lên tiếng kêu loạn của gà rừng, tiếng vỗ cánh khiến lá rụng bay loạn, Lý Minh Lâu nâng dù đen lùi lại phía sau vài bước.

"Thu hoạch được không ít nha." Nàng tán thưởng: "Ngươi là một người thợ săn ưu tú."

Tiểu Oản cúi đầu xấu hổ buộc 3 con gà rừng vào nhành cây: "Không... không tính là gì, do bẫy rập bắt."

Lý Minh Lâu nhìn những chiếc bẫy được che giấu kỹ càng dưới cành lá và núi đá: "Bẫy rập là ngươi làm ư."

"Chỉ tùy tiện làm." Tiểu Oản thấp giọng nói.

"Ta cũng từng đi săn, cũng bố trí bẫy rập, ta có cả ngọn núi nhưng mà lại chưa từng bắt được nhiều con mồi như vậy." Lý Minh Lâu nói.

Nàng có cả một ngọn núi ư, từ trước tới nay Tiểu Oản không nghĩ được ai lại có thể mua được cả ngọn núi Mạo Nhi này, hắn xách gà rừng lên: "Người không dựa vào cái này để sống cho nên dù không bắt được con mồi cũng sẽ không chết."

Lý Minh Lâu cười nói: "Ngươi nói rất đúng."

Bên kia Phương Nhị và Nguyên Cát cũng phát hiện ra một cái bẫy có con mồi: "Ở khe núi, là một con lợn rừng, còn sống, tiểu thư người đừng tới đây."

Dường như đây là lần đầu tiên Tiểu Oản bắt được lợn rừng, hắn không nén nổi kích động chạy đi. Còn nàng tuy rằng tò mò nhưng không đi qua. Nhát gan cùng cẩn thận là hai việc khác nhau, phụ thân đã từng nói qua không cần phải xông vào nguy hiểm để chứng minh mình dũng cảm.

Lợn rừng dù chết hay sống cũng giống nhau, chờ bọn họ xử trí xong lại xem là được.

Tiếng Nguyên Cát và Phương Nhị vững vàng cùng tiếng hô cất cao đầy kích động của Tiểu Oản, hòa lẫn với tiếng kêu của lợn rừng. Không bao lâu tiếng lợn rừng kêu càng thêm chói tai, kèm theo tiếng cục đá lăn lộn, tiếng lá khô xào xạc, dường như con lợn rừng kia thoát được, nhưng khẳng định sẽ không sống được bởi vì đã bị thương, Nguyên Cát, Phương Nhị và Tiểu Oản theo sát phía sau.

Thanh âm dần dần đi xa, nàng một mình ngồi trên tảng đá ngẩng đầu nhìn lên không trung. Nơi này cành lá che trời, nàng thu chiếc dù đen lại, bên tai càng thêm yên lặng.

Không gian yên lặng này không phải vắng ngắt, mà nàng có thể thấy tiếng gió thổi lướt qua cành lá, tiếng chim chóc vỗ cánh bay lên trời cao, tiếng côn trùng kêu đầy đất, rõ ràng như thể nó hiển hiện ngay trước mắt.

Tựa hồ như nàng cực kỳ nhạy cảm với chuyển đông của vật chết, có lẽ bởi vì nàng cũng là một vật chết.

Kẽo kẹt..... Đây là tiếng bước chân người đạp lên đá vụn.

Lý Minh Lâu ngồi thẳng dậy, nghiêng tai lắng nghe. Thanh âm của bọn người Nguyên Cát truyền đến từ phía xa xa mà tiếng bước chân này truyền đến từ dưới chân núi. Là ai? Nàng đứng lên, chuẩn xác nhìn về một hướng, trong bóng núi mờ mờ ảo ảo, một bóng người dưới chân núi dần dần đi lên.

Một thiếu niên mặc áo bào trắng thêu đóa phong lan, sau lưng vác theo một trường cung, xuất hiện giữa núi rừng tựa như một vầng ánh sáng, hắn vung roi ngựa gạt ra từng bụi cây ngọn cỏ, ngẩng dầu nhìn về phía trước.

Hạng Nam.

Lý Minh Lâu kinh ngạc, tại sao hắn lại tới đây? Chợt nàng lại cảm thấy thoải mái, tuy rằng người Hạng gia không ép buộc phải gặp nàng nhưng nhất định có phái người nhìn chằm chằm. Dù sao hiện giờ nàng cũng là người không phải thật sự là quỷ, còn có Nguyên Cát và Phương Nhị ở bên, một khi đi ra khỏi cửa Lý gia hay đi ra khỏi cửa thành, người Hạng gia theo dõi là điều hiển nhiên, không kỳ quái.

Hạng Nam dừng chân lại, nghiêng đầu lắng nghe.

Hắn nghe thấy động tĩnh bên phía Nguyên Cát, Lý Minh Lâu nhìn thấy hắn nhanh chân bước đến nơi này.

Người này chỉ có một mình, không có tùy tùng hay là ít nhất vào thời khắc này, không có ai ở bên. Lý Minh Lâu nghiêng tai lắng nghe, nàng có thể khẳng định bốn phía không hề có những người khác, như vậy....

Nàng từng đi săn, đã từng làm bẫy rập.

Lý Minh Lâu cúi đầu, nhìn bẫy rập của Tiểu Oản, vì vội vã đi bắt lợn rừng cho nên vẫn còn một mũi tên ngắn chưa kịp lấy ra.

Khi mà không bắt được con mồi thì không còn mạng sống nữa, nàng cũng có thể trở thành một thợ săn ưu tú.

Lý Minh Lâu sẽ không phân vân việc Hạng Nam lúc 17 tuổi này có phải là hung thủ giết nàng hay không.

Không nói đến 10 năm sau hắn chính tay giế.t chết nàng, dù có không giết nàng đi nữa thì chỉ cần có ý định thôi thì Lý thị bọn họ cũng sẽ không do dự mà bóp c.hết cái ý định này.

Có nên giết hay không, không phải việc nàng nên suy xét, mà là hẳn là Hạng gia nên suy xét, xem bọn họ có nên nảy sinh ra ý niệm kia không, và ý niệm này sẽ đưa tới kết quả như thế nào.

Tay chân Lý Minh Lâu nhẹ nhàng lại được che giấu bằng tiếng vang phía xa của nhóm Nguyên Cát. Nàng cẩn thận lại nhanh chóng bố trí lại bẫy rập một lần nữa. Tiếng lá vàng tiếng đá vụn bị dẫm lên càng ngày càng gần, chỉ cách một bụi cây rậm rạp nàng có thể thấy hình ảnh của người kia rõ ràng hiện lên, từng bước từng bước một, nàng cúi đầu lui dần vào rừng rậm sâu thẳm.

Hạng Nam đã đi tới gần chợt dừng chân lại, có thanh âm xào xạc truyền đến, là người? Hay động vật? Ở nơi xa có tiếng lợn rừng kêu chói tai, ngọn núi này có mãnh thú à.

Hắn tháo cung tiễn xuống, nắm trong tay, hắn không tiếp tục cất bước nữa, mà chỉ đứng lặng cho tới khi nơi này trở nên yên ắng, tiếng người tiếng động vật tiếng cây cối truyền đến càng thêm rõ ràng.

Hạng Nam thu chiếc cung về trước người, cất bước hướng về nơi âm thanh ầm ĩ kia, một bước, hai bước, ba bước, cạch một tiếng, bụi cây phía trước vốn yên lặng truyền đến tiếng vang tựa như một thứ gì đó bị cắt đứt, đất bằng nổi gió, cành lá bay loạn, một tấm lưới dưới mặt đất bắn lên vọt về hướng hắn.

Khi tiếng cạch vang lên, đồng thời Hạng Nam cũng lui về phía sau, hắn ngẩng đầu nhìn tấm lưới đã dựng lên, chỉ liếc mắt cũng thấy rõ, chiếc lưới kia thật rách nát không biết đã phải khâu khâu vá vá lại bao nhiêu lần.

Thợ săn này thật tiết kiệm.

Khóe miệng hắn cong lên, bước chân nhẹ nhàng dẫm xuống đất, lại cạch một tiếng nữa, âm thanh truyền đến từ phía sau lưng hắn.

Lông tơ trên người hắn dựng ngược lên.

- --------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi