ĐỆ NHẤT KIẾM THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông chủ gật đầu: "Chỉ còn dư lại mỗi đầu thương!"



Diệp Huyên nói: "Có thể nhìn thử không?"



Ông chủ lắc đầu: "Chỉ bán cho người biết nhìn hàng".




Diệp Huyên: "..."



Tiểu Đạo đột nhiên bật cười: "Yên tâm đi! Ta thấy được thì chắc chắn là được, mau mua cho nàng đi!"



Diệp Huyên gật đầu: "Bán bao nhiêu vậy?"



Ông chủ nói: "Bốn trăm luồng Tiên Thiên Đạo Khí!"




Bốn trăm!



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo cười nói: "Đưa gã bốn mươi luồng tử khí là đủ".



Diệp Huyên búng tay một cái, bốn mươi luồng tử khí hiện lên trước mặt người áo đen, gã kia ngây ngươi, sau đó nói: "Các hạ thật sự bằng lòng dùng khí này đổi à?"



Diệp Huyên cười nói: "Sao thế, ông chủ không cần à?"



Người áo đen lắc đầu: "Tất nhiên là cần, chỉ là nếu vậy thì các hạ hơi thiệt thòi".



"Vì sao?"



Người áo đen trầm mặc một lát rồi nói: "Chắc là các hạ mới đến đây".



Diệp Huyên gật đầu: "Đúng thế".



Người áo đen thu lấy bốn mươi luồng tử khí, sau đó không nói gì nữa.



Diệp Huyên đang định nói chuyện thì Tiểu Đạo bên cạnh bỗng lên tiếng: "Chúng ta đi thôi".



Diệp Huyên do dự một lát rồi gật đầu.



Tiểu Đạo dẫn Diệp Huyên đi về phía trước, vừa đi, Tiểu Đạo vừa xòe lòng bàn tay ra, đầu thương màu đen kia lập tức xuất hiện trong tay nàng ta, nàng ta nhìn Diệp Huyên một cái rồi bỗng nhiên cầm lấy đầu thương đâm mạnh vào ngực hắn.



Ầm!



Thoáng chốc, Diệp Huyên đã bị đẩy lùi đến mấy chục trượng, sau khi hắn dừng lại, một vệt máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe miệng hắn.



Diệp Huyên nhìn thân thể của mình, giáp Chúc Long của hắn vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì, thế nhưng thân thể ở dưới mảnh giáp đã rạn nứt thành hình mạng nhện.



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo cười nói: "Cấp bậc của đầu thương này thấp hơn giáp Chúc Long của ngươi, cũng không thể gây thương tổn lên giáp Chúc Long được, nhưng nó có một chỗ đặc biệt, đó chính là xuyên thấu".



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Xuyên thấu?"



Tiểu Đạo gật đầu: "Trong đầu thương này có ẩn chứa một lực lượng đặc biệt, cũng chính là năng lực xuyên thấu, năng lực này có thể bỏ qua giáp của ngươi, đâm thẳng vào thân thể".



Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm túc.



Lúc này Tiểu Đạo lại cười nói: "Nhưng ngươi thì khác, ngươi không chỉ có giáp Chúc Long, mà còn có Bất Tử Chi Thân, nếu ngươi cùng lúc dùng giáp Chúc Long và Bất Tử Chi Thân thì thế gian này chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay mới kết liễu được ngươi thôi".


Diệp Huyên cười cười, sau đó nhìn đầu thương trong tay rồi lại lắc đầu: "Đúng là bảo vật tốt, nhưng tiếc là chỉ có mỗi đầu thương, không có thân".
Trương Văn Tú ở bên cũng gật đầu, có thể thấy nàng cũng rất thích đầu thương này, nhưng không có thân thương thì cũng vô dụng thôi!



Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: "Thân thương à, không phải chuyện này đơn giản lắm sao?"



Hai người Diệp Huyên vội vàng nhìn sang Tiểu Đạo, Tiểu Đạo xòe lòng bàn tay ra, một khối sắt đen kịt xuất hiện trong tay nàng ta: "Đây là thiên thạch Tinh Thần, dùng làm thân thương thì quá tốt luôn".




Diệp Huyên nhìn khối thiên thạch kia: "Thiên thạch Tinh Thần?"



Tiểu Đạo gật đầu: "Một thiên thạch vô cùng tốt, chỉ cần một trăm luồng tử khí thôi".



Một trăm luồng tử khí!



Mí mắt Diệp Huyên giật lên: "Tiểu Đạo cô nương, cô đang ăn cướp đấy à?"




Tiểu Đạo trừng mắt nhìn: "Ta ra giá hữu nghị lắm rồi đấy nhé".



Diệp Huyên cạn lời, hắn không mặc cả nữa, búng tay một cái, một trăm luồng tử khí xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo.



Tiểu Đạo vừa cười vừa nhận tử khí, sau đó nói: "Tốt nhất là ngươi đưa hai thứ này cho ông lão thợ rèn ở Vĩnh Sinh Chi Địa ấy, với kỹ thuật của ông ta thì có thể nâng cấp thương này lên vài bậc nữa".



Diệp Huyên gật đầu: "Đã rõ!"



Tiểu Đạo cười rồi nói: "Đi tiếp xem, phía trước có thể sẽ còn nhiều thứ tốt hơn nữa".



Nói xong nàng ta lại rảo bước đi.



Diệp Huyên quay sang nhìn Trương Văn Tú: "Nếu thích gì thì cứ nói với ta".



Trương Văn Tú lạnh nhạt hỏi: "Ngươi mua à?"



Diệp Huyên cười: "Mua chứ! Cô thích gì ta cũng mua hết!"



Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: "Ta thích bộ giáp của ngươi!"



Diệp Huyên cười ha ha, sau đó hắn búng tay một cái, giáp Chúc Long lập tức xuất hiện trước mặt Trương Văn Tú.



Trương Văn Tú hỏi: "Ngươi nghĩ là ta sẽ không lấy sao?"



"Nếu cô thích thật thì cứ mượn đi".



Trương Văn Tú nhận lấy giáp Chúc Long rồi xoay người rời đi.



Diệp Huyên bật cười, rồi cất bước đi theo.



Lúc này, Tiểu Đạo ở phía xa xa quay đầu nhìn Diệp Huyên, nàng ta cũng cười hỏi: "Ngươi cam lòng thật đấy à?"



Diệp Huyên cũng cười đáp lại: "Sao lại không?"



Tiểu Đạo cười mỉm, sau đó không nói gì nữa.



Chốc lát sau, Diệp Huyên đã thấy được một cửa hàng nhỏ ở trước mặt.



Tiểu Đạo: "Trong cửa hàng kiểu này e là không có gì nhiều, nhưng chắc chắn đều là thứ tốt".



Diệp Huyên nhìn

1643887567468.png


Diệp Huyên vội lắc đầu: "Ta không phải là ngươi như thế đâu!"



Tầng chín bỗng chen vào: "Ngươi chính là người như vậy!"



Diệp Huyên: "..."




Lúc này Tiểu Đạo bỗng dừng lại, nàng ta nhìn cửa hàng nhỏ trước mắt, trong cửa hàng chỉ bày lác đác vài thứ.



Ông chủ là một gã trung niên mặc áo bào gai!



Ông chủ nhìn ba người Diệp Huyên rồi cưới nói: "Ba vị có nhu cầu gì?"



Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: "Để xem thử đã!"



Ông chủ gật đầu: "Cứ xem thoải mái! Nhưng không được chạm vào!"




Tiểu Đạo gật gật đầu, nàng ta nhìn những món đồ kia, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào một hạt châu to bằng một ngón cái.



Ông chủ cười nói: "Cô nương có mắt nhìn thật đấy!"



Tiểu Đạo quan sát hạt châu kia một lúc rồi hỏi: "Bao nhiêu?"



"Hai trăm luồng Tiên Thiên Đạo Khí!"



Tiểu Đạo lắc đầu: "Không đáng".



"Vậy mời cô nương sang tiệm khác".



Tiểu Đạo gật đầu, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Chúng ta sang tiệm tiếp theo đi!"



Diệp Huyên gật đầu, đúng lúc này ông chủ lại bỗng nói: "Cô nương, nếu cô thích thì lấy cô một trăm chín mươi luồng thôi vậy".



Tiểu Đạo lắc đầu nở nụ cười: "Thứ này của ông nhiều nhất chỉ một trăm luồng, ông hét giá một trăm chín, rõ là đang muốn lừa tiền chúng ta".



Ông chủ híp mắt lại: "Các hạ, cô phân biệt được hàng tốt xấu à?"



Tiểu Đạo cười nói: "Nơi này có lẽ không ai biết nhìn hàng bằng ta đâu".



Ông chủ cười ha ha rồi nói: "Nói vậy hẳn là các hạ có nhiều bảo vật lắm!"



"Cũng tạm!"



"Ồ?"



Ông chủ khẽ cong khóe miệng lên: "Vậy các hạ, chúng ta đánh cược đi, cô thấy sao?"



Tiểu Đạo nhìn ông chủ kia: "Cược cái gì?"



Than chủ cười nói: "Cô lấy ra một vật, ta lấy ra một vật, để người khác đánh giá xem bảo vật của ai tốt hơn, nếu bảo vật của ta không sánh bằng thì cửa hàng này có thứ gì cô thích, cô cứ cầm đi!"



Nghe vậy Diệp Huyên ở cạnh phải lắc đầu.



So bảo vật với Tiểu Đạo cơ à?



Bị thiểu năng hả?



Ngay cả người toàn thân là thần khí thần trang như hắn còn không dám so bảo vật với Tiểu Đạo nữa là!



Nghe ông chủ nói thế, Tiểu Đạo lắc đầu nở nụ cười: "Ông chắc chưa?"



"Chắc!"



Tiểu Đạo ngẫm một lúc rồi nói: "Chi bằng tăng tiền cược đi?"


"Tăng thế nào?"
"Đổi thành được quyền chọn lấy một bảo vật trên người người thua đi?"



Ông chủ nhìn Tiểu Đạo, không nói gì.



Khóe miệng Tiểu Đạo hơi cong lên: "Sao thế, không dám à?"




Ông chủ trầm mặc một lúc, đang định nói chuyện thì Diệp Huyên ở bên cạnh bỗng kéo tay áo Tiểu Đạo, khẽ nói: "Tỷ ơi, cô kích động quá rồi đấy, chúng ta đi thôi!"



Tiểu Đạo trừng Diệp Huyên một cái: "Đừng xen mồm vào!"



Diệp Huyên đang định nói chuyện thì ông chủ kia bỗng cười ha ha: "Cũng được, ta cược với cô!"



Nói xong, ông ta xòe lòng bàn tay ra, một miếng vảy xuất hiện trong tay ông ta, Diệp Huyên nhìn miếng vảy này thì ngẩn cả người.



Vảy Chúc Long!




Nhưng không phải vảy ngược, chỉ là vảy thường mà thôi!



...



Tác giả có lời muốn nói: Tôi có từng hứa gì mà chưa làm không nhỉ? Nói thử xem!



Ông chủ nhìn Tiểu Đạo rồi khẽ mỉm cười: "Các hạ biết đây là thứ gì không?"



Tiểu Đạo gật đầu: "Vảy Chúc Long".



Ông chủ híp mắt lại: "Cô biết à!"



Tiểu Đạo cười, sau đó xòe tay ra, trong tay nàng cũng là một miếng vảy Chú Long, nhưng điểm khác biệt là miếng vảy đó là vảy ngược!



Vảy ngược của rồng, đây chính là miếng vảy cứng nhất trên người Chúc Long!



Thấy miếng vảy này, ông chủ kia lập tức ngây cả người.



Chẳng mấy chốc, sắc mặt của ông ta đã sầm lại.



Diệp Huyên bên cạnh cũng có hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng Tiểu Đạo này cũng có vảy ngược của Chúc Long!



Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật thế?



Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: "Ông thua rồi".



Ông chủ nhìn Tiểu Đạo: "Các hạ có cả thần vật như vậy ư".



Tiểu Đạo cười nói: "Ông thua rồi".



Ông chủ trầm mặc.



Tiểu Đạo trừng mắt nhìn: "Đừng nói ông cược thua nhưng không chịu chung đấy nhé?"



Ông chủ đột nhiên cười bảo: "Sao vậy được? Các hạ, cô thích thứ gì trong cửa hàng này thì cứ tùy ý lấy một cái đi!"



Tiểu Đạo lắc đầu: "Không đúng không đúng, ban nãy ta nói rồi mà, chọn bảo vật trên người đối phương, ta muốn bảo vật trên người ông!"



Nghe thế, khóe miệng ông chủ cong lên nụ cười dữ tợn: "Các hạ biết đùa thật! Ta đã nói câu đó bao giờ đâu!"



Chơi xấu!



Diệp Huyên lắc đầu, ông chủ này định chơi xấu à? Mà còn chơi xấu với Tiểu Đạo, đúng là múa rìu qua mắt thợ!"


Tiểu Đạo đột nhiên nhìn sang Diệp Huyên: "Ngươi thấy chúng ta nên làm gì?"
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: "Tiểu Đạo cô nương, cô nên lấy đức thu phục người!"



"Lấy đức thu phục người?"



Tiểu Đạo cười ha ha: "Đúng, chúng ta nên dùng tấm lòng bao la để cảm hóa ông ta!"



Nói xong, nàng ta nhìn ông chủ nọ: "Ta cảm thấy ông nên biết điều một chút".



Ông chủ cười cười, sau đó bảo: "Cô nương, ta nói rồi mà, cô có thể lấy một món bất kì ở trong cửa hàng này!"




"Ban nãy ông không nói như thế!"



Ông chủ nhìn Tiểu Đạo: "Ta hối hận rồi!"



Tiểu Đạo đột nhiên tát một cái.



Ầm!



Thoáng chốc, ông chủ kia chưa kịp trở tay đã bị đánh bay ra ngoài, không chỉ vậy, cửa hàng nhỏ của ông ta cũng lập tức hóa thành tro bụi.



Tích tắc ấy, vô số người trên cầu đều dồn dập đưa mắt sang đây.



Động tay động chân ở nơi này là một hành động không sáng suốt lắm.




Bởi vì người ở nơi này chắc chắn không phải hạng tầm thường, hơn nữa chỗ này cũng có trật tự riêng.



Khoảnh khắc thấy Tiểu Đạo ra tay, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức nghiêm lại.



Thực lực của Tiểu Đạo mạnh đến đâu?



Đây cũng là một điều bí ẩn!



Hắn chỉ biết là rất mạnh!



Phía xa xa, thân thể ông chủ kia đã bị Tiểu Đạo tát một cái đã nát bấy.



Bây giờ ông ta đã biết mình lỡ chọc phải người không nên chọc rồi.



Ông chủ chỉ còn lại dạng linh hồn nhìn Tiểu Đạo, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Cô nương, ta chịu thua, cô có thể tùy ý lấy một món bảo vật trên người ta".



"Một món?"



Tiểu Đạo lắc đầu cười: "Không, bây giờ ta đổi ý rồi! Ta muốn tất cả bảo vật của ông!"



Nghe thế, sắc mặt của ông chủ trở nên vô cùng khó coi, đúng lúc này, một ông lão áo xám đột nhiên xuất hiện cách trước mặt Tiểu Đạo không xa, lão nói: "Các hạ, cô không nên ra tay ở đây!"



Tiểu Đạo trừng mắt: "Ta cứ ra tay đấy, ông đánh ta đi!"



Nói xong nàng ta lại tát thêm một cái nữa.



Oành!



Mục tiêu lần này vẫn là ông chủ kia, bây giờ ông ta đã không thể phản kháng lại, hơn nữa linh hồn lại bị trọng thương, trở nên mờ ảo, sắp sửa biến mất.



Diệp Huyên: "..."



Ông lão áo xám nhìn Tiểu Đạo, lão không ra tay, bởi vì lão biết mình không phải là đối thủ của người này!



Có điều trong mắt lão ta lại không có lấy chút sợ hãi nào, lão xòe tay ra, một lá bùa chợt hiện lên rồi biến mất.



Gọi người!



Diệp Huyên ở bên cạnh lắc đầu, mấy người này cũng thật là, đắc tội ai không đắc, cứ phải chọc vào Tiểu Đạo!



Tiểu Đạo không quan tâm đến ông lão áo xám nữa, nàng ta nhìn về phía ông chủ sắp tan biến kia rồi cười nói: "Thật ra ta đã sớm biết ông không cam lòng thua cuộc rồi!"



Ông chủ nhìn chằm chằm vào Tiểu Đạo: "Ngươi có biết ta là ai không?"



Tiểu Đạo nhún vai một cái: "Không quan tâm!"



Nói xong nàng ta vươn tay phải lên, một cái túi nhỏ màu đen đột nhiên bay ra từ trong áo của ông chủ, sau đó rơi xuống bàn tay nàng.



Tiểu Đạo ước lượng túi nhỏ trong tay một lát rồi mới cười: "Cũng được đấy!"



Nói xong, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên: "Chúng ta đi thôi!"



Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: "E là không đi được!"



Vừa nói xong, xung quanh bỗng có vài luồng hơi thở mạnh mẽ xuất hiện, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tiểu Đạo, ông ta mặc một bộ cẩm bào, trong tay là một chiếc quạt nhỏ.



Người đàn ông trung niên quan sát Tiểu Đạo một phen rồi cười hỏi: "Các hạ xưng hô như thế nào?"



Diệp Huyên bỗng nói: "Các ngươi không biết nàng à?"



Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Huyên: "Sao thế, chúng ta phải biết à?"



Diệp Huyên cười cười, không nói gì nữa.



Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía Tiểu Đạo: "Cô nương xưng hô như thế nào?"



Tiểu Đạo cười nói: "Ta không có chỗ dựa đâu, ngươi muốn làm gì thì cứ nói thẳng đi!"

1643887586702.png


Tiểu Đạo lắc đầu: "Ta không muốn phí thêm thời gian nữa!"



Nói xong, người đàn ông trung niên mở bàn tay ra, một lệnh bài bỗng xuất hiện. Lúc này, phía xa xa bỗng có một bóng đen hiện thân, một khắc sau, bóng đen kia lập tức mang theo luồng sức mạnh khổng lồ lao về phía Tiểu Đạo.



Thấy cảnh này, Diệp Huyên vội vàng kéo Trương Văn Tú lui sang một bên.




Tất nhiên hắn không có gì phải lo cho Tiểu Đạo cả, người khác không biết sự khủng bố của người này, nhưng hắn biết!



Phía xa, Tiểu Đạo không hề mất bình tĩnh, nàng ta tiện tay vung lên một cái.



Ầm!



Luồng sức mạnh to lớn kia lập tức tan biến thành mây khói, sau khi nguồn sức mạnh kia biến mất, một ông lão đã đứng trước mặt Tiểu Đạo, lão đang định nói chuyện thì Tiểu Đạo đã vung tay phải lên.




Ầm!



Ông lão kia còn chưa kịp nói gì là đã Thần Hồn Câu Diệt



Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyên giật lên, yên lặng không nói lời nào.



Mà vẻ mặt của người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa cũng cứng đờ, ông ta định nói chuyện thì Tiểu Đạo đột nhiên nhìn về phía ông ta, một khắc sau, Tiểu Đạo bước lên một bước.



Ầm.



Người đàn ông trung niên hóa thành tro bụi.



Diệp Huyên: "..."



Giết trong nháy mắt!



Diệp Huyên liếc mắt nhìn Tiểu Đạo, biết Tiểu Đạo này giận thật rồi.



Tiểu Đạo nhìn về phía ông lão áo bào xám: "Còn gọi ai nữa không?"



Ông lão áo bào xám liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Đạo: "Các hạ..."



Tiểu Đạo cười: "Gọi tiếp đi!"



Sắc mặt ông lão áo xám vô cùng khó coi.



Gọi người?



Lão biết bọn họ đã chọc phải người không nên dây vào.



Đúng lúc này, một tiếng cười đột nhiên vang vọng: "Hóa ra là Tiểu Đạo cô nương".



Nghe thấy giọng nói này, ông lão áo xám kia bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.



Thanh âm kia vừa dứt, một người đàn ông trung niên hông đeo trường kiếm bỗng xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo, người đàn ông trung niên nhìn Tiểu Đạo rồi cười hỏi: "Tiểu Đạo cô nương, ai chọc giận cô vậy?"



Tiểu Đạo nhìn đối phương: "Bảo Tộc trưởng các ngươi đến đây".



Nghe thế, sắc mặt của người nọ sầm lại: "Tiểu Đạo cô nương, không đến mức đó chứ?"



Tiểu Đạo bỗng bước lên một bước, sau đó búng tay một cái, người đàn ông trung niên kia biến sắc, lập tức rút kiếm ra.


Vèo!
Một tiếng kiếm ngân vang vọng khắp chân trời!



Người đàn ông trung niên vừa tung chiêu kiếm đó ra, một luồng sức mạnh thần bí đã kéo đến, trong phút chốc, kiếm của ông ta lập tức nổ tung, một khắc sau, luồng sức mạnh đó đánh thẳng vào người ông ta.



Ầm ầm!




Thân thể ông ta lập tức nổ tung, chỉ còn lại một tia linh hồn!



Người đàn ông trung niên chỉ còn mỗi linh hồn ngây ra như phỗng, không đỡ được một chiêu?



Ông ta biết Tiểu Đạo bởi vì nàng ta từng đến đây trước đây, nhưng ông ta không rõ thực lực của Tiểu Đạo, bây giờ thì hay rồi.



Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: "Cho dù Tộc trưởng các ngươi đến cũng không yên chuyện được đâu".




Nói xong, nàng ta đột nhiên nắm tay phải lại.



Ầm!



Linh hồn của người đàn ông kia lập tức hóa thành hư vô!



Tiểu Đạo nhìn về phía phía chân trời: "Nào, đến Ma La một chuyến".



Nói xong, nàng ta đi về phía xa xa.



Diệp Huyên vội vàng theo sau Tiểu Đạo, trên đường, Tiểu Đạo cười nói: "Biết tại sao ta lại giận thế không?"



Diệp Huyên ngập ngừng một chốc rồi lắc đầu.



Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Ban đầu ta cứ tưởng rằng sẽ có người đến nói đạo lý với ta, tiếc là không có. Bọn họ ai đến cũng muốn uy hiếp hoặc ra tay với ta, nhưng chẳng ai hỏi căn nguyên sự việc đúng sai ra sao".



Nói xong, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên: "Ta đã từng gặp Tiên Tri, không thể không nói, ta cảm thấy hắn có nhiều suy nghĩ hay ho lắm, đáng tiếc là hắn không thể thay đổi được thế giới này".



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Không thể khiến vạn vật cân bằng được!"



Tiểu Đạo gật đầu: "Không thế được, nhưng ta cảm thấy trên đời này vẫn phải có công lý. Ban nãy ông chủ kia nếu cam lòng chịu thua, ta sẽ chỉ lấy ông ta một bảo vật chứ không tước mạng, nhưng ngươi cũng thấy rồi đó, ông ta đã chọn cái nào".



Diệp Huyên cười nói: "Tiểu Đạo cô nương, thế giới này nhiều lúc phải nói chuyện bằng nắm đấm, nắm đấm của ai mạnh hơn, thì người đó có đạo lý".



Tiểu Đạo gật đầu: "Vì thế bây giờ ta so đấm với bọn họ, nếu ta đoán không nhầm, ta mà mạnh hơn họ thì bọn họ sẽ bắt đầu nói đạo lý với ta!"



Diệp Huyên đang định tiếp lời thì Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Đến rồi!"



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lại nhìn lên, trong vùng tinh không gần trước mặt hắn có một tòa cung điện khổng lồ, trước cửa điện có một pho tượng người đàn ông cao đến trăm trượng.



Tiểu Đạo chỉ vào pho tượng kia rồi cười bảo: "Đó chính là vị Tộc trưởng trước của Ma La tộc, mạnh lắm".



Diệp Huyên hỏi: "Còn sống không?"



"Ngươi đoán đi!"



Diệp Huyên lắc đầu: "Ta không đoán".


Tiểu Đạo cười ha ha, đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo, lão cung kính thi lễ với nàng ta một cái: "Tiểu Đạo cô nương, chuyện ban nãy ta đã điều tra rõ ràng, là vì chủ hàng kia thất tín trước, Tiểu Đạo cô nương giết gã cũng là lẻ hiển nhiên".
Tiểu Đạo nhìn ông lão rồi cười bảo: "Vậy chuyện ta giết người của Ma La tộc các ngươi thì sao?"



Ông lão im lặng một chốc rồi nói: "Tiểu Đạo cô nương, không thể khinh người quá đáng như vậy được!"



Tiểu Đạo cười ha ha: "Hôm nay nếu Ma La tộc không cống cho ta đủ đồ tốt, ta sẽ không đi đâu cả!"




Nghe thế, khóe miệng Diệp Huyên giật giật lên, đây là trấn lột mà!



Chẳng lẽ đa số bảo vật của người này là do cướp về được à!



Trấn lột!



Diệp Huyên càng lúc càng cảm thấy đống bảo vật của Tiểu Đạo là do cướp được mới có!




Tiểu Đạo vừa nói xong, trong tòa cung điện xa xa kia bỗng có một ông lão đi ra.



Người này chính là Tộc trưởng Ma La tộc hiện tại - Ma La Danh.



Tiểu Đạo nhìn ông lão kia rồi cười nói: "Ông lão này này không đơn giản, thực lực của lão có thể làm rách giáp Chúc Long!"



Diệp Huyên: "..."



Khí thế quanh người Ma La Danh kia như cuồng phong, không ngừng tỏa ra bốn phía, mà Diệp Huyên cũng cảm giác được, đối phương đã thu liễm lại rồi, nhưng không thể thu hết hoàn toàn được!



Theo lý mà nói, cường giả cỡ này không thể xuất hiện tình trạng này được!



Như biết Diệp Huyên nghĩ gì, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: "Lão sắp đột phá, sau đó bị ta làm gián đoạn".



Gián đoạn!



Mí mắt Diệp Huyên giật lên, Tiểu Đạo này lại chọn đúng lúc quá cơ!



Sau khi đạt đến trình độ của cường giả kiểu Ma La Danh thì việc đột phá chắc chắn là vô cùng khó.



Vậy mà bây giờ lão lại bị Tiểu Đạo làm gián đoạn.



Có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn!



Diệp Huyên vội vàng đứng ra sau lưng Tiểu Đạo, hắn không muốn bị liên lụy đâu!



Lỡ như Ma La tộc kia chập mạch, không nhằm vào Tiểu Đạo nữa mà nhằm vào hắn thì sao giờ!



Xa xa, Ma La Danh dừng lại, rồi nhìn về phía Tiểu Đạo, trong mắt ánh lên một tia phức tạp: "Hóa ra là Tiểu Đạo cô nương!"



Tiểu Đạo cười nói: "Chúng ta đừng làm mất thời gian của nhau nữa! Ông nói xem giải quyết như nào đi! Nếu ta không hài lòng thì ta sẽ giết sạch cường giả đứng đầu Ma La tộc!"



Giết sạch!



Nghe thế, mí mắt Diệp Huyên giật lên liên tục, người phụ nữ này...



Ma La Danh nở nụ cười cay đắng: "Tiểu Đạo tiền bối, đây chỉ là một chuyện nhỏ, cần gì phải giận đến thế?"



"Ta cứ giận đấy".



Ma La Danh trầm mặc.



Bọn họ thật ra cũng không biết lai lịch thật của Tiểu Đạo,

1643887612418.png


Ma La Danh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu Đạo cô nương muốn thế nào?"



Tiểu Đạo nhìn Ma La Danh: "Ta cũng không biết, chỉ cần các ngươi làm ta hài lòng là được, nếu không thì ta ra tay đấy nhé".



Ma La Danh lắc đầu: "Tiểu Đạo cô nương, cô hơi bắt nạt người ta đấy".




Tiểu Đạo cười nói: "Cường giả Ma La tộc các ngươi đến tìm ta trước, chưa tìm hiểu nguyên do là đã lên mặt uy hiếp ta, các ngươi có tính như vậy là bắt nạt người khác không?"



Ma La Danh trầm giọng nói: "Bọn họ không biết thân phận của cô!"



Khóe miệng Tiểu Đạo hơi cong lên: "Vậy là các ngươi nói đạo lý cũng phân biệt đối xử đúng không? Đối phương yếu thì nói chuyện bằng nắm đấm, còn mạnh thì lại quay về nói năng đàng hoàng, đúng chứ?"



Ma La Danh trầm mặc một lát rồi bảo: "Đây là lỗi của Ma La tộc ta, ta nhận sai với cô, chuyện này xem như bỏ qua. Tất nhiên chợ giao dịch tự do ngày sau không hoan nghênh các hạ nữa, thế nào?"




Nghe thế, Diệp Huyên đứng bên cạnh bỗng lắc đầu.



Ông lão này căn bản không phải đến giải quyết sự tình, mà là đến kiếm chuyện thêm thì có.



Không hoan nghênh Tiểu Đạo nữa?



Đây là xin lỗi?



Đuổi người thì có!



Người ngoài nhìn thì thấy Tiểu Đạo có thể là kẻ cọc cằn không chịu yên chuyện, nhưng với Diệp Huyên thì lại khác, hắn biết rõ, nếu Tiểu Đạo không có thực lực mạnh mẽ thì chắc chắn đã bị ông chủ ban nãy làm hại, nếu thực lực nàng chỉ ở mức bình thường thì cũng chắc chắn bị Ma La tộc này xử gọn.



Thực lực!



Đây là thế giới lấy thực lực làm tiền đề mọi chuyện!



Thực lực thế nào sẽ có đãi ngộ tương ứng thế đấy.



Người ngoài bây giờ chỉ thấy Tiểu Đạo lấy thế đè người, nhưng chẳng ai biết nếu Tiểu Đạo không có thực lực, thì kết cục của nàng chắc chắn cũng chẳng mấy tốt đẹp.



Khi nghe Ma La Danh nói thế, Tiểu Đạo đột nhiên nở nụ cười.



Tiểu Đạo lắc lắc đầu, sau đó nói: "Năm đó ta cảm thấy Ma La tộc sa sút đúng là khá đáng tiếc, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, các ngươi kém cỏi hơn tổ tiên của mình không chỉ một hai điểm thôi đâu".



Nói đến đây, nàng ta quay quanh nhìn bốn phía: "Nếu đã thế thì để cho Ma La tộc hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này đi!"



Nghe vậy, Ma La Danh bỗng híp hai mắt lại: "Các hạ lớn lối thật!"



Tiểu Đạo cười, nàng ta xòe lòng bàn tay ra, trong tay nàng có một cây châm dài đỏ như máu, khoảnh khắc cây châm kia xuất hiện, sắc mặt Diệp Huyên lập tức đanh lại.



Nguy hiểm!



Hắn cảm nhận được nguy hiểm!



Lúc này đây, hắn có một trực giác, rằng giáp Chúc Long của hắn tuyệt đối không cản lại được cây châm dài này!



Đây là thần vật gì vậy?



Diệp Huyên vô cùng tò mò.


Mà lúc này, sắc mặt của Ma La Danh cũng thay đổi.
Bởi vì lão ta cũng cảm nhận được nguy hiểm!



Ma La Danh trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, lẽ nào cô thật sự muốn làm vậy? Ma La tộc ta truyền thừa mấy vạn năm..."



Đúng lúc này, cây châm đỏ như máu trong tay Tiểu Đạo đột nhiên hóa thành một luồng sáng màu máu bắn ra ngoài.




Khoảnh khắc ấy, không gian mấy vạn dặm xung quanh lập tức nứt ra, cùng lúc đó, vô số ánh sao trong tinh không cũng bị dập tắt!



Phía xa xa, Ma La Danh đã tái bệch mặt đi, lão đột nhiên chập hai tay lại: "Vạn Tinh Quy Nguyên!"



Ầm!



Vô số Tinh Thần Chi Lực ở vùng tinh không xung quanh lập tức hội tụ lại trước mặt lão ta, những lực lượng này sau khi tập hợp lại thì ngưng tụ thành một bức tường Tinh Thần, cùng lúc ấy, không gian trước mặt lão đang bắt đầu đông đặc lại.




Mà đúng lúc này, cây châm kia đã lao đến.



Vèo!



Cây châm dài đột nhiên ngân lên một tiếng xé rách nhẹ nhàng, Diệp Huyên vội vàng nhìn về phía Ma La Danh, cuống họng lão ta đã bị cây châm gắm vào.



Giết trong nháy mắt!



Ma La Danh gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiểu Đạo: "Đây là thần vật gì!"



Tiểu Đạo cười cười, ngón tay ngọc nhẹ nhàng nhấc lên, cây châm dài kia lập tức bay về tay nàng ta, khi cây châm dài về lại tay chủ nhân thì thân thể Ma La Danh cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.



Lúc này đây, Ma La Danh hối hận rồi!



Lúc trước lão cảm thấy dù thực lực của bản thân có phần chênh lệch với người phụ nữ này, nhưng chắc cũng không quá lớn. Nhưng bây giờ đối phương đã dùng thực lực nói cho lão biết, sự chênh lệnh này là vô cùng lớn!



Đáng tiếc nhân gian không có thuốc hối hận.



Ma La Danh nhìn về phía Tiểu Đạo: "Các hạ, ngàn sai vạn sai là lỗi của Ma La tộc ta, gi vọng sau khi ta chết đi, cô có thể chừa cho Ma La tộc một con đường sống".



Tiểu Đạo cười nói: "Nếu không thì sao?"



Ma La Danh nhẹ giọng nói: "Các hạ..."



Lão còn chưa nói xong thì đã biến mất hoàn toàn.



Thần hồn câu diệt.



Diệp Huyên ở bên cạnh trầm mặc.



Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: "Có phải thấy ta tàn nhẫn lắm đúng không?"



Diệp Huyên lắc đầu: "Không có!"



Thật ra hắn biết tính cách của Tiểu Đạo, nàng ta không phải là người không biết đúng sai, tất nhiên lần này Tiểu Đạo cũng có chút giận quá mức.



Tiểu Đạo cười cười, sau đó nói: "Chúng ta đi thôi!"



Diệp Huyên gật đầu.



Hiển nhiên Tiểu Đạo đã không chọn cách tiêu diệt toàn tộc Ma La.


Chỉ chốc lát, Tiểu Đạo dẫn theo Diệp Huyên đến trên cầu lại, lúc đi nàng ta chẳng nói lời nào.

Diệp Huyên cùng Trương Văn Tú chậm rãi theo chân nàng ta, cũng không nói chuyện.



Một chốc sau, Tiểu Đạo đột nhiên lên tiếng: "Sao không nói chuyện?"



Diệp Huyên vội vàng nói: "Tiểu Đạo cô nương, vừa nãy châm kia là gì vậy? Có thể cho ta mượn xem được không?"




"Xem?"



Tiểu Đạo trừng mắt nhìn: "Chỉ được nhìn từ xa, không được đến gần!"



Nói xong, nàng xòe lòng bàn tay ra, một cây châm dài đỏ như máu xuất hiện trong tay nàng ta.



Diệp Huyên đi tới trước mặt Tiểu Đạo, hắn quan sát tỉ mỉ cây châm dài kia, nó phải dài bằng một cánh tay em bé, toàn thân đỏ như máu, tựa như được ngưng đọng từ máu tươi vậy, không chỉ thế, đầu châm vô cùng sắc nhọn, nó còn tản ra một luồng khí lạnh thấu xương.




Mà Diệp Huyên phát hiện, ở đuôi châm còn có một sợi tơ hồng cực kỳ nhỏ.



Diệp Huyên hỏi: "Đây là?"



Tiểu Đạo cười nói: "Vận Mệnh Chi Châm, đến từ một thời đại rất xa xôi rất xa xôi, dùng tốt lắm".



"Có thể đâm thủng giáp Chúc Long của ta đúng không?"



"Nếu so với giáp Chúc Long thì nó hơn được hai cấp!"



Hai cấp!



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, những món thần khí này còn phân chia cấp bậc nữa à?"



Tiểu Đạo cười nói: "Bên ngoài thì không, nhưng ta thì có".



Diệp Huyên vội vàng hỏi: "Phân thế nào?"



Tiểu Đạo khẽ mỉm cười, sau đó đáp: "Ở chỗ này của ta, bảo vật trên thế gian chia làm ba loại, loại thứ nhất là bảo vật, giống như giáp Chúc Long cùng mấy thanh kiếm của ngươi, loại này chỉ có thể gọi là bảo vật. Thứ hai là thần vật, cũng chính là thần khí, như bút Thiên Đạo, cái này có thể xưng là thần khí đấy. Loại thứ ba là thần khí viễn cổ, ví như Vận Mệnh Chi Châm trong tay ta đây!"



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cô còn bảo vật tốt hơn châm này không?"



Tiểu Đạo gật đầu: "Còn! Thế nên nếu nói đúng ra thì còn có loại thứ tư nữa, đó là thần khí tối cao, nhưng thứ này vô cùng hiếm thấy, dù là ta thì cũng chỉ có mười mấy món thôi!"



Mười mấy món!



Vẻ mặt Diệp Huyên chợt cứng lại.



Chỉ có mười mấy món?



Chỉ có?



Diệp Huyên suýt chút nữa đã té xỉu!



Khi Tiểu Đạo nói chuyện vô hình trung đã hại người ta đấy!



Tiểu Đạo nhìn về phía cây châm dài kia: "Cây châm này được Vận Mệnh Chi Lực tạo thành, vô cùng đặc biệt, giáp Chúc Long của ngươi đứng trước nó dù không phải là quá yếu, nhưng cũng không được xem là cứng rắn. Tất nhiên, ngươi yên tâm đi, trên thế gian này, thứ có thể xuyên thủng giáp Chúc Long của ngươi có rất ít".



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, cô có bán châm này không?"


Tiểu Đạo lập tức thu hồi lại Vận Mệnh Chi Châm, cười hì hì, không nói lời nào.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: "Ta thật lòng muốn có đấy!"



"Không bán!"



Diệp Huyên cũng đành chịu!



Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Đi thôi! Chúng ta đi dạo sang chỗ khác!"




Diệp Huyên gật đầu.



Chỉ chốc lát sau, Tiểu Đạo đã dẫn Diệp Huyên đến trước một cửa hàng nhỏ khác, ông chủ là một người đàn ông trẻ tuổi, người kia thấy Tiểu Đạo thì chào một tiếng: "Chào cô nương!"



Tiểu Đạo khẽ gật đầu: "Ta xem hàng thử!"



Người đàn ông cười nói: "Cô nương cứ thoải mái!"



Tiểu Đạo quan sát cửa hàng này một lượt, sau đó ánh mắt nàng ta lại rơi vào một thanh đao tàn.



Chuôi đao kia có hình bán nguyệt, lưỡi đao còn bị thủng mấy chỗ.




Tiểu Đạo quan sát một lúc rồi hỏi: "Ngươi lấy vật này từ đâu?"



Người đàn ông có chút do dự.



Tiểu Đạo búng tay một cái, hai sợi tử khí hiện lên trước mặt người đàn ông, người nọ sáng mắt lên, lập tức cất đi rồi đáp: "Chiến trường cổ".



Nghe vậy, Tiểu Đạo bỗng híp hai mắt lại.



...



Tác giả có lời muốn nói: Chỗ chúng ta khi kết hôn phải có sính lễ mười vạn (350 triệu)... Tôi cảm thấy với dung nhan tuyệt thế của mình thì phải miễn phí vụ này chứ... Vậy mà người ta không chịu, tôi nên làm gì đây?



Chiến trường cổ.



Thấy Tiểu Đạo im lặng,



Diệp Huyên quay sang hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, chiến trường cổ này là?"



Nàng ta chỉ khẽ nói: “Đi thôi”.



Rồi xoay người đi về phía xa.



Diệp Huyên và Trương Văn Tú vội vàng theo kịp.



Khi lên cầu, Tiểu Đạo bỗng mở miệng: “Chiến trường cổ là một nơi vô cùng đặc biệt. Nó từng bị phong ấn, nhưng nay đã được giải trừ”.



Diệp Huyên: “Đặc biệt ở chỗ nào?"



Tiểu Đạo nhìn hắn: “Nơi ấy từng phong ấn một, à không, phải là rất nhiều con ác ma mới đúng”.



Diệp Huyên cau mày: “Ác ma? Dạng như Phục Ách ư?"



Tiểu Đạo gật đầu: “Từng có một trận đại chiến xảy ra ở chiến trường cổ, từ đó đã phá hủy một thời đại. Sau đó nó đã bị phong ấn, nhưng không ngờ bây giờ lại được mở ra”.



Hắn lại hỏi: “Bị ai phong ấn?"



Tiểu Đạo khẽ nói: “Vị từng là Thiên Đạo kia”.



Thiên Đạo.



Diệp Huyên: “Thiên Đạo lợi hại lắm đúng không?"



Tiểu Đạo cười: “Ngươi nói thử xem?"



Thấy hắn do dự rồi mở miệng, nàng ta ngắt lời: “Có phải ngươi muốn hỏi giữa Thiên Đạo và cô gái váy trắng kia, ai mạnh hơn không?"



Diệp Huyên: “...”



"Sau này còn dám hỏi ta câu so sánh kiểu đó nữa, ta sẽ đánh cho mặt ngươi thành cái đầu heo”.



Diệp Huyên không khỏi đen mặt, nghĩ thầm người gì đâu mà bạo lực.



Tiểu Đạo bỗng hỏi: “Ngươi có hứng thú đến chiến trường cổ một chuyến không?"



Diệp Huyên chớp mắt: “Có gì tốt ở đó không?"



"Rất nhiều”, Tiểu Đạo mỉm cười.



Diệp Huyên không khỏi nhìn nàng ta: “Tiểu Đạo cô nương không lừa ta đấy chứ?"

1643887638638.png


Diệp Huyên hơi cau mày: “Thần linh ư?"



Tiểu Đạo hạ giọng: “Thần Linh tộc, gọi tắt là Thần Linh. Thời kỳ cổ đại chính là thiên hạ giữa thần linh và ác ma, nhưng bây giờ cả hai đều tuyệt diệt cả rồi”.



Diệp Huyên: “Vì Ngũ Duy Kiếp sao?"




Tiểu Đạo cười: “Vì Thiên Đạo”.



Thiên Đạo.



Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Tiểu Đạo cô nương có biết Thiên Đạo này không?"



Nàng ta gật đầu: “Xem như có”.



Thấy Diệp Huyên toan mở miệng, Tiểu Đạo giành trước: “Được rồi, đừng hỏi ta mãi thể, muốn biết gì thì ta nói tường tận cho nghe. Vào thời kỳ cổ đại, có hai thế lực mạnh nhất là Thần Linh và Ác Ma. Hai bên đều thích mê hoặc lòng người, đi thu nhận tín đồ khắp nơi để nhận lại Tín Ngưỡng Chi Lực, một loại sức mạnh rất lớn, hiện nay đã không còn bao nhiêu người tu luyện”.




Nàng ta hỏi Diệp Huyên: “Có biết vì sao cuối cùng họ đều tuyệt chủng không?"



Thấy hắn lắc đầu, nàng ta cười: “Bởi vì bọn họ dám nhằm vào Thiên Đạo”.



Diệp Huyên: “Nên Thiên Đạo mới xóa sổ họ sao?"



Tiểu Đạo lắc đầu: “Thiên Đạo không ra tay gì cả, chỉ dùng một chút âm mưu khiến hai phe lao vào đánh nhau như điên dại, tự mình chấm dứt chính mình”.



Sắc mặt Diệp Huyên không khỏi lộ vẻ kỳ quặc.



Thiên Đạo mà cũng chơi mưu chơi chiêu à?



Như biết hắn đang nghĩ gì, Tiểu Đạo nhoẻn cười: “Sự thông tuệ của Thiên Đạo nằm ở một mức độ rất, rất cao, cao đến không thể tưởng tượng được”.



"Vậy vì sao lại ngủ say?"



Tiểu Đạo cười: “Ngủ rồi thì không còn phiền toái gì nữa. Ta mà là Thiên Đạo thì cũng ngủ luôn, ha ha!"



Diệp Huyên: “...”



Tiểu Đạo tiếp lời: “Thôi không nói về Thiên Đạo nữa, nói về Thần Linh tộc và Ác Ma tộc đi. Bọn họ đánh nhau một trận to ở chiến trường cổ, kết quả thảm khốc vô cùng, còn hơn cả khi Bất Bại A La chống lại Ngũ Duy Kiếp. Hai bên dốc hết toàn lực, đổi lại cái kết mất mạng. Ngươi đi vào đó, nếu may mắn thì có thể tìm được báu vật của hai tộc”.



Diệp Huyên hạ giọng: “Nhưng cũng sẽ có nguy hiểm, đúng không?"



Tiểu Đạo đanh mặt: “Ngươi có cô gái váy trắng rồi thì sợ cái gì chứ? Nàng ta vô địch thiên hạ mà, ngươi có chết cũng có nàng báo thù cho. Nên đừng sợ chết nữa nhá?"



Diệp Huyên: “...”



Trương Văn Tú đi một bên không khỏi lắc đầu cười khi nhận ra hai người này thích xỉa xói nhau.



Bỗng Tiểu Đạo dừng bước, nói với Diệp Huyên: “Đi nơi đó một chuyến, có lẽ sẽ thu hoạch được những điều không tưởng”.



Diệp Huyên: “Tiểu Đạo cô nương có đi cùng không?"



Nàng ta lắc đầu: “Ta sẽ không đến đó”.



"Vì sao?"



"Không nói cho ngươi”, nàng ta cười.



Diệp Huyên im luôn.



Tiểu Đạo nhìn bốn phía một hồi: “Ta phải đi làm chút chuyện, các ngươi có thể đi dạo hoặc rời đi tùy thích. Ba ngày sau ta sẽ trở lại hiệu cầm đồ, khi ấy chúng ta gặp sau”.



Vừa dứt lời, nàng ta đã biến mất ở nơi xa.



Trên cầu, Diệp Huyên nói với Trương Văn Tú: “Ta đưa cô đi một nơi”.



Nói xong đã dứt khoát đưa nàng ta đi.


Ở chân cầu bên kia, Tiểu Đạo xuất hiện lại, cách đó không xa là một ông lão đang thả câu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi