ĐỆ NHẤT KIẾM VƯƠNG


Thấy Thanh Thanh ngã ra sàn nhà mọi người giật mình lo lắng, rất may các bác sỹ đãnh nhanh chóng hỗ trợ giúp đỡ, chỉ trong chốc lát nàng đã hồi tỉnh, nàng nhìn mọi người với ánh mắt ái ngại.
- Có việc gì không vậy Thanh, sao cháu tỏ ra hốt hoảng như vậy?
Với ánh mắt nhạy cảm nhận ra có điều gì đó nghiêm trọng xảy ra, Hoàng Tuyết Mai cất tiếng hỏi han
- Cháu thật sự xin lỗi, cháu đã làm mọi người lo lắng cho cháu rồi, cháu không sao, nhà cháu có việc cháu phải về gấp.
Nói rồi không đợi mọi người phản ứng nàng nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh rồi một mạch đi thẳng, vừa đi những giọt nước mắt không kìm được mà rơi trên đôi gò má xinh đẹp
- Nếu cần giúp đỡ cháu hãy thông báo cho chúng ta, chúng ta sẽ cố gắng hết sức cháu đừng bao giờ ngại ngần nhé cháu

Lúc này Dương Thanh Hào cũng cất giọng nói vọng theo thì Thanh Thanh đã đi xa, ông ta quay sang nói cùng vợ
- Chắc là nhà con bé có chuyện gì nghiêm trong, nên mới biểu hiện như thế, bình thường nó là đứa tự tin trầm ổn, chưa bao giờ tôi thấy nó biểu hiện mất bình tĩnh một cách bất thường như vậy, có lẽ chúng ta nên quan tâm để ý một chút, không nên để con bé chịu tổn thương, tôi rất thích đứa trẻ này sau này hai đứa nó mà trở thành một đôi thì tốt biết bao nhiêu.
Nói rồi ông ta nở một nụ cười nhìn qua vợ mình một cách vui vẻ, thích thú và lòng đầy chờ mong.
Hai ngày sau trong khi các bác sỹ tiến hành kiểm tra lần cuối cùng cho Thanh Sơn để làm thủ tục xuất viện thì lúc này trong khuôn viên nhà họ Lê bầu không khí đang trở nên ảm đạm trên khuôn mặt của mỗi người đều mang nhiều nỗi lo âu, lúc này những người chut chốt trong gia tộc đều có mặt, trên khuôn mặt của mỗi người có một biểu cảm khác nhau, nhưng trong lòng thì tràn ngập nỗi lo lắng.

Hôm nay Thanh Thanh cũng có mặt ở đây, trái ngược với khuôn mặt xinh đẹp vui tưới đầy sức sống của mọi hôm, thì hôm nay trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lại tràn ngập nỗi buồn và bi thương, nàng ủ rũ đứng trong góc nhà và nhìn ra ngoài khu vườn, từng giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống trên hai gò má của nàng, sau một lúc một người phụ nữ tuổi trung niên tiến đến ôm lấy cô rồi an
- Con hãy yên tâm, bố con sẽ không việc gì đâu, mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp thôi, hãy mạnh mẽ lên con gái, thấy con như vậy thì mẹ vô cùng đau lòng, con là người mạnh mẽ mà, nếu bố nhìn thấy con như thế này, thì bố con cũng sẽ rất đau lòng đó, con biết bố mẹ chỉ có một mình con thôi, giờ bố con bị như vậy con là chỗ dựa là niềm tin của mẹ, hãy cố lên nhé con để chúng ta sớm vượt qua được giai đoạn khó khăn này nhé con.
Gia tộc họ Lê vốn là doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực xây dựng, bố cô là tổng giám đốc về dự án của công ty thuộc gia tộc, những ngày qua trong quá trình thi công xây dựng không hiểu có vấn đề gì mà một tòa cao ốc do bố cô quản lý xảy ra tai nạn và chết rất nhiều người, vì để phục vụ điều tra mà cơ quan chức năng đamg tạm giữ bố cô.

Vụ tai nạn cực ký nghiêm trọng, nguyên một sàn bô tông đã đổ sập xuống là chết gần trăm người, vậy nên cơ quan chức năng đã phong tỏa cả khu cao ốc, hiện tại bố cô bị bắt giữ các tòa cao ốc bị phong tỏa thiệt hại là vô cùng nghiêm trọng cho gia tộc.

vậy nên mấy ngày nay người trong các chi khác đều tập trung tại biệt thự nhà cô để bàn cách giải quyết, mặc dù gia tộc họ Lê cũng thuộc dạng giàu có trong thành phố Đô Thành, nhưng cũng chỉ là một gia tộc nhị lưu ít có tiếng tăm trong thành phố.


Nay xảy ra chuyện thì bà nội cô hiện đang là gia chủ quản lý hết tất cả mọi vấn đề, bà đã triệu tập tất cả các chi, các nhánh, hi vọng vượt qua được khó khăn trước mắt này.

Sau khi mọi người tập trung đông đủ bà ta cất giọng
- Hôm nay, ta triệu tập mọi người đến đây chắc là mọi người cũng biết vì lý do gì rồi đúng không, những thiệt hại mà gia tộc phải ghánh chịu là vô cùng lớn, bởi vậy bây giờ ta muốn mọi người cùng nhau xem phương hướng giải quyết hợp lý nhất, để làm sao giảm xuống được những thiệt hại này.
Nói xong những lời này bà nhìn xuống đám con cháu dường như đang chờ đợi những ý kiến đóng góp của mọi người, hết nhìn từ người lớn rồi lại nhìn xuống đám trẻ nhỏ, bên dưới chỉ biết cúi thấp đầu mà không dám nhìn thẳng vào bà cụ, thấy thái độ mọi người như vậy trong lòng bà cụ tỏ ra vô cùng nóng nảy và khó chịu, bà hét lên với đám ngừời.
- Một đám vô dụng, bình thường chỉ biết tiêu tiền, cầm chỗ tốt mà thôi, lúc gặp khó khăn không mống nào có ý kiến là sao, mấy chục mạng người ở đây mà ít nhất một cách giải quyết vấn đề cũng không có là sao, đúng là nuôi một đám vo dụng một đám báo cô.
Nói rồi bà cụ tức hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, một tay nắm chặt lấy gậy ba toong còn một tay cào vào tay ghế đến nối bật cả máu.


Lúc này một thanh niên trẻ tuổi, mai mắt ti hí, mũi tẹt miệng rộng đầu tóc nhuộm vàng tiến ra cất lời nhè nhẹ rụt rè.
- Bà nội và các bác ah, cháu có một cách này không biết có dùng được không, cháu nói ra mọi người nghe thử ah.

Cháu có quen với một người, mà người này có một người chú khá có chức có quyền của cơ quan chức trách, nếu như nhờ được người này giúp đỡ rất có khả năng sẽ giải quyết được vấn đề trước mắt của gia tộc chúng ta.

Bởi vậy phải nhanh chóng tiếp xúc với người ta trước khi mọi việc đi đến quá xa dẫn đến mất kiểm soát, Nhưng việc này sẽ phải có hi sinh nhất định..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi