ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Hứa Thu liên tục đập đầu xuống đất, tiếng vang cực kỳ lớn.

Trán cô ta cũng đã sưng lên rất to, cầu xin: “Thật sự không liên quan gì đến tôi đâu mà, đó không phải là ý của tôi, nếu tôi biết em ấy giết người thì dù thế nào tôi cũng không để em ấy ra tay!”  
“Cô bỏ qua cho tôi đi, tôi đã biết sai rồi…”  
Hứa Thu kêu thảm, nước mắt nước mũi tèm lem, cố gắng lau mặt.

Hai mắt Ngô Tiểu Phàm cũng bắt đầu ngân ngấn nước mắt.


Cô rất tức giận.

Nhưng cũng cảm thấy rất uất ức.

Bởi vì cô biết rất rõ, dù mình tức giận cách mấy, dù mình tự tay đâm dao vào người kẻ thù thì sao?  
Bố cô đã chết, cũng không thể sống lại được.

“Nếu biết sai, tại sao khi đó cô lại không tự thú?”  
Hướng Thiên Lĩnh nổi giận nói.

“Bốp bốp bốp…”  
Hứa Thu lại dập đầu, hai tay ôm đầu và trông cứ như đang muốn vùi vào đất.

Cô ta không còn đủ can đảm ngước lên nhìn những người đó, vừa trông thấy họ cô ta lại sợ đến mức cả người run run.


Cô ta đã sợ đến mức tè ra quần rồi.

“Tôi thật sự quá sợ, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, hoàn toàn không có ý định giết người…”  
Hứa Thu cứ như một con chó cuộn người dưới đất, tỏa ra mùi tanh tưởi.

Tất cả mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ.

“Đủ rồi!”  
Ngô Tiểu Phàm hét to, để Hứa Thu thôi không khóc nữa.

Cô ta ngẩng đầu lên thật mạnh, kinh ngạc nhìn Ngô Tiểu Phàm.

Có vẻ như đang muốn chờ đợi số mệnh của mình.

“Tôi không muốn nghe những lời giải thích của cô nữa, theo như lời cô nói thì tất cả đều do cô mà ra”.


“Đến tận lúc này cô vẫn không chịu nói một lời rằng cô có lỗi với bố tôi, cũng chưa từng nói mình đã làm ông phải thất vọng”.

Ánh mắt đó chất chứa sự chờ mong.

Đến tận lúc này Hứa Thu vẫn còn mơ mộng.

Điều đó lại càng khiến Ngô Tiểu Phàm cảm thấy uất ức.

Cô ta nhắm hai mắt lại, nói: “Người này, tôi không có quyền quyết định sự sống chết của cô ta”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi