ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Toàn bộ phòng giam lập tức bị bao trùm bởi một bầu không khí vô cùng u uất.

Khoảnh khắc hiện tại giống như bị đóng băng.

Mỗi hơi thở của Lưu Bát đều có cảm giác vô cùng đau nhói.

Cơ thể hắn ta khẽ run lên.

Sống không bằng chết.

Đây là một từ rất trừu tượng nhưng lọt vào tai Lưu Bát lại cực kỳ hình tượng.

Hắn ta không biết tổ chức Đệ Nhất, đây là một tổ chức luôn ẩn mình trong bóng tối, vô cùng đáng sợ.


Có lẽ các loại hình tra tấn khác nhau sẽ khiến thân thể con người chịu phải những đau đớn cực kỳ tàn khốc.

Nhưng hắn ta nhất định phải chịu đựng.

Nếu không sẽ không có sức lực để mặc cả điều kiện với bọn họ.

“Tụi bay bỏ cuộc đi, tao không bao giờ nói đâu!”  
Trông dáng vẻ của Lưu Bát giống như sắp lâm trận chịu chết vậy.

Hắn ta hung hăng nhìn hai người Vu Kiệt, nói: “Đem tất cả những cực hình của tổ chức Đệ Nhất ra đây! Đừng ra lệnh gì mà không cho tao ngủ, nhảm nhí quá!”  
“Mày thật sự không sợ chết nhỉ”.

Mạc Vãn Phong đã từng gặp quá nhiều kẻ kín mồm kín miệng, không chịu khai báo, nên không hề xem Lưu Bát ra gì.


“Bắt đầu đi, nếu như hắn muốn chịu phạt vậy thì giúp hắn toại nguyện!”   
Ông ta vừa phất tay, lập tức có người đưa vô số dụng cụ tra tấn đến.

Lưu Bát nuốt nước bọt một cách khó khăn, chuẩn bị chịu đựng cực hình.

Trong lòng hắn ta cũng rất hận bản thân mình, tại sao lúc đó không đẩy tên thần kinh Yến Thái kia qua một bên, cướp dao găm đâm Vu Kiệt một nhát!  
Nếu như nhiệm vụ hoàn thành thì bây giờ đâu đến nông nỗi này!  
Lúc này trong lòng Lưu Bát bỗng dấy lên một tia hy vọng.

Hai mắt hắn ta sáng bừng, vui mừng nói: “Haha, cuối cùng mày cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần mày hứa sẽ thả tao ra ngoài an toàn, tao nhất định sẽ khai báo tất cả những chuyện mà mày muốn biết”.

Vu Kiệt nhìn chằm chằm Lưu Bát giống như đang nhìn một tên ngốc.

Anh nghiêm túc lắc đầu, nói: “Mày là tội phạm, không có quyền mặc cả điều kiện thả mày ra ngoài đâu”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi