ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Ngô Lãnh cũng dần dần hồng hào trở lại, chỉ riêng môi vẫn còn hơi nhợt nhạt.

“Cháu xin lỗi ông nội Ngô, cháu không nên kể cho ông nghe mới đúng”.

Lưu Hổ cúi gằm đầu áy náy, không khác gì một đứa bé phạm lỗi.

“Không trách cháu được”.

Ngô Lãnh lắc lắc đầu, vẻ mặt đau buồn.

Lúc ấy ông vẫn còn nhớ rõ, mình chỉ mới liếc nhìn mấy người phụ nữ mặc kiếm bào đó một cái, vậy mà suýt chút nữa bị họ giết chết.

Bây giờ những người đó lại tới nữa, hẳn là để trả thù mình.


“Có trách thì phải trách đám người ma quỷ độc ác đó!”  
“Những người này sớm muộn cũng sẽ bị trời tru đất diệt!”  
“Những kẻ táng tận lương tâm như vậy không xứng đáng tồn tại trên thế giới này!”  
Ngô Lãnh có hơi kích động, ông siết chặt nắm tay, hung hăng rống thật to.

Điều này khiến cho Ngô Tiểu Phàm đứng bên cạnh cũng phải ngạc nhiên, vội vàng vỗ lưng cho Ngô Lãnh dễ dàng hít thở, sau đó lại cảm thấy đau lòng.

Ngay lúc đó ở sau lưng chợt vang lên tiếng mở cửa.

Mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Ông nói đúng lắm, bọn họ quả thật không có lý do gì để tồn tại trên đời này cả”.

Sau khi Vu Kiệt bước vào, liền nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngô Lãnh, mỉm cười nói.


.

ngôn tình hài
“Cậu… cậu là… cậu cũng đến đây sao?”  
Ngô Lãnh sửng sốt, sau khi nhìn thấy Vu Kiệt, nhất thời ngẩn ngơ cả người.

Theo sau Vu Kiệt còn có rất nhiều người, nhưng tất cả đều dừng lại ngoài cửa, vì bị Vu Kiệt ngăn lại không cho bước vào.

“Ông Ngô, rốt cuộc ông cũng tỉnh rồi”.

“Không, nếu không phải ông cứu tôi, e rằng tôi đã chẳng có cơ hội này, cho nên có thể để tôi điều trị cho ông không?”  
Vu Kiệt khẩn khoản.

Ngô Lãnh lại càng cảm động, đây có lẽ chính là nhân quả xoay vần.

Nếu không cứu Vu Kiệt, chỉ e Vu Kiệt sẽ không xuất hiện.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi