ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Trong một trang viên sang trọng ở phía Tây của thủ đô, con cháu nhà Hiên Viên ngồi quanh bàn làm việc, tất cả người hầu của biệt thự đã bị đuổi ra ngoài, bởi vì, cuộc họp đêm nay là cuộc họp quan trọng nhất của nhà họ.

Nó liên quan đến sự phát triển của nhà Hiên Viên.

Như mọi người đã biết, dòng họ Hiên Viên là một dòng họ lớn đã được truyền lại qua hàng trăm năm, và đây cũng là dòng họ bậc nhất, vô cùng quan trọng trong giới thượng lưu của thủ đô.

Nhưng!

Đối mặt với nhà họ Lý, nhà Hiên Viên vẫn còn kém xa.

Sau khi bầu không khí im lặng được một lúc, gia chủ Hiên Viên Mục đang ngồi trên ghế chính chậm rãi nói.

“Tin tức nhà họ Lý cử người gia nhập vào tổ chức Đệ Nhất, mọi người có lẽ cũng đã biết rồi!”

Tin này của ông ta chính là tin tức nguy hiểm nhất đối với nhà Hiên Viên.

Tổ chức Đệ Nhất là một tổ chức bí ẩn của thủ đô, nắm giữ quyền lực của thế giới ngầm, những người trong đó, phần lớn đều là trẻ mồ côi, không có quyền lợi đan xen phức tạp, trong mắt họ chỉ có mệnh lệnh tuyệt đối của cấp trên!

Không giống như các chiến binh, tất cả các nhiệm vụ của họ thực hiện đều không nhân đạo, không được mọi người chấp nhận, nhưng những gì họ làm đều cùng một mục đích, là vì đất nước!

Để người dân của đất nước được sống hạnh phúc!

Do đó, quyền lực của họ rất to lớn!

Nghe vậy, Hiên Viên Châu, ông ba thế hệ thứ hai của gia tộc Hiên Viên đập mạnh xuống bàn: “Mẹ kiếp, nhà họ Lý thật quỷ quyệt, dựa vào việc đầu tư 5 tỷ cho tập đoàn Tân Nhuệ, âm thầm giúp tổ chức Đệ Nhất hoàn thành nhiệm vụ, thật quá gian xảo!”

“Ai nói không phải chứ? Chúng ta còn tưởng rằng Lý Nam sau khi tỉnh dậy thì não có vấn đề, bỏ ra 5 tỷ để lôi kéo đối tác quan trọng của gia đình Rothschild khi dư luận đang bùng nổ, vốn dĩ cho rằng ông ta muốn dùng sức mạnh của mình để đối kháng với dư luận, không ngờ lại liên quan đến tổ chức Đệ Nhất, sớm biết việc này có liên quan đến họ, chúng ta..”, ông hai Hiên Viên Thâm nói một cách kì quái.

“Đủ rồi!”

Khi mà đám người tranh luận ầm ĩ, Hiên Viên Mục nheo mắt nói: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi, e rằng 10 thi thể kia là người của Long Tiễn, có lẽ họ đi thực hiện một nhiệm vụ tối mật nào đó, hiện vẫn chưa rõ danh tính của những người đó!”

“Suy cho cùng, là người của chúng ta trong Bộ Quốc Phòng quá ít, những năm qua chúng ta chỉ chăm chú vào sự phát triển của doanh nghiệp mà quên đi việc này, là sơ suất của gia chủ tôi”.

“Anh cả…”, đôi mắt Hiên Viên Châu hơi nhíu lại.

“Chỗ ông cụ, tôi sẽ tự mình đi giải thích, nếu như lần này nhà họ Lý thành công vươn tay đến tổ chức Đệ Nhất, một khi họ trả thù nhà Hiên Viên, tôi sẽ chủ động chịu mọi trách nhiệm!”

“Anh cả…”, lời này vừa nói ra, tức khắc, tất cả con cháu trong nhà đều đồng loạt nhìn vào ông ta.

Nhưng!

Không phải ai cũng cảm thấy khó chịu.

Hiên Viên Khánh, cậu chủ ba thế hệ thứ 3 ngồi ở hàng cuối cùng tự cười một mình.

Bác cả, bác chiếm giữ vị trí gia chủ nhiều năm như vậy cũng đến lúc rút lui rồi, nếu như vị trí đó bỏ trống, đời thứ hai chẳng phải chỉ còn một mình bố của Hiên Viên Khánh là có tư cách kế thừa nhất sao?

Đến lúc đó…

Hiên Viên Khánh đã bắt đầu nghĩ đến tương lai, đến lúc bố hắn ta, cũng chính là Hiên Viên Thâm- ông hai thế hệ thứ hai của nhà Hiên Viên, vậy hắn chẳng phải sẽ trở thành thái tử của nhà họ sao?

Thái tử của nhà Hiên Viên!

Thân phận này còn có giá trị hơn nhiều thân phận cậu ba của hắn ta.

Về phần tại sao Hiên Viên Mục lại nói rằng, nếu nhà họ Lý vươn tay đến tổ chức Đệ Nhất, sẽ bắt đầu trả thù nhà Hiên Viên, đây là một bí mật mà mọi người trong gia tộc đều biết nhưng không nói ra mà thôi.

Vài tuần trước, vụ tai nạn của Lý Nam, người đứng đầu thế hệ thứ hai của nhà họ Lý chính là do Hiên Viên Mục gây ra!

Mà tổ chức Đệ Nhất, là nơi tập hợp tất cả các thông tin của đất nước, lần này nhà họ Lý lại chuẩn bị xâm nhập vào tổ chức, còn có thể vì mục đích gì nữa?

Cho dù là một tên ngốc cũng biết!

Trong khi suy nghĩ về điều này, cuộc họp đã bị giải tán theo quyết định của Hiên Viên Mục.

Tất cả con cháu trong gia đình lập tức rời đi.

Hiên Viên Khánh đến phòng của bố mình, vừa vào cửa bèn nhìn thấy ông ta đang ngồi trên sô pha, tay cầm ly rượu đỏ.

“Bố!”

“Đến rồi à!”

Hiên Viên Thâm nói với vẻ mặt đắc ý: “Những ngày tháng tốt đẹp của gia đình chúng ta sắp tới rồi”.

“Con biết rồi bố!”, Hiên Viên Khánh cười nói: “Có cần con cho người tiết lộ trước một chút thông tin đến tai nhà họ Lý, có thể làm như vậy sẽ không cần đợi nhà họ Lý tham gia vào tổ chức nữa, có thể làm bác cả văng khỏi chức vị gia chủ nhanh hơn?”

“Không!”

Hiên Viên Thâm từ chối và nói: “Chuyện này, nếu chúng ta nhúng tay vào thì bản chất sự việc sẽ thay đổi, nói thẳng ra, cho dù chúng ta không tiết lộ thông tin, thì ông ta sớm muộn gì cũng sẽ tiêu đời, vụ tai nạn không giết chết được con hổ Lý Nam này, sớm muộn gì cũng sẽ bị nó quay lại cắn cho một nhát, cuối cùng cắn đến chết, chúng ta chỉ cần đợi là được”.

“Muộn rồi, con về nghỉ đi! Tại thời điểm này, con đừng ở chỗ bố lâu quá kẻo người ta để ý!”

“Vâng thưa bố, con đi trước!”

Nói xong, Hiên Viên Khánh rời khỏi biệt thự của bố mình, ngồi lên một chiếc Lamborghini đậu trước cửa rồi lái xe đi.

Nghĩ đến Triệu Như Tuyết đã từ Gianh Thành trở về, trong lòng hắn ta liền kích động.

Yêu tinh nhỏ đó…

Cuối cùng cũng đã về rồi!

Cả đoạn đường, hắn ta đã lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình.

Nhưng mà…

Hắn sẽ không thể nghĩ tới.

Người đàn bà mà hắn gấp gáp muốn ôm vào trong lòng kia, không lâu sau, sẽ tự tay bóp nát giấc mộng thái tử của hắn.

Cuộc khủng hoảng đã đến!





Mất khoảng hai giờ, dưới sự hộ tống của tất các thành viên của Mật Điệp Tư, một chiếc Rolls-Royce dừng lại ở cổng sân nhà họ Lý.

Ngôi nhà tứ hợp viện trong sân toát lên một hơi thở uy nghiêm.

Hai con sư tử đá dường như đang sống, đôi mắt xuyên thấu, cứ nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt khi anh xuống xe!

“Cậu chủ!”

Rất nhanh, một ông lão quản gia canh cửa lập tức bước tới, mở cửa xe cho Vu Kiệt, cung kính chào hỏi.

Vu Kiệt xuống xe, trước cổng có hàng chục binh sĩ được trang bị vũ khí súng ống và đạn thật bảo vệ xung quanh, canh giữ cho an toàn của căn biệt thự này.

Khi vừa nhìn thấy Vu Kiệt, sắc mặt họ lập tức trở nên cảnh giác, thần kinh toàn thân căng thẳng, một cỗ áp lực mà chỉ có những người từng ở trên chiến trường mới cảm nhận được bao trùm lên người họ.

Nó giống như một ngọn núi lớn, làm họ cảm thấy khó thở.

Vu Kiệt, cũng nhận thấy những người này không hề đơn giản.

Toàn bộ bọn họ đều đã từng giết người.

Và những chiến binh có lý lịch như vậy tuyệt đối có thể tính là ngang hàng với những thành viên ở Long Tiễn.

Đây chính là… nhà họ Lý sao?

Anh ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển trong sân, nét chữ uy nghiêm, mạnh mẽ, thể hiện phong phạm phi thường.

“Cậu chủ, ông cụ và ông Lý đang đợi cậu ở bên trong!”

“Cảm ơn!”

Vu Kiệt gật đầu, đi vào trong sân, tất cả mọi người đều tự giác dừng bước, không ai đi theo anh vào trong.

Ngay khi Vu Kiệt bước vào sân, anh nhìn thấy sau một con đường dài lát đá xanh là một chiếc bàn đá.

Bên phải chiếc bàn, ông cụ Lý đang bình thản uống trà.

Bên trái chiếc bàn đá là một người đàn ông trung niên mặc vest ngồi trên xe lăn.

Khoảnh khắc Lý Nam nhìn thấy Vu Kiệt, cổ tay ông run lên vì kích động.

Chèn trà trong tay cũng rơi xuống, trà trong cốc rơi vãi khắp mặt đất.

“Tiểu… tiểu Kiệt sao…”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi