ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Một tiếng quát lớn vang lên, lông mày Hứa Tình Phong đột nhiên nhíu chặt, trong mắt ngưng tụ một tia tức giận.

Mất mặt?

Làm mất mặt tổ tông?

Đây không phải là đang chỉ vào bảng hiệu của Long Môn mà chửi bóng chửi gió sao?

Tuy bây giờ địa vị của Long Môn không được hưng thịnh như xưa nhưng cũng là nơi tụ hội của các cường giả đứng đầu cả nước, là đệ nhất tứ phái, nào có chỗ cho kẻ khác làm càn ngay trước cửa?

“Sư phụ!”, Du Long nhướng mày.

"Con đi ra ngoài xem thử, ta thật sự muốn biết ở khu vực thủ đô này lại có thằng nhóc nào không có mắt mà dám đến mạo phạm Long Môn!"

"Vâng".

Nói xong, Du Long quay lưng bước ra ngoài với vẻ mặt hung tợn.

Đứng ở chỗ cũ, sắc mặt của Hứa Tình Phong rất khó coi, thân là người nắm quyền lực của Long Môn, một trong số ít cường giả ám kình trong giới võ lâm, đây thật sự là lần đầu tiên nghe thấy có người dám đứng trước cửa Long Môn huênh hoang quát mắng lớn tiếng như thế.

Với tư cách là người đứng đầu tứ phái, cho dù thế lực trong thiên hạ không bằng những gia tộc hạng nhất và hạng hai kia. Nhưng trên địa bàn thủ đô này, cho dù có mạnh như nhà họ Hiên Viên cũng phải nể mặt mà hợp tác với Long Môn, mời cường giả của Long Môn làm vệ sĩ cho cường giả của nhà họ Hiên Viên!

Nhưng ngay khi ông ta chuẩn bị không thèm để ý đến chuyện này...

Thì trong lòng ông ta chợt nảy ra một ý tưởng hoang đường.

Có lẽ không phải là vị Huyết Cương Bắc Băng kia đến rồi chứ?

"Không được, ta phải tự mình đi xem trước!"

Cứ nghĩ đến vị đệ tử kế thừa có thân phận cao quý kia, Hứa Tình Phong lập lức đi theo ra ngoài.

...

Ngoài cổng lớn, bóng lưng của Vu Kiệt thẳng tắp tựa như núi Thái Sơn đang đứng trước phòng tập quyền anh của Long Môn.

Trịnh Long đứng sát ngay bên cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị!

Với tiếng hét này của anh ta, hai cánh cổng của Long Môn giống như cổng lớn của cung điện mở toang ra, mười mấy thanh niên áo đen khí thế ào ào từ bên trong xông ra, lập tức bao vây hai người.

Giây tiếp theo, một bóng người xuất hiện ở cửa.

"Là ai!"

"Dám nói những lời ngông cuồng ở khu vực của Long Môn!"

Du Long hừng hực khí thế hét lớn, vang khắp cả sân.

Đây là tầng hầm, lối vào nằm ở phía bắc của khu thương mại nam bộ, với ánh sáng chiếu từ cầu thang vào, hắn ta thấy...

Một thanh niên mặc tây phục với đôi mắt lạnh như băng!

Bên cạnh thanh niên đó, khuôn mặt quen thuộc ấy dần hiện ra…trong lòng Du Long hơi giật mình.

"Là mày?"

Hắn ta chăm chú nhìn về phía Trịnh Long.

Ngày đó tại nghĩa trang Đào Hương Giang Sơn ở Giang Thành, lần đầu tiên hắn ta vi phạm quy tắc của giới võ lâm!

Tuyệt đối không bao giờ được dùng kình lực để tấn công người bình thường, đây là một việc thiếu phẩm hạnh của người học võ.

Nhưng vì tình thế ngày hôm đó quá cấp bách, để bảo vệ bạn gái của cậu ba nhà họ Hiên Viên, hắn ta không thể không điều động kình lực để tăng tốc độ đến cực hạn cho nên ra tay cũng không hề nhẹ!

Chỉ là hắn ta không ngờ rằng tên này lại tự mình đến tận cửa.

"Mày đến tìm tao à?"

“Cú đấm ngày hôm đó của mày, đến tận bây giờ tao vẫn còn ấn tượng”. Trịnh Long siết chặt tay, tiếng xương kêu cót két.

“Đó là do mày tự mình chuốc lấy!”, Du Long lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của tao là bảo vệ cô Triệu, mày ra tay với cô ấy, điều đó là không đúng!

"Không đúng?"

Như thế là không đúng?

Chỉ một câu nói lập tức khiến hai mắt Vu Kiệt híp lại, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Bên tai liền truyền đến giọng nói chất vấn đầy tức giận của Trịnh Long: "Mày nói không đúng?"

"Lương tâm của mày đã bị chó ăn mất rồi sao? Cô ta đập phá mộ của bạn gái tao. Lẽ nào tao nghĩ cô ta làm như thế là đúng sao?"

"Đó là chuyện của mày chứ không phải của tao. Nhiệm vụ của tao là bảo vệ cô Triệu. Về phần cô ấy làm gì, không liên quan đến tao. Nếu hôm nay mày đến đây để bàn về chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, tao cho mày một lời khuyên chân thành!”, Du Long giơ một ngón tay chỉ về hướng của lối ra.

"Rời khỏi đây ngay lập tức sau đó cút khỏi thủ đô. Thì tao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, người của Long Môn cũng sẽ không có ai làm khó mày đâu. Ngoài ra, cô Triệu có thân phận cao quý, không phải người mà mày có thể khiêu khích, tao khuyên mày đừng nên tự tìm phiền phức cho mình nữa!"

"Đời người vẫn còn dài, mày lại trẻ tuổi như vậy, không cần phải vì một người phụ nữ đã chết mà hủy hoại tương lai của bản thân, hiểu không?"

"Hiểu cái rắm!"

Nghe được những lời này, Trịnh Long không nhịn được nữa rồi.

Anh ta vén tay áo lên, đột ngột lùi ra sau, lao thẳng về phía Du Long.

Mộ Viên Viên đúng là đã chết...

Nhưng!

Cô ấy sống trong trái tim của Trịnh Long.

Nhưng các người...

Đồ khốn nạn không có lương tâm, tự tay đập phá mộ của cô ấy, hủy hoại niệm tưởng suốt tám năm trời của anh ta. Bây giờ lại còn dùng lời lẽ chính nghĩa mà khuyên anh ta không nên gây chuyện, tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân ư?

Điệu bộ đạo đức giả như vậy, thật là khiến người ta ghê tởm!

Thấy anh ta ra tay, Du Long đương nhiên sẽ không khách khí, một tay hắn ta vòng sau lưng, sau đó nhìn chằm chằm bước chân của Trịnh Long, hơi lùi về phía sau rồi vung nắm đấm về phía trước!

Cú đấm đó dùng kình lực của cấp bảy tiểu kình!

Sau khi được sư phụ Hứa Tình Phong cho phép, hắn ta cũng không còn để ý nữa.

Là một đệ tử của thủ lĩnh Long Môn tứ phái, giết một người bình thường thì có gì to tát?

Chỉ là những con kiến mà thôi, chết rồi thì chính là chết rồi!

Nhưng ngay khi nắm đấm của hắn ta sắp rơi vào trên đầu của Trịnh Long thì có một bóng đen nhanh như chớp lao đến!

“Không hay rồi!”, Du Long nín thở, vừa định thu tay lại ngay, trong lòng hắn ta có cảm giác bị áp chế rất lớn!

Đó là khí chất mà chỉ ở trên người sư phụ mới cảm nhận được!

Ám kình!

Không đúng, tại sao lại có cao thủ ám kình ở đây?

Lẽ nào là...

Trước khi hắn ta kịp phản ứng thì trên nắm đấm của hắn ta rơi xuống một bàn tay giống như lưỡi đao.

“Bốp!”, một âm thanh như tiếng sấm vang lên, Du Long bay ra ngoài, để lại những vết máu rõ ràng trên cổ tay cùng với tiếng xương gãy, cổ tay của hắn ta đã bị gãy!

Hắn ta ngã xuống ngay bên cạnh cửa lớn của Long Môn, miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, cả người bị va chạm mạnh, như thể bị nghiền nát.

Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, cổ tay phải treo lơ lửng trên không trung như một cành cây gãy, không thể động đậy, không chút cảm giác. Ngay lúc đó thần kinh Du Long kinh hoảng.

Tay của hắn ta bị phế rồi!

Lại ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy...

Ở bên cạnh Trịnh Long, bóng dáng có vẻ rất bình thường đó là Vu Kiệt.

“Anh Kiệt!”, vẻ mặt Trịnh Long kinh ngạc, không ngờ tốc độ của Vu Kiệt…lại nhanh như vậy!

"Lùi ra sau".

"Vâng…"

Vu Kiệt bước tới với vẻ mặt hằn học: "Là một người học võ, nhưng lại dùng kình lực để ra tay với người bình thường, chẳng lẽ mày đã quên lời dạy của tổ tiên rồi sao?"

"Ngoài ra, thân là một võ giả, nên hiểu rõ điều cơ bản nhất của một con người. Mày đã đứng nhìn người khác đập phá phần mộ của người chết mà không chút động tâm thì thôi đi. Đằng này mày còn tiếp tay cho kẻ ác làm việc xấu. Đến tận hôm nay có chết vẫn không chịu hối cải, nói năng bậy bạ, mày không xứng làm người, đến con chó giữ nhà còn không bằng. Có người như mày làm võ giả, thật là làm mất hết mặt mũi của tổ tông!"

"Một chưởng này chính là bài học dành cho mày!"

"Mày...", Du Long vô cùng tức giận, đây là lần đầu tiên hắn ta bị đánh thành như thế này kể từ khi xuất đạo, hắn ta trừng mắt nhìn Vu Kiệt: "Này nhóc, mày có biết mày đã xúc phạm đến ai không, dám đánh tao? Mày chán sống rồi hả!"

"Vậy sao?"

Vu Kiệt thật sự không sợ bị người khác uy hiếp: "Vậy tao muốn xem xem, mày có thể làm gì được tôi, chỉ cho phép mày đánh người khác còn không cho phép người khác đánh lại? Tao không chấp nhận quy tắc này!"

"Đây là quy tắc của Long Môn. Mày chấp nhập thì chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận!"

Đúng lúc này, phía sau cổng lớn liền truyền đến giọng nói vang dội của Hứa Tình Phong!

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi