ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Vu Kiệt sải bước rời đi, bóng lưng kia khiến người ta bàn tán xôn xao!

Cùng lúc đó, ngay lối vào phòng phẫu thuật ở bệnh viện khu 4, Hiên Viên Mục mệt mỏi ngồi trên dãy ghế đợi, đôi lông mày trải qua bao năm nay trở nên vô cùng thăng trầm.

Đệ tử chân truyền của vị đại quốc thủ kia...nói "Không cần nữa!"

Là không cần đến đón nữa...

Hay là không cần phải đợi nữa!

Hắn ta sẽ đến chứ?

Lần đầu tiên Hiên Viên Mục cảm thấy trên đời này vẫn còn những thứ và những người mà ông ta không thể kiểm soát được.

Hơn nữa, ông ta cũng không thể làm gì được đệ tử chân truyền của vị đại quốc thủ này, thậm chí ngay cả họ, tên và quê quán của đối phương là gì ông ta cũng không có một thông tin chuẩn xác nào.

Nhưng cho dù ông ta biết được điều đó, thì ông ta cũng có thể làm được gì?

Đi giết hắn ta?

Phái người cầm dao kề vào cổ hắn ta?

Hừ!

Đó chính là đệ tử chân truyền của đại quốc thủ, ông ta biết rất rõ rằng nếu thật sự dám sai người khác làm như vậy thì dựa vào thân phận của vị đại quốc thủ kia ở thủ đô, chỉ e là không cần vị đó đích thân ra tay mà tên đệ tử kia đã trực tiếp khiến nhà Hiên Viên diệt vong rồi!

"Làm sao đây...bây giờ phải làm sao?"

“Gia chủ, ông đừng lo lắng quá, nhất định vẫn còn có cách, nhất định vẫn có cách… Chúng ta đi liên hệ với chuyên gia nước ngoài có kinh nghiệm nhất, phái chuyên gia đưa ông ấy về!”, một tên trợ lý sốt ruột nói, chỉ lo Hiên Viên Mục vì tình hình của ông cụ mà mất bình tĩnh.

Mặc dù bây giờ nhà Hiên Viên đã trục xuất hai kẻ đầu sỏ trong vụ việc tối nay là Hiên Viên Thâm và Hiên Viên Khánh, nhưng trong mắt người ngoài, nhà Hiên Viên vẫn không thể thoát khỏi trách nhiệm trong chuyện này.

Nếu như lúc này Hiên Viên Mục thân là gia chủ mà không bình tĩnh lại, lỡ như ngày mai các bên thế lực đều lao vào đối đầu, vậy thì ai có thể ra mặt để chỉ huy toàn cục chứ?

"Chuyên gia nước ngoài?"

Hiên Viên Mục cười tự giễu: "Nước ngoài...nước ngoài làm sao mà đến được, đến có kịp không? Sợ rằng khi chuyên gia còn chưa đến thì ông ấy đã ra đi mất rồi!"

Ông ta lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra sát khí: "Tôi bảo cậu tìm thông tin cụ thể của thằng nhóc ở khách sạn Holy Sky thế nào rồi. Nghe cuộc điện thoại cuối cùng của thằng hai nói rằng tên đó chỉ là một kẻ xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khó ở Giang Thành, tên là Vu Kiệt!"

Vu Kiệt!

Trong sự việc tối nay, cùng một nhân vật chính.

Chính hắn ta là người đã đưa Trịnh Long đến khách sạn Holy Sky gọi người bắt Triệu Như Tuyết đi!

Chính hắn ta đã tát con cháu nhà Hiên Viên một phát còn đánh tất cả vệ sĩ bị thương.

Chính hắn ta là người đã khiến nhà Hiên Viên mất sạch thể diện và ép gia tộc không thể không sử dụng tư quyền!

Tạo thành tất cả tình cảnh như hiện tại đều do thằng nhóc đó, do tên khốn nạn đó!

Hắn ta đáng bị băm thành trăm mảnh.

Vì vậy vừa đến bệnh viện, Hiên Viên Mục đã ra lệnh cho người đi điều tra thân phận của tên đó, tên trợ lý nhanh chóng lấy ra một tập tài liệu nói: "Điều tra ra rồi, hắn ta là con trai nuôi của nhà họ Vu ở vùng nông thôn thành phố Giang Thành, 25 tuổi. Thôi học năm 18 tuổi, trình độ tốt nghiệp cấp ba, sau khi thôi học lên đường nhập ngũ, là thành viên xuất ngũ ở đội hậu cần của một chiến khu nào đó!"

"Hậu cần?"

Một âm thanh xoẹt qua.

Hiên Viên Mục giống như bị sỉ nhục, hiện lên vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Đây là thông tin do thiết bị máy móc của nhà Hiên Viên tìm được, cũng là thông tin có độ chính xác cao nhất.

Chỉ là ông ta không biết rằng những danh tính này đã bị người khác cố tình thay đổi.

“Một thằng nhóc hậu cần mà cũng dám kiêu căng ngạo mạn như vậy!”, ánh mắt Hiên Viên Mục lạnh lùng, đuổi Hiên Viên Thâm và Hiên Viên Khánh đi là quyết định của nhà Hiên Viên, có điều không thể kết thúc dễ dàng như vậy được!

"Đã tìm thấy vị trí cụ thể của hắn ta chưa?"

"Chưa, vẫn đang điều tra ạ".

"Ừ, sau khi điều tra được, lập tức phái người đến bắt hắn ta. Một thằng hậu cần vô dụng, còn là một tên xuất ngũ, sỉ nhục nhà Hiên Viên xong rồi bỏ đi như thể không có chuyện gì xảy ra, không thể được!"

"Vâng, tôi lập tức sẽ phái người tăng cường tìm kiếm, ông yên tâm".

Hiên Viên Mục ra lệnh.

Trong lòng ông ta ghét cay ghét đắng gã thanh niên tên Vu Kiệt này.

Nếu đêm nay ông cụ nhà Hiên Viên không thể an toàn vượt qua được giai đoạn nguy hiểm này. Ông ta bảo đảm nhất định sẽ khiến tên này phải chịu hình phạt đau đớn nhất trên đời, sẽ khiến tên này phải trả giá cực kỳ thê thảm cho những hành động mà hắn đã gây ra.

Bất cứ ai làm nhục gia đình Hiên Viên đều phải bị trừng trị nghiêm khắc và tàn khốc.

Tên trợ lý nhận lệnh, lập tức gọi điện thoại phái người đi tìm.

Khoảng mười phút sau, Hiên Viên Mục chờ đợi có chút sốt ruột nói: "Còn chưa tìm được sao?"

"Gia chủ...chưa...chưa thấy!"

Tên trợ lý giọng run rẩy nói.

"Đồ vô dụng, một đám vô dụng, lâu như vậy vẫn không tìm được, còn cần các người làm gì!"

Ông ta trừng mắt nhìn tên trợ lý, vừa định tiếp tục chửi thì một âm thanh khiến người ta lo lắng vang lên từ phòng phẫu thuật trước mặt.

"Tích tích tích...", đó là âm thanh khắc nghiệt đại diện cho sự chết chóc.

Màn hình kết nối với cơ quan tim mạch phát ra những âm thanh báo động mạnh mẽ.

Tim của ông cụ nhà Hiên Viên...sắp ngừng đập rồi.

Sắc mặt của tất cả bác sĩ trong phòng phẫu thuật đều tái mét, ngay khi bọn họ nắm chắc được tình hình của ông cụ Hiên Viên, lúc sử dụng những phương pháp tương ứng, điều khiến bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra.

Không muốn điều gì xảy ra nhất!

Thì nó cứ tìm đến.

Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

“Có chuyện gì vậy?”, Hiên Viên Mục lẩm bẩm một câu.

Sau đó, giây tiếp theo, trong phòng phẫu thuật, bác sĩ phụ trách được xem trọng nhất ở khu 4 sắc mặt trắng bệch sải bước lao ra ngoài.

"Không...không hay rồi!"

“Nhanh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Hiên Viên Mục điên cuồng hỏi, gần như sắp mất đi lý trí.

“Không...không ổn rồi, tim của ông cụ Hiên Viên vì tắc nghẽn mạch máu sắp ngừng đập rồi, sắp không qua khỏi rồi, ông Mục, ông phải nhanh chóng quyết định, nếu không thì…nếu không thì…ông cụ thật sự sẽ…"

“Viện trưởng đâu?”, so với ông ta thì Hiên Viên Mục tin tưởng vào viện trưởng hơn.

"Viện trưởng đang làm sốc điện cấp cứu cho ông cụ. Ông Mục, thời gian thật sự không còn nhiều nữa, ông phải nhanh chóng đưa ra quyết định thôi!"

Đối mặt với vấn đề sinh mệnh, thời gian bị người ta lãng quên trước đây, giờ lại trở nên vô cùng quý giá.

Mỗi phút, mỗi giây là một cuộc chạy đua với sinh mệnh.

Hiên Viên Mục hoảng sợ!

Làm phẫu thuật, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm thế nào?

Đệ tử chân truyền của vị đại quốc thủ kia vẫn chưa có tin tức cụ thể...đợi lát nữa, đợi lát nữa sẽ như thế nào?

Ông ta không dám do dự, nhưng cũng không dám quyết định.

Ý nghĩa của ông cụ nhà Hiên Viên đối với nhà Hiên Viên quá mức quan trọng, nếu nói rằng nhờ có ông cụ mà nhà Hiên Viên mới có được địa vị như ngày hôm nay thì cũng không hề khoa trương.

Một khi ông cụ không còn nữa, dựa vào cái đám xấu người xấu nết này, cái gì mà một trong bốn gia tộc lớn, đều là đồ bỏ đi!

"Làm sao đây? Làm sao đây?"

Đúng lúc ông ta không biết phải làm sao thì tên trợ lý đột nhiên trợn to mắt nhìn về phía cuối hành lang: "Gia...gia chủ, tìm được rồi!"

"Tìm được gì rồi? Nhanh nói đi!"

"Tìm…tìm thấy rồi...tên Vu Kiệt đó...tìm thấy rồi!"

“Cái gì?”, sát khí của Hiên Viên Mục nổi lên, nhất là lúc bố của ông ta đang hấp hối, lửa giận của ông ta lại càng bùng cháy thêm.

Sau đó liền thấy tên trợ lý chỉ về phía hành lang.

Hiên Viên Mục lập tức nhìn qua, ông ta nhận ra khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Vu Kiệt, hắn ta chính là người trong bức ảnh đính ở trên hồ sơ.

“Tên khốn…mày còn dám đến đây!”, ông ta rống lên, ngay lúc đó, tất cả những tên thị vệ nhà Hiên Viên ở hành lang đều đùng đùng nổi giận.

Ngược lại Vu Kiệt lại không thèm để ý đến bọn chúng.

Anh dừng lại, đút hai tay vào túi quần, khinh khỉnh nói: "Không phải ông đã cầu xin tôi đến sao?"

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi