ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Ông ta coi thường những thông tin trong tay.

Long Môn, một trong bốn phái lại cử ra Thanh Long, đệ tử thiên tài đấu trận sinh tử với Vu Kiệt?

“Trận đấu sinh tử? Mẹ kiếp!”, Tần Bưu chửi tục một câu, nóng nảy quát lớn: “Ban đầu, khi người của ông đây cầm súng bắn tỉa xông vào chiến trường đánh với kẻ địch thì lũ nhãi nhép các người còn đang nằm trong nôi đấy? Trận đấu sinh tử cái quái gì?”

“Ha ha!”

Lang Nha trấn thủ biên cương, mỗi giây mỗi phút mỗi ngày, có lúc nào không phải trận đấu sinh tử đâu?

Là đại ca của Long Tiễn!

Là người tổng phụ trách của tiểu đội Lang Nha!

Là người dẫn đường cho Vu Kiệt vào Long Tiễn!

Ông ta là người có tư cách nói về những trải nghiệm của Vu Kiệt nhất!

Trên thế giới này nếu như có một người có thể sống lại khi toàn thân đều là máu ở loạn chiến. Thì người đó chỉ có thể là Vu Kiệt!

Bởi vì anh rất mạnh!

Mạnh đến mức… Đã vượt qua giới hạn của người bình thường!

Nhìn những người trẻ tuổi được chọn ra vượt biên chấp hành nhiệm vụ trấn thủ ba năm biên giới mà ông ta thu điện thoại lại.

Ánh mắt của ông ta nhìn lên những chiến sĩ mới tầm hai mươi tuổi, phẫn nộ hỏi: “Các người là ai?”

Soạt!

Tất cả mọi người cùng đồng thanh đáp lại!

“Lang Nha, Lang Nha…”.

“Nhiệm vụ của mọi người là gì?”, Tần Bưu tiếp tục hỏi.

“Bảo vệ biên cương, bảo vệ nước nhà và người dân”, các chiến sĩ kích động hô to.

“Nếu có một ngày, nòng súng của kẻ địch nhắm vào các người thì các người sẽ chọn sống hay chết?”

Một giây sau, câu trả lời đều đồng nhất: “Thà chết đứng còn hơn sống quỳ!”

Câu trả lời của họ xuất phát từ trong tâm, không phải là tình yêu nước giả tạo được đào tạo bài bản mà thể hiện ra.

Từ khi họ quyết định vào Long Tiễn, tham gia vào cuộc tuyển chọn đến biên giới chấp hành nhiệm vụ thì họ đã chuẩn bị tư tưởng hi sinh rồi.

Bởi vì…

Trong lòng mỗi người đều có chữ ‘quốc gia’.

Từ lúc họ vào lính luôn có một đội quân, một anh hùng sống trong lòng họ.

Đội quân đó mặc dù đã bị xóa tên khỏi danh sách nhưng vẫn sống mãi trong dòng sông dài của lịch sử!

Nó có tên là… Lang Nha!

Còn vị anh hùng dẫn dắt Lang Nha vào năm năm trước tiêu diệt hơn ba chục lính đánh thuê và lập nên hết kỷ lục này đến kỷ lục khác. Anh còn có một cái tên khiến tất cả mọi người đều kính phục. Đó là… Lang Vương!

Đứng trước các chiến sĩ sắp đến chiến trường, khóe mắt Tần Bưu còn đọng lại những giọt nước mắt. Ông ta đứng chắp tay sau lưng, đột nhiên đứng thẳng ưỡn ngực giơ tay chào mọi người.

“Lần này đi đến biên giới đường dài gian nan, hoặc chết hoặc sống. Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng! Vì dân phục vụ!”

“Vậy thì tốt! Trước khi mọi người lên đường, tôi muốn nói với mọi người một tin”, nói xong, Tần Bưu từ trong ngực lấy ra một thẻ ngân hàng.

Ông ta đặt thẻ trước mặt mọi người, nói: “Ở trong này có năm triệu tệ. Và chủ nhân của nó chính là vị anh hùng trong lòng các người bảo tôi chuyển cho mọi người”.

Lời nói vừa dứt, các chiến sĩ đều cảm thấy chấn động!

Lang Vương!

Là Lang Vương!

Tần Bưu nói tiếp: “Lang Vương nói, năm triệu tệ này sẽ chia bình quân đến mỗi người. Anh ấy còn nói, mỗi chiến sĩ vì nước nhà vì nhân dân phục vụ thì đều được hưởng những đãi ngộ nên có. Mọi người thật may mắn, đồng thời cũng gánh vác trên vai trách nhiệm khó khăn hơn người bình thường”.

“Nơi mọi người đi về phía trước là nơi sa mạc hoang vu hoang dã, là núi tuyết đóng băng quanh năm. Còn mọi người lùi về sau là biên giới nước nhà không có ai bảo vệ. Vì vậy, mọi người không được lùi về sau một bước, cũng không thể tiến về trước một bước”.

“Nếu có ai sợ thì bây giờ có thể đứng ra. Tôi sẽ không trách cứ bất cứ ai. Bởi vì kể cả thiếu đi một ai thì cũng có rất nhiều người muốn đi về phía biên giới. Họ sẽ dùng máu thịt của mình để tạo nên tường thành kiên cố cho nước nhà. Họ vẫn sẽ tiếp tục mang theo tinh thần của Lang Nha và chiến đấu tiếp”.

“Để tôi nhìn xem, ai sợ rồi?”

“Không sợ!”

“Không sợ!”

“Không sợ!”

“…”, không có ai đứng ra!

Họ hoàn toàn kiên định!

Không bây giờ lung lay trước quyết tâm của mình!

Đồng thời, họ cũng không thấy dao động bởi năm triệu tệ kia. Bởi vì họ đi đến biên cương, không phải vì chỗ tiền này.

“Tốt!”, Tần Bưu gật đầu mạnh, nghĩ đến tin tức trong phần tin nhắn mà ông ta vẫn đang chờ đợi.

Cũng đúng lúc này, điện thoại của ông ta vang lên.

Ông ta vội đặt điện thoại bên tai, nói: “Alo!”

“Tôi là Lưu Mặc Sinh đây”.

“…”, sắc mặt Tần Bưu biến đổi, lập tức nghiêm nghị: “Chào ông Lưu!”

Một giây sau, Lưu Mặc Sinh vội hỏi: “Các chiến sĩ đã đi đến biên cương chưa?”

“Báo cáo! Vẫn chưa ạ!”

“Vậy thì tốt! Tần Bưu nghe lệnh, bây giờ tôi mệnh lệnh cho anh lập tức dẫn mọi người thay quần áo bình thường đi về phía Giang Thành, kết hợp với Trương Thế Đào điều tra vụ án mẹ con của tập đoàn Cao Thị bị bắt cóc. Trong một ngày, tôi muốn nhìn thấy kết quả. Nếu như không cứu được người về…”.

“Vậy thì Tần Bưu… Anh hãy cút khỏi Long Tiễn và quay về quê câu cá đi. Nghe thấy không?”

Lời nói vừa dứt thì sắc mặt Tần Bưu ngưng trọng.

Mẹ con tập đoàn Cao Thị bị bắt cóc…

Đó chẳng phải là người nhà của anh trai Vu Kiệt sao?

Lẽ nào nói…

Có liên quan đến thông tin của Long Môn?

“Tần Bưu, nghe rõ chưa?”

“Rõ! Chúng tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Tần Bưu dùng sức đáp lại, sau đó thu điện thoại lại rồi hét lớn với các chiến sĩ.

“Mọi người nghe lệnh!”





Cùng với tin tức về trận sinh tử truyền ra đã tạo ra những ảnh hưởng khác nhau với các giới. Ngày càng nhiều thế lực bắt đầu điều tra thân phận và bối cảnh cũng như tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây của Vu Kiệt.

Nhưng…

Ngoài thân phận nực cười mà mọi người điều tra được thì còn có một nhóm người khác đang thầm nói… Long Môn sắp toi đời rồi!

Và nhóm người này không ngoại lệ, chính là những người tham dự bữa tiệc ở khách sạn Holy Sky!

Đường phố vắng tanh, trong một khu phố cổ kính ở ngoại ô thủ đô, màn đêm buông xuống, không khí cũng khác thường.

Hiên Viên Khánh cầm hai túi hành lý lớn, đầu bù tóc rối thất thần đi trên đường phố.

Đã hai ngày hắn ta không được chợp mắt!

Quầng thăm bao trùm hai bên khóe mắt, trong đôi mắt đó chỉ có một cảm xúc duy nhất!

Hận…

Hận…

Hận…

Đột nhiên, trong điện thoại không còn quá nhiều pin của hắn ta lúc này đột nhiên có tin nhắn đến.

Hắn ta lấy điện thoại ra nhìn thì có thông báo trong nhóm các cậu chủ thủ đô: “Ba giờ chiều mai, Thanh Long của Long Môn sẽ có trận đấu sinh tử với Vu Kiệt”.

“Trận đấu sinh tử?”

Long Môn?

Nhận được tin này, ngay lập tức trong ánh mắt của Hiên Viên Khánh cháy lên lửa hận!

Quyết đấu sinh tử với Thanh Long của Long Môn?

Tên Vu Kiệt này… Đang tìm cái chết sao?

Hắn ta nhếch mép cười vẻ điên cuồng, ngay lập tức như điên như dại: “Thằng họ Vu kia! Mày đang tự tìm cái chết hả? Ha ha… Mày sắp chết đến nơi rồi…”.

Nhưng lúc hắn ta cười chưa được thỏa mãn thì trên màn hình điện thoại lại có một tin nhắn đến: “Xin lỗi! Bạn đã được mời ra khỏi nhóm!”

“…”, Hiên Viên Khánh cạn lời.

Nụ cười đã tắt, sắc mặt cứng đờ: “Một đám khốn nạn ăn cây táo rào cây sung… Đám tiểu nhân… Tao thèm vào…”, hắn ta mắng chửi rồi lại quay đầu lại.

Đúng lúc này, một người đàn ông với thân hình cao lớn dắt tay một người phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn ta.

“Vương Huệ?”

Hiên Viên Khánh khẽ ngây người ra, nói: “Là cô… Là cô?”

Người đàn ông kia xuất hiện rất quỷ dị, không có bất cứ âm thanh nào, trong đôi mắt đó chứa đầy vẻ hung hãn, lạnh lùng như con dao.

Xoẹt!

Sắc mặt hắn ta biến đổi.

“Mày… Mày…”, Hiên Viên Khánh muốn lùi lại, vì hắn ta cảm thấy tính mạng mình đang bị đe dọa!

Đáng tiếc là…

Ánh mắt đó lập tức biến mất.

Cùng với máu tươi bắn lên không trung thì một chiếc đầu lăn lông lốc trên đất.

Hiên Viên Khánh bị chém bay đầu!

Vương Huệ nắm chặt nắm đấm, vẻ thù hận trong đôi mắt cuối cùng cũng được xóa bỏ.

Cô ta ôm chặt người đàn ông bên cạnh, thút thít nói: “Cảm ơn… Cảm ơn anh!”

Người đàn ông đó thu dao lại, dịu dàng nói: “Tôi từng nói, tất cả những người bắt nạt cô ở đêm hôm đó và những kẻ khiến cô thấy khó chịu thì đều sẽ phải chết. Bây giờ sắp đến lượt hắn rồi”.

Nham Long nhặt điện thoại của Hiên Viên Khánh rơi trên đất rồi nhìn tin tức còn lưu trên màn hình.

Hắn nhếch mép cười châm biếm: “Hóa ra… Hắn là Vu Kiệt sao?”

Hắn lẩm bẩm một câu rồi nhìn bầu trời sao trong đêm.

“Long Môn! Cuối cùng cũng làm được một chuyện ra hồn!”

“Tôi rất chờ đợi vào trận chiến ngày mai!”

Chỉ có điều…

Lang Vương à!

Lang Vương đã giết chết vợ của tao!

Mày ở đâu?

Nham Long tự hỏi nhưng lại không biết, Lang Vương mà hắn vất vả tìm kiếm và muốn tận tay giết chết…

Chính là Vu Kiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi